Buổi sáng tại phòng thiết kế, Hạ Như Yên vừa bước vào, Ly La chạy đến kéo cô đi nhanh xuống chỗ ngồi, mọi người trong phòng đều nhìn chăm chăm, tỏ vẻ ngạc nhiên, Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt, ấp úng hỏi:

“Này…mọi người…làm sao vậy?”

“Lúc nãy trợ lí giám đốc vừa tới thông báo dự án bộ sưu tập thời trang mùa đông của quý này cho cả người mới nộp bản thảo nữa đó.”-Ly La nhìn Hạ Như Yên rồi nói vẻ đầy ngưỡng mộ.

“Hồi trước lúc bọn tôi mới vào công ty phải mất một năm mới được nộp bản thảo riêng của chính mình, còn cậu chỉ mất hai tháng.”-Chu Tử Hàn nói phía sau.

“Phải đó Như Yên cậu quả đúng là quá may mắn.”- Hứa Đàn cười cười nói tiếp.

“Ai dà… cái này không phải may mắn. Như Yên cậu có mối quan hệ gì với nhà họ Châu sao? Tôi thấy tổng giám đốc và phó giám đốc đều rất quan tâm ưu tiên cậu.”- Hà Thanh quay ghế sát bên Như Yên rồi hỏi.

“Không có, sao mình có thể có mối quan hệ gì với ông chủ của một tập đoàn lớn như này được. Chắc là do công ty thấy một năm thời gian dài quá lãng phí những nhân tài sáng tạo mới vì thế nên là rút ngắn lại thời gian đó. Mà chỉ là nộp bản thảo lên rồi cấp trên xét duyệt thôi mà.”- Hạ Như Yên ấp úng, cười ngượng.

“Không thể nào, tôi vào công ty đã năm năm nhưng chưa bao giờ thấy thông báo này bao giờ.”- Đinh Viễn Phong khẳng định.

“Phải đó, tôi cũng thấy có gì đó không ổn. Hay là cô là ân nhân, họ hàng xa gì đó của nhà họ Châu.”- Triệu Triết Gia cũng tham gia vào.

“Sao có thể, ông chủ họ Châu còn tôi họ Hạ làm sao mà họ hàng xa. Và quê tôi ở Tô Dương nên càng không có việc ân nhân gì.”-Hạ Như Yên phủ nhận.

“Vậy tại sao ta. Tôi không thể lí giải được.”- Hứa Đàn lắc đầu bất lực.

“Như Yên cậu mau nói xem, tại sao lại có việc này?”- Triệu Triết Gia nhìn Hạ Như Yên hỏi.

“Tôi…tôi nghĩ là họ muốn cho tất cả mọi người dù là cũ hay mới đều có cơ hội ngang nhau thôi!”-Như Yên ấp úng giải thích.

“Tôi ước gì bây giờ mới vào công ty đã không phải dành một năm làm đủ thứ chuyện vừa mua cà phê, dọn dẹp phòng, in tài liệu, vừa học hỏi kinh nghiệm. Nghĩ lại thấy mệt muốn chết.”- Hà Thanh than thở.

“Phải rồi đó.”-Ly La xịu mặt buồn rầu.

“Được rồi mà, mọi người vào trước tôi nên sẽ có kinh nghiệm nhiều hơn. Làm việc đi ha.”-Như Yên nở nụ cười tươi rói nói.

Một lúc sau đó, Đoàn Như Tình hùng hổ bước vào đi thẳng tới chỗ Như Yên, hai tay khoanh trước ngực, cười đểu một cái rồi nói:

“Hạ Như Yên cô cũng may mắn lắm, vừa mới vào mấy tháng đã được nộp bản thảo thiết kế rồi cơ đấy? Không phải là cô dùng thân mình để đổi lấy cơ hội đấy chứ?”

“Đoàn Như Tình cô nói gì vậy.”-Ly La tức giận nói.

Hạ Như Yên nắm chặt bàn tay, cố ném tức giận, bình tĩnh nói:

“Không biết cô Đoàn đây có biết tội xúc phạm người khác cũng có thể truy tố hình sự không nhỉ? Với lại nhìn điệu bộ này chắc cô đang suy bụng ta ra bụng người đúng không?”

“Cô muốn kiện sao? Kiện đi. Bằng chứng ở đâu mà nói tôi xúc phạm cô.”-Đoàn Như Tình vẫn vênh mặt cười đểu.

“Những lời cô nói vừa rồi là bằng chứng và còn những người ngồi trong này đều là nhân chứng.”-Hạ Như Yên cười nhẹ lên một tiếng.

“Phải phải.”- Mọi người đều đồng thanh.

“Cô được lắm! Chỉ là nộp bản thảo thôi mà đừng đắc chí quá sớm. Tôi khuyên cô không nên nộp thì hơn tránh khi bị chê cười lại không biết giấu mặt vào đâu.”- Đoàn Như Tình tức giận, cau mặt rồi lại nở nụ cười nham hiểm nói.

“Vậy tôi lại phải cảm ơn lòng tốt của cô Đoàn nhưng rất tiếc tôi lại muốn thử thách bản thân nên tôi càng phải nộp.”- Hạ Như Yên cứng rắn nói.

“Được vậy tôi chờ xem ngày cô được đưa ra làm trò cười.”- Đoàn Như Tình ghé vào tai Như Yên khẽ nói.

“Vậy chúng ta chờ xem, tôi e rằng phải khiến cô Đoàn thất vọng.”- Như Yên trừng mắt lên nói lại.

Đoàn Như Tình bực mình, cau có quay về bàn làm việc.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Hạ Như Yên nhấc máy, tiếng nói bên kia có vẻ lo lắng:

“Như Yên…Như Yên… xảy ra chuyện rồi.”

“Mẹ bình tĩnh một chút, đừng khóc, hít thở sâu rồi nói con biết có chuyện gì?”

“Bố con…bố con…”

“Bố con làm sao? Mẹ mau nói đi.”- Hạ Như Yên vội giục giã.

“Ông ấy bị ngất xỉu, giờ đang trong phòng cấp cứu không biết tình hình như nào?”

“Được rồi mẹ đừng quá lo lắng bây giờ con lập tức về ngay.”

Hạ Như Yên cúp máy, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi quay sang nói với Ly La:

“Nhà tôi xảy ra chuyện tôi phải về gấp cậu xin nghỉ dùm nhé!”

“Được, được.”- Ly La gật đầu.

Nói xong Hạ Như Yên chạy như bay ra khỏi phòng, đến cửa thang máy thì tất cả đều đang bận, lòng cô sốt ruột không thể đợi thêm giây phút nào nữa nên cô đành chạy vào thang bộ. Cô vừa chạy vừa thở, nước mắt lã chã rơi cứ như thế cho tới lúc xuống hết mười tám tầng.

Như Yên đứng trước cửa công ty vẫy gọi taxi, cô vội vàng ngồi lên nói:

“Cho tôi ra bến xe. Chạy nhanh lên một chút.”

“Được.”

Hạ Như Yên ngồi trên xe hai tay không ngừng nắm chặt, nước mắt cứ tuôn rơi, lòng lo lắng. Cô cảm nhận thời gian như ngừng lại vậy, càng đi càng thấy lâu.

Một lúc sau đến bến xe cô chạy vội đến quầy bán vé vừa thở dốc vừa nói:

“Chị bán cho em một vé đi đến Tô Dương sớm nhất có thể.”

“Chuyến sớm nhất tầm mười phút nữa sẽ khởi hành em nhanh chân lên còn kịp.”

“Được, cảm ơn chị.”

Hạ Như Yên chạy giữa đoàn người tấp nập để kiếm chiếc xe về Tô Dương. Chưa bao giờ cô cảm thấy lạc lõng bất lực như lúc này. Cô tìm hoài chả thấy đâu. Bất chợt quay lưng lại thấy xe đã bắt đầu lăn bánh, cô vội chạy lại đứng phía trước đầu xe ngáng đường, bác tài phanh gấp một cái làm tất cả mọi người trên xe đều giật mình. Hạ Như Yên thở hổn hển vừa bước lên xe, bác tài liền nói:

“Lần sau đừng đứng chắn trước xe như vậy nguy hiểm lắm cô gái à.”

“Cháu xin lỗi, tại cháu có việc gấp nên làm liều.”- Hạ Như Yên cúi đầu xin lỗi rồi đi về sau kiếm chỗ ngồi.

Chặng đường sáu tiếng trên đường về chưa bao giờ khiến cô cảm thấy dài đến vậy. Cô bất lực chờ đợi. Cuối cùng cũng đến nơi, Hạ Như Yên bắt chiếc taxi đi đến bệnh viện.

Tại bệnh viện Tô Dương, Hạ Như Yên chạy vội hỏi các y tá:

“Cho tôi hỏi phòng cấp cứu đi đường nào?”

“Bên đó.”- Cô y tá chỉ về hướng đông.

“Cảm ơn.”

Hạ Như Yên cố gắng chạy thật nhanh băng qua rất nhiều người, đụng trúng phải ai thì quay lại: “xin lỗi” rồi lại vụt đi. Cô nhìn thấy Hạ Như Kiều đang ngồi ở ghế trước phòng cấp cứu tiến lại gần hỏi:

“Bố sao rồi?”

“Bố vào trong đó lâu rồi vẫn chưa thấy trở ra. Mẹ sốc quá đang nằm chuyền nước ở trong phòng bên kia.”- Hạ Như Kiều run rẩy, sợ hãi nói.

“Được rồi đừng lo lắng quá, em mau qua xem mẹ như nào đi, ở đây giao cho chị.”

Hạ Như Kiều rời đi. Hạ Như Yên thật ra rất bối rối, cô cảm thấy có lỗi vì từ lúc đi lấy chồng chưa một lần về thăm bố, lúc quay về lại là lúc bố nằm trong phòng cấp cứu.

Một lúc sau cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ bước ra, Hạ Như Yên vội vàng chạy đến hỏi:

“Bác sĩ bố em sao rồi?”

“Tạm thời đã ổn định lại nhưng trong não của bệnh nhân xuất hiện một khối u lớn làm tắc nghẽn dây thần kinh nên cần phải phẫu thuật sớm để loại bỏ.”

“Phẫu thuật sao ạ? Chi phí cuộc phẫu thuật bao nhiêu ạ.”

“Chi phí là năm trăm triệu nhưng cuộc phẫu thuật này nguy cơ rất cao, người nhà cần suy nghĩ kĩ. Nếu quyết định phẫu thuật thì kí vào đây.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Hạ Như Yên bàng hoàng, choáng váng, cô cầm tờ giấy trên tay không ngừng run rẩy, lui dần về phía sau ngồi sập xuống ghế.

Ngoài trời tối dần, thời tiết cũng lạnh hẳn, không khí bệnh viện vẫn tấp nập càng làm con người trở nên cô đơn. Hạ Như Yên gục xuống, hai tay che mặt khóc nức nở. Cô không biết phải làm thế nào? Lấy đây ra năm trăm triệu bây giờ? Cuộc phẫu thuật nguy cơ cao lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Những câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong đầu Hạ Như Yên khiến cô bối rối, nghẹn ngào, tim thắt lại dường như không thể thở nổi.

Tại tập đoàn Châu Thành, Châu Gia Việt hớn hở đi đến phòng thiết kế tìm Hạ Như Yên. Anh nhìn vào trong không thấy cô đâu nên bước vào hỏi:

“Hạ Như Yên đâu?”

“Cô ấy đã về từ hồi sáng rồi thưa tổng giám đốc.”- Ly La trả lời.

“Sao lại về rồi?”

“Nghe cô ấy nói gia đình có việc gấp nên đã xin nghỉ.”

Châu Gia Việt vội vàng chạy đi vừa lấy máy gọi:

“Thư kí Tần điều tra xem gia đình Hạ Như Yên gặp chuyện gì.”

“Dạ tôi làm ngay.”

Châu Gia Việt lên xe rồi phóng vút đi mất. Anh vừa lo lắng vừa lái xe hướng đi Tô Dương. Trời mỗi lúc một tối dần nhưng chiếc xe anh vẫn cố chạy nhanh nhất, băng trên mọi nẻo đường gập ghềnh. Cuộc điện thoại từ thư kí:

“Bố cô Như Yên bị ngất xỉu nên phải đến bệnh viện cấp cứu nay đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cần mổ gấp vì trong vùng não có khối u lớn.”

“Cô liên hệ ngay mấy bác sĩ nước ngoài quen biết của tôi lập tức nói họ bay đến Tô Dương.”

“Được tôi biết rồi.”

Trước sảnh bệnh viện Tô Dương, Châu Gia Việt chạy đến hỏi y tá trước quầy lễ tân:

“Cho tôi hỏi ông Hạ Nhất Đông nằm ở phòng nào?”

“Bệng nhân nằm ở phòng 415 trên tầng ba, anh đi lên hết cầu thang rẽ phải đi thẳng ở cuối hành lang.”

“Cảm ơn.”

Châu Gia Việt vừa cố chạy lên từng bậc cầu thang vừa thở dốc. Khi gần đến nơi anh thấy Hạ Như Yên đang ngồi thẫn thờ ở dãy ghế bên hành lang anh đi lại gần hỏi:

“Như Yên bố cô sao rồi?”

“Châu Gia Việt sao anh lại tới đây?”- Hạ Như Yên ngước mắt lên nhìn, há hốc miệng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi nghe nói bố cô phải nhập viện nên tới.”

“Bây giờ ông ấy tạm thời ổn định lại rồi nhưng trong đầu xuất hiện khối u cần mổ gấp.”

“Bác sĩ nói ca phẫu thật này sao?”

“Nguy cơ cao vì không thể xác định được lành tính hay ác tính. Nhưng nếu không mổ khối u sẽ chẹn ngay dây thần kinh ông ấy cũng không sống thêm được bao lâu nữa.”- Hạ Như Yên cúi sấp mặt xuống, bưng mặt khóc nức nở.

“Cô đừng quá lo lắng, việc này cứ giao cho tôi. Có được không?”

“Được, cảm ơn anh.”-Hạ Như Yên lấy tay lau nhẹ giọt nước mắt, cố gắng nở một nụ cười.

“Cô nghỉ lát đi.”- Châu Gia Việt nhìn cô rồi nói.

Một lát sau, Châu Gia Việt đi mua một chén cháo mang lên đưa cho Hạ Như Yên.

“Cô ăn đi. Chắc là nhịn đói từ sáng giờ rồi.”

“Cảm ơn.”

Hạ Như Yên cầm trên tay bát cháo, từ từ mở nắp ra, chậm rãi ăn từng miếng một. Sau đó cô quay sang nhìn Châu Gia Việt nói:

“Anh cũng ăn đi, ngon lắm.”

Hạ Như Yên bón cho Châu Gia Việt một thìa cháo, anh há miệng ăn rồi nhìn chăm chăm vào cô, trong lòng có chút vui sướng. Hạ Như Yên nở nụ cười tươi, Châu Gia Việt cũng mỉm cười nhẹ, hai ánh mắt say đắm nhìn nhau.

Bệnh viện càng về khuya càng yên tĩnh cũng lạnh thêm. Hạ Như Yên ngồi bên cạnh dường của bố ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Châu Gia Việt bước vào thấy vậy cởi chiếc áo khoác ra đắp lên người cô rồi lặng lẽ đi ra ngoài, một mình ngồi ở dãy ghế bên hành lang làm việc.

Một lát sau Như Yên giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc áo của Gia Việt đắp trên người thầm mỉm cười. Cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra thấy anh đã ngả đầu lên ghế ngủ, trên chân vẫn đang đặt chiếc máy tính còn chưa kịp tắt. Cô đi lại gần bỏ máy tính sang một bên rồi lấy áo đắp lên cho anh, đứng lặng người ngắm anh một lúc lâu mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play