Chiếc xe đen bắt cóc Diệp Bạch Dung cứ như một mũi tên lao vun vút. Chúng đi về phía ngoại thành, rẽ vào con đường hướng ra mặt biển. Một bên là núi bên kia là biển. Chỉ cần một chút sai lệch thôi cũng đủ mất mạng.
Hạ Như Yên run run liếc nhìn kĩ mấy tên trong chiếc xe phía trước, miệng há hốc: “là Hứa Hạo Nguyên…sao lại là anh ta chứ?”
Hai mắt tròn xoe, lòng đầy lo lắng, tay chân bắt đầu run lên cầm cập. Hạ Như Yên đang tiến thoái lưỡng nan. Cô không thể để mặc Diệp Bạch Dung một mình như thế kia được. Nhưng nếu tiếp tục bám theo lỡ như bị hắn phát hiện ra thì chắc chắn cô cũng không thể dễ dàng mà rời khỏi nơi này được. Nói không chừng người chúng muốn bắt là cô, chỉ là mấy tên đàn em của hắn lại bắt nhầm Bạch Dung mà thôi!
Chiếc xe đen phía trước dừng lại trước căn chòi nhỏ, tạm bợ, dựng dưới chân núi, mặt hướng ra biển. Hạ Như Yên vội vàng nói: “bác tài mau dừng lại đi.”
Như Yên rón rén bước xuống khỏi chiếc taxi, cô nép mình vào một gốc cây lớn gần căn chòi. Ánh mắt nhìn về phía đám người kia xem thử chúng muốn làm gì.
Hứa Hạo Nguyên đá gót vào tên đàn em bên cạnh: “có chút chuyện nhỏ vậy mà bọn mày làm cũng không xong. Người tao muốn bắt là Hạ Như Yên kia mà? Bọn mày bắt cô ta về đây thì có tác dụng gì hả? Đồ đần…”
Tên kia bị đá cho đau điếng nhưng vẫn cố nén mà nói: “vậy chắc cô gái đi cùng cô ta mới là Hạ Như Yên. Cho nên cô gái này cũng không phải không có tác dụng. Chúng tôi bắt cô ta ngay trước mặt Hạ Như Yên thì chắc chắn cô ta sẽ báo với Châu Gia Việt. Đại ca yên tâm chúng sẽ đến nhanh thôi!”
Một chiếc xe khác lao nhanh qua trước tầm mắt Hạ Như Yên. Lần lượt mấy kẻ hung tợn bước xuống, kéo theo phía sau là một cô gái.
Hạ Như Yên hoảng hốt, hai mắt trợn tròn, tay cô bưng lấy miệng để tránh chúng nghe thấy tiếng: “là Phiên Như sao? Tên Hứa Hạo Nguyên này rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Tất cả chúng có đến bảy người, ba cô gái chân yếu tay mềm bây giờ có cánh cũng không thể nào thoát ra nổi. Mặt mày chúng hung tợn, tay chân chắc khoẻ, cơ bắp săn chắc.
Lưu Phiên Như cố vùng vẫy: “thả tôi ra…các anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Hứa Hạo Nguyên đầy thù hận, chân hắn bước tới, tay nâng nhẹ vùng cằm của Phiên Như. Lời nói hắn đầy đay nghiến: “cô muốn trách thì trách anh em nhà họ Châu…là bọn chúng chơi xấu tôi trước.”
Lưu Phiên Như quát thẳng mặt hắn ta: “anh đừng nói sằng bậy. Nhà họ Châu trước nay vẫn vang danh lỗi lạc. Chứ không phải kiểu tiểu nhân bất chấp như anh.”
Hứa Hạo Nguyên cười, nụ cười nham hiểm: “hứ…hứ…tưởng cô quan trọng như nào đối với Châu Gia Kiệt chứ! Hoá ra cô cũng chỉ là một kẻ ngốc bên cạnh anh ta.”
Lưy Phiên Như có chút ngờ ngợ nên hỏi lại: “rốt cuộc ý anh là gì?”
Hứa Hạo Nguyên lấy bàn tay hắn vuốt ve nhẹ lên bờ má mềm mại, trắng nõn của Phiên Như nhưng bị cô né tránh: “bàn tay dơ bẩn của anh đừng chạm vào tôi.”
Hứa Hạo Nguyên gật đầu, môi hắn cười nhạt hắn nói: “xem ra đúng là cô không biết điều gì thật rồi. Tôi cũng không ngại mà nói cho cô biết một ít thông tin. Cô nghĩ dự án đồng hồ tình yêu của Châu Gia Việt lần trước là do ai lấy? Tôi sao? Sao tôi có thể nào đến gần bản kế hoạch của Châu Gia Việt được. Bởi vì người mà anh ta trước nay vẫn đề phòng nhất chính là tôi. Cô nghĩ xem sao bản kế hoạch có thể bị lấy đi mà không để lại một chút dấu vết nào chứ! Chỉ có thể là…người ở ngay bên cạnh mà thôi!”
Lưu Phiên Như nghe đến đây đã hiểu được phần nào, khoé mi cô cay cay mà rưng lệ, cô nói: “anh nói dối…không thể nào…”
Hứa Hạo Nguyên như muốn giáng một đòn tâm lí khi Phiên Như chưa kịp hấp thụ mọi thứ: “chính là Châu Gia Kiệt đã âm mưu đứng sau tất cả mọi chuyện.”
Lưu Phiên Như ngơ ngác, khuôn mặt cô thẫn thờ, ánh mắt rưng mà nói: “Hứa Hạo Nguyên anh im đi.”
Hắn ta ghé sát ta Phiên Như mà thì thầm: “lát nữa Châu Gia Kiệt sẽ tới…nếu cô không tin thì có thể hỏi hắn ta.”
Lòng rối bời với bao ngổn ngang, Lưu Phiên Như không thể nào tin vào những gì tai mình nghe thấy. Trong mắt cô Châu Gia Kiệt hiền lành, biết điều, an phận. Sao có thể làm ra những điều như thế kia chứ!
Bên gốc cây già Hạ Như Yên vì nghe thấy những lời nói của Hứa Hạo Nguyên nên không cẩn thận mà khiến chân mình chạm vào lá cây khô rụng giữa mặt đất phát ra tiếng động. Ngay lập tức bên đó khiến chúng để ý.
Hai tên đàn em hung tợn dần bước tới, ánh mắt chúng đảo liên tục nhìn quanh.
Hạ Như Yên không dám cử động, cô cũng không dám thở mạnh.
Thế nhưng chúng lại thấy tà váy trắng cô thấp thoáng, rất nhanh chóng cô bị phát hiện. Chúng kéo cô đi về phía Hứa Hạo Nguyên.
Phiên Như và Bạch Dung thốt lên: “Như Yên sao cô lại đến đây? Đúng là…”
Hứa Hạo Nguyên cười vang đầy sự đắc chí: “thật không ngờ cá đã tự sa bẫy mà không cần phải phí công sức đi bắt một chút nào. Có đủ ba cô tôi không tin ba anh em nhà họ Châu không tới.”
Ánh mắt hắn liếc thấy chiếc điện thoại trên tay Hạ Như Yên cũng đoán được cô đã nhanh ý gửi định vị cho Châu Gia Việt trước rồi. Hứa Hạo Nguyên bước tới cướp ngay chiếc điện thoại trên tay cô. Mặc cho cô cố hết sức lực để phản kháng cũng vô ích bởi vì hai cánh tay cô đã bị hai tên to khoẻ giữ chặt lại.
Hắn nhếch môi cười nhạt: “cô đúng là khiến tôi rất ưng ý. Làm giúp tôi nhiều việc để tôi đỡ phải phí công sức.”
Lời nói vừa dứt thì hắn sai mấy tên đàn em nhốt ba cô gái vào căn chòi. Còn mình hắn ngồi ngả lưng bên chiếc ghế vẻ hưởng thụ. Ánh mắt hắn nhìn lên trần nhà, thở dài mấy tiếng liên tục: “Châu Gia Việt là mày với em trai mày đã ép tao phải đi vào con đường này. Tao nhất định sẽ không để yên mọi chuyện đâu!”
Miệng hắn hít một hơi thuốc, phun ra những làn khói bay bay. Tàn thuốc lá một màu rực đỏ trái ngược hoàn toàn với tâm địa đen tối của hắn.
Vốn dĩ tài năng của hắn có hạn nhưng lại luôn đổi lỗi cho số phận và Châu Gia Việt vì đã ép hắn đến bước đường cùng. Bao năm qua cho dù hắn có cố như nào cũng không thể nào thoát ra nổi cái bóng của chính mình. Tham vọng và ích kỉ đã giết chết đi một phần tâm hồn đẹp đẽ đáng có của con người Hứa Hạo Nguyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT