Chiếc đồng hồ trên tường vừa chỉ tới bảy giờ mười lăm. Trước quán cà phê “vui vẻ” ba người một nam hai nữ đang đứng hứng những hạt tuyết chậm rãi rơi xuống. Thời tiết vào giữa mùa đông đúng là lạnh thấu xương. Cảm giác không diễn tả thành lời. Thời điểm này vào mùa hè ở đây chắc đang tắc đường kinh khủng khiếp vậy mà mùa đông người qua lại thưa thớt tới vậy.
Một chiếc xe Audi đen nhám từ ngoài đường lớn xi nhan rẽ vào rồi dừng lại hẳn. Châu Gia Việt vừa định mở cửa trước để ngồi vào thì đã bị Hạ Như Yên kéo lại: “không được, anh phải ngồi sau cùng em.”- Vừa dứt lời cánh cửa ghế sau mở ra hai người họ bước lên.
Đoàn Mẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng gì: “Như Yên…tớ…” thì chiếc cửa kính từ từ hạ xuống Như Yên ghé cổ ra giục: “Mẫn Nhi mau lên đi. Tớ đói lắm rồi.”
“Lên thì lên sợ gì.”- Đoàn Mẫn Nhi giả bộ cau có.
Hạ Như Yên phì cười. Châu Gia Việt thì thầm bên tai cô: “là em cố ý đúng không.”
Nụ cười trên môi cô tắt vội, lắc đầu nhẹ: “vậy sao, không có.”
Chiếc xe rẽ vào nhà hàng Ý sang trọng giữa lòng thành phố. Từ ngoài nhìn vào đã thấy lộng lẫy sa hoa chắc đồ ăn cũng đắt đỏ. Ánh đèn điện sáng ngập, bàn ghế đều là gỗ quét sơn nâu vàng. Ở giữa một ánh đèn pha lê khổng lồ, nội thất trang trí cũng chủ yếu từ gỗ. Cảm giác giống như là vừa hiện đại vừa cổ điển. Phong cách thiết kế hoà nhã, trang trọng. Trên cao có khắc tay mấy dòng chữ Ý, bên cạnh có mở ngoặc giải thích nghĩa tiếng việt ở sau.
Nhưng mà kì lạ sao không có đến một bóng khách, bàn ghế xếp gọn gàng, không gian tĩnh lặng, chỉ lưa thưa mấy người phục vụ đứng nép một dãy cúi chào. Không lẽ nào nhà hàng nổi tiếng bậc nhất Quảng Đông lại không hề có một vị khách nào như này. Hạ Như Yên và Đoàn Mẫn Nhi liếc nhìn nhau vẻ ngạc nhiên còn hai người đàn ông phong thái như thường từ từ đi vào.
Hai người đàn ông đến chỗ hai chiếc ghế đối diện cùng kéo nhẹ ra. Hai cô gái bước tới chậm rãi ngồi xuống. Ngay lập tức phục vụ bê ra một bàn đồ ăn trước sự sững sờ của Như Yên và Mẫn Nhi. Đúng là thật sự rất kì lạ, kì lại từ khi bước vào cho đến giờ.
Ôn Gia Long vừa ăn vừa nháy mắt với Hạ Như Yên. Hiểu được ý nên muốn tạo cho hai người kia không gian riêng, cô tiến đến bên Gia Việt kéo tay anh nói: “Gia Việt đi ra đây một lát, em có chuyện riêng muốn nói.”
Vừa dứt lời Châu Gia Việt đã bị kéo nhanh đi ra ngoài, trông vẻ rất vội vã. Thực ra thì anh đã đoán sớm được điều này nên cũng không có gì ngạc nhiên chỉ mỉm cười rải chân bước theo sau.
Ra đến trước cửa lại đổi ngược hướng Châu Gia Việt kéo Hạ Như Yên đi về phía bãi đỗ xe. Họ lên chiếc Lexus màu xám rồi rời đi. Cô có chút ngạc nhiên định hỏi gì đó nhưng ngập ngừng lại: cũng phải anh ấy là sếp muốn cái gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ có ngay không mấy làm lạ.
Chiếc xe lao vun vút trên đường vắng. Hạ Như Yên thấy con đường này hơi lạ nên quay sang hỏi: “chúng ta đi đâu vậy? Đây hình như không phải đường về nhà.”
Châu Gia Việt nhìn cô mỉm cười nhẹ: “bí mật, đến nơi rồi em sẽ biết.”
Trước giờ anh vẫn vậy nếu là bí mật thì không bao giờ nói ra nên Hạ Như Yên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lặng im, thi thoảng lại liếc nhìn anh mỉm cười. Chiếc xe rẽ vào trước sảnh khách sạn năm sao lộng lẫy. Châu Gia Việt xuống xe, mở cửa, dắt tay cô đi vào trong.
Trong đầu Hạ Như Yên len lỏi những suy nghĩ điên rồ: không lẽ anh ấy muốn làm gì mình sao? Không được, không được. Đêm khuya rồi còn vào khách sạn, hazza mình phải làm sao đây?
Thang máy mở ra anh kéo cô bước vào, cô nhìn anh ấp úng mấy lần rồi mới dám hỏi: “chúng ta vào đây làm gì?”
Châu Gia Việt quay người về phía cô, từ từ ghé sát xuống, ánh mắt chằm chằm nhìn nhau: “em nghĩ vào khách sạn để làm gì?”
Hạ Như Yên lùi lại phía sau có chút sợ hãi: “em…em… còn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần mà.”
Châu Gia Việt cười lên một tiếng, vừa lúc thang máy mở ra, anh kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước. Hạ Như Yên run rẩy, tim đập thình thình, đầy lo sợ. Họ đứng lại trước cửa phòng 6570 rồi gõ nhẹ cánh cửa.
Một người đàn ông cao to, râu ria tóc tai đều đã phai bạc đoán chừng ngoài năm mươi vừa mở cửa đưa tay mời: “mời hai vị vào trong”.
Hạ Như Yên ngạc nhiên từ lần này đến lần khác chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị kéo vào, cánh cửa đóng sập lại. Châu Gia Việt bắt tay người đàn ông đó cúi chào thân thiện: “chào ông ALeck, tôi là Châu Gia Việt hai ngày trước có hẹn gặp mặt. Đây là vợ tôi Hạ Như Yên.”
Cô cũng chưa biết người đàn ông đó là ai nhưng vẫn giữ lịch sự cúi chào. Một giọng nói thì thầm vào tai cô: “đây là ông ALeck chủ một công ty thời trang lớn ở Mĩ nếu đồng hồ tình yêu của chúng ta được trưng bán trong chuỗi trung tâm mua sắm của họ thì sẽ vươn tới tầm mới. Lần trước HKT có ý định hợp tác nhưng ông ấy không đồng ý bởi không đáp ứng đủ yêu cầu bên họ.”
Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: “sao anh không nói sớm, làm em sợ hết hồn.”
Châu Gia Việt chằm mắt ghé sát cô hơn: “em nghĩ gì vậy hả?”
Hạ Như Yên lắc đầu: “không có.”- Rồi cô quay sang Aleck nói: “chào ông, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn ông xem qua về dự án đồng hồ tình yêu bên công ty Châu Thành.”
Trong túi áo Châu Gia Việt lấy ra một chiếc USD nhỏ đặt giữa bàn rồi nói: “trong này đầy đủ dữ liệu về dự án đồng hồ tình yêu. Nhưng có vài lời tôi vẫn muốn trực tiếp nói với ông thì tốt hơn. Không biết bây giờ ông có bớt được cho chúng tôi chút thời gian không ạ?”
Ông Aleck nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi gật đầu nói: “tôi chỉ còn năm phút.”
Hạ Như Yên liếc thấy Châu Gia Việt có vẻ căng thẳng nên mỉm cười lên tiếng trước: “dự án của chúng tôi lấy từ nền tảng đơn giản hoá. Tức là những điều bình dị nhất trong tình yêu không phân biệt giai cấp giàu nghèo, bất kì cặp tình nhân nào cũng có thể dễ dàng có được. Đã là đồng hồ tình yêu thì tôi nghĩ nó dành cho tất cả mọi người chứ không phân ra cao cấp hay bình dân. Chỉ cần người dùng thấy ưng ý và tình cảm giữa họ ngày một tốt hơn thì chúng ta kể cả nhà cung cấp hay nhà bán lẻ đều vui lòng. Ông nói có đúng không?”
Châu Gia Việt nói thêm: “thật ra dự án này lúc đầu tôi cũng đi theo hướng cao cấp nhưng may nhờ có người vợ của tôi thức tỉnh nên mới có đồng hồ tình yêu hiện tại. Cũng nhờ dự án này mà tình cảm giữa chúng tôi ngày càng tốt hơn.”
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai nụ cười nở trên môi. Ông Aleck gương mặt khá hài lòng, gật đầu: “được, vừa nghe qua đã thấy dự án đầy tiềm năng. Tôi thấy hài lòng. Hai người về hoàn thiện xong mẫu thử chúng tôi xem qua nếu được thì sẽ tiến hành kí hợp đồng.”
Hai người họ mừng rỡ, cười không ngớt, cúi đầu nhẹ rồi lần lượt bắt tay Aleck: “Rất cảm ơn ông.”
Cánh cửa mở ra hai người họ rời khỏi. Tiếng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, khuôn mặt rạng rỡ hẳn. Có được sự hợp tác của Aleck là bước ngoặc lớn cho đồng hồ tình yêu. Cũng vì thế thúc đẩy sự cố gắng hơn nữa của nhóm bí mật nhanh chóng cho ra sản phẩm mẫu trong thời gian sớm nhất.
Lúc này tại nhà hàng Ý, Đoàn Mẫn Nhi vừa ăn miếng bít tết vừa đưa mắt nhìn ra ngoài khi không thấy Như Yên quay về. Một cô phục vụ trên tay bê một bó hoa hồng lớn đi từ trong ra, đưa đến chỗ Ôn Gia Long. Anh đứng dậy quỳ gối nhẹ xuống đất một tay là hoa, một tay là nhẫn, đưa mắt nhìn Mẫn Nhi: “Đoàn Mẫn Nhi anh thích em. Làm bạn gái anh nhé!”
Đoàn Mẫn Nhi ngạc nhiên, liếc nhìn xung quanh thì mọi ánh mắt đang đổ dồn về hai người họ đầy ngưỡng mộ. Cô nói khẽ: “anh làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi. Nhanh lên.”
Ôn Gia Long nói tiếp: “anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi em đồng ý.”
Đoàn Mẫn Nhi trợn trừng mắt: “vậy anh cứ quỳ ở đó, tôi đi.”
Cô vớ ngay chiếc túi xách bước vội ra ngoài né tránh những lời bàn tán to nhỏ. Ôn Gia Long vội đặt bó hoa xuống bàn chạy đuổi theo: “Mẫn Nhi, anh thật lòng thích em. Thật đó.”
Đoàn Mẫn Nhi đứng sững lại, liếc mắt chừng chừng nói: “tất cả mọi việc hôm nay đều là anh sắp đặt có đúng không? Anh giỏi lắm!”
Ôn Gia Long cố chạy theo giải thích nhưng nhận lại là sự phũ phàng: “nếu anh còn đi theo tôi thì đừng có trách.”
Anh đành thất vọng đứng nhìn cô bước đi. Vẫn biết trước được mấy phần lần này bản thân sẽ thất bại nhưng sao anh vẫn thấy buồn đến vậy. Trước kia toàn anh đá người ta bây giờ mới biết cảm giác tệ đến như này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT