Hạ Như Yên giật mình thức giấc, vội vàng nhìn xung quanh nhưng chả thấy Châu Gia Việt đâu. Đêm hôm qua cô đã chờ anh suốt đêm mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào chả hay. Còn Châu Gia Việt đã ba ngày rồi anh liên tục tăng ca ở công ty không quay trở về nhà. Như Yên mở cửa bước ra đúng lúc thấy Châu Gia Kiệt, vội vàng chạy tới hỏi:

“Gia Kiệt dạo này công ty bận lắm sao?”

“Ừ, cũng khá bận. Sao thế?”

“À…thì… tôi thấy Gia Việt mấy ngày này không về nhà nên là hỏi thăm thôi! Không có gì đâu.”- Hạ Như Yên bối rối cười.

“Nếu chị muốn biết thì tới công ty đi. Tôi không rõ chuyện anh ấy lắm.”- Châu Gia Kiệt lắc đầu nói xong rồi rời đi.

Hạ Như thơ thơ thẩn thẩn chân bước đầu mải suy nghĩ:

“Kì lạ có chuyện gì mà mấy ngày nay không thấy về vậy ta. Hay mình tìm lí do gì tới công ty xem sao? Không được làm vậy chắc chắn anh ta sẽ lại nổi nóng với mình cho xem. Thôi mặc kệ, sao mình lại phải bận tâm chuyện của anh ta chứ.”

Tiếng gọi từ phía dưới: “Như Yên à, Như Yên.”

Bà Vương Tú Anh gọi mấy lần cô mới giật mình trả lời: “Dạ, mẹ tìm con có việc gì sao?”

Bà Tú Anh vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra ngay là cô đang lo lắng. Dù sao bà cũng là người từng trải, thời trẻ đợi chồng thâu đêm suốt sáng, cảm giác đó đúng thật không diễn tả thành lời. Nhân cơ hội này hay là vun đắp tình cảm cho hai đứa nó:

“Mẹ có chuẩn bị cho Gia Việt mấy bộ đồ, con đưa đến cứ nói mẹ bảo con mang tới là được. Còn thêm hộp cơm này nữa, nay nó bận chắc ăn uống không đầy đủ đâu.”

Như Yên cầm lấy hộp cơm và túi đồ trên tay mẹ chồng hớn hở chạy vội vàng ra khỏi nhà.

“Được, con đi ngay đây ạ.”

“Cái con bé này, muốn thì cứ đi làm sao phải ngại cơ chứ!”- Vương Tú Anh lắc đầu, bật cười.

Hạ Như Yên đi gần tới cửa, cô đứng sững người lại dơ tay chỉ lên toà nhà rồi đếm: “1,2,3,4… là hai mươi tầng sao? Cao quá đi mất.”

Cô bước vào cửa, tiến lại phía lễ tân hỏi: “Cho tôi hỏi phòng của tổng giám đốc Châu Gia Việt nằm ở đâu vậy ạ?”

“Cho hỏi cô là ai? Có hẹn trước không ạ?”

“Không có.”- Cô lắc đầu trả lời lễ tân.

“Vậy phiền cô ngồi ở ghế chờ bây giờ anh ấy đang họp.”

Hạ Như Yên đành u sầu ngồi ở ghế sofa, lòng bồi hồi lo lắng. Hết chống tay lên cằm, mắt nhìn xung quanh, buông tiếng thở dài, rồi đi đi lại lại. Cứ thế mấy tiếng đồ hồ trôi qua cô lại gần hỏi tiếp lễ tân:

“Tổng giám đốc của các cô đã họp xong chưa vậy?”

Một cuộc điện thoại lên phòng làm việc tổng giám đốc, thư kí chuyển tiếp cuộc gọi đến Châu Gia Việt thì cô lễ tân quay người hỏi lại:

“Cô là ai? Muốn gặp tổng giám đốc làm gì?”

Hạ Như Yên mừng rỡ, đưa túi đồ và hộp cơm trên tay vui vẻ đáp lại: “là bà phu nhân bảo tôi mang cái này đến.”

Cô lễ tân vừa cúp máy thì nói: “cô lên tầng mười tám rẽ phải, đi thẳng là đến.”

Hạ Như Yên chân bước đi nhưng tai nghe thấy thoang thoảng mấy lời bàn tán: là osin sao? Ăn mặc quê mùa vậy sao làm phu nhân sếp được. Đúng là chốn công sở lời bàn tán nhanh chóng bay xa, cô còn chưa tới văn phòng Châu Gia Việt thì lời đồn đã đến trước.

Cũng tại vì lúc nãy ra khỏi nhà vội quá nên cô đang mặc bộ đồ thể thao mà chưa kịp thay nữa, cũng kịp trang điểm chỉn chu, tóc buộc cao gọn gàng, một tay cầm túi quần áo, tay kia cầm hộp đồ ăn. Nhưng với Hạ Như Yên lời bàn tán chẳng đáng bận tâm, cô vui vẻ mở cửa phòng Gia Việt đi vào trong.

Như Yên tò mò nên đi vòng quanh phòng làm việc của Gia Việt tham quan. Cô đứng trước cửa kính nhìn ra xa, một bức tranh thành phố thu nhỏ. Đứng trên này nhìn xuống có thể nhìn thấy rất xa, thấy những ngôi nhà san sát nhau đủ màu sắc, con người tấp nập đi lại, rồi bầu trời trong xanh và có cả những dãy núi xa tít ở ngoại ô thành phố. Như Yên nhắm mắt lại, hít thở sâu và mỉm cười. Rồi cô tiến lại bàn làm việc của Gia Việt, cầm lên một tập hồ sơ xem vừa đúng lúc Châu Gia Việt quay trở về.

Một câu hỏi lạnh ngắt khiến cô giật mình: “Cô đang làm gì vậy hả?”

Hạ Như Yên đầy sợ hãi ấp úng: “Tôi… tôi chỉ là thấy buồn chán nên cầm lên xem thôi.”

Châu Gia Việt mặt không hề biến đổi, trợn to hai mắt đầy tức giận lên giọng:

“Buồn chán nên cầm lên xem sao? Cô có biết nó rất quan trọng không? Nếu có sơ suất gì cô có đền nổi không?”

Hạ Như Yên không dám nhìn gương mặt anh mà cũng đầy run sợ, đặt nhẹ hồ sơ xuống bàn:

“Tôi chỉ là…tò mò…thôi! Không hề biết nó quan trọng thế. Nhưng anh yên tâm, tôi chỉ vừa cầm lên chưa hề làm gì.”

Anh bước thêm mấy bước tiến gần cô hơn, mắt trợn trừng trừng, mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói: “công ty không phải cái chợ để cô thích là đến, loại người như cô không xứng. Cút.” - Anh chỉ tay về hướng cửa: “còn nữa nếu để tôi thấy cô ở công ty thêm lần nữa thì đừng trách tại sao tôi ác.”

Cũng không hiểu sao anh cứ phải đối xử tệ với cô đến thế. Hạ Như Yên cố chạy thật nhanh rời khỏi, thi thoảng đưa cánh tay lau nhẹ nước mắt.

Châu Gia Việt ngồi gục xuống bên ghế sofa, mắt liếc nhìn túi đồ và hộp cơm rồi lại nhìn về cái bóng lưng dần khuất bóng của cô, thở dài một tiếng rõ lớn. Rõ ràng anh không muốn đối xử với cô tệ vậy nhưng sao miệng cứ phải thốt ra mấy lời lạnh lùng đến thế.

Tại phòng làm việc phó giám đốc Châu Gia Kiệt, một tên tay sai trung thành mặc bộ đồ màu đen, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám lén lút bước vào:

“Đại ca, mọi việc đã xử lí ổn thoả. Tên Châu Gia Việt sẽ không ngờ rằng chúng ta đã đánh cắp và xoá được một phần dữ liệu của đồng hồ tình nhân đó. Tuần sau đối tác mới sẽ đến khảo sát chắc chắn chúng sẽ không kịp xử lí.”

Anh ta là Hà Từ Triết một tên xã hội đen khép tiếng, một lần suýt chết được Châu Gia Kiệt cứu sống nên bây giờ trở thành tay sai trung thành của anh ta.

“Tốt lắm, lần sau có gì cứ gọi điện cho tôi đừng đến công ty như này.”

“Em biết rồi, đại ca.”

“Nếu không có việc gì nữa cậu đi đi.”

Châu Gia Kiệt đứng bên cửa kính, nhâm nhi tách cà phê, nở nụ cười nham hiểm.

Ở bên kia, thư kí Tần vội vã bước vào: “Thưa tổng giám đốc, dự án đồng hồ tình yêu đã gặp sự cố lớn rồi.”

Châu Gia Việt lạnh lùng hỏi lại: “Lại gặp chuyện gì?”

Thư kí Tần cúi đầu nhẹ, mặt đầy lo lắng nói: “Bên kĩ thuật vừa báo có người đã ăn cắp và xoá đi một phần dữ liệu quan trọng trong quá trình hoàn thiện đồng hồ.”

Châu Gia Việt ngạc nhiên trên gương mặt lạnh lùng có nét tức giận rất đáng sợ: “Cái gì cơ? Báo tất cả vào phòng họp.”

Châu Gia Việt bước vào phòng họp, tay đút túi quần, mặt lạnh như phiến băng, giọng nói có chút tức giận:

“Ai là người giữ bản kế hoạch và tất cả dữ liệu.”

Trưởng phòng kế hoạch đứng dậy, cúi mặt, run run nói:

“Là tôi đã sơ suất, tôi biết dữ liệu này rất quan trọng nên luôn mang theo máy tính bên mình, nhưng không hiểu kẻ nào có thể lấy cắp và xoá được dữ liệu nhanh tới vậy.”

Châu Gia Việt mắt nhìn chằm chằm buông nhẹ tiếng thở dài:

“Đến bây giờ anh còn không biết bị xoá lúc nào hay sao?”

Trưởng phòng kế hoạch không dám ngửng đầu lên nữa, nói lí rí trong cổ họng: “Tôi xin lỗi.”

Châu Gia Việt hạ giọng xuống, cố giữ bình tĩnh nói:

“Được rồi bây giờ không phải lúc trách lỗi mà hãy tìm cách khắc phục, dù có phải tăng ca suốt cả tuần vẫn phải làm cho xong, tuần sau đối tác bên Nhật sẽ tới khảo sát. Họ là một đối tác quan trọng trong việc phát triển dự án vòng tay ra nước ngoài vì thế chúng ta không thể thất bại.”

Suốt cả một tuần sau đó, Châu Gia Việt gần như không ăn không ngủ chỉ lao vào làm việc. Trước đó phải mất thời gian rất lâu mới có thể hoàn thành phần kế hoạch bị mất, bây giờ không còn chẳng khác gì bỏ đi dự án. Nếu thiết lập mọi thứ lại từ đầu thì chắc chắn sẽ không kịp vì thế anh luôn tìm đủ mọi cách, thử mọi giải pháp mới.

Hạ Như Yên vẫn luôn lo lắng, cô gõ cửa phòng Châu Gia Luân.

“Chị Như Yên sao thế?”

“À… thì lâu nay công việc của Gia Việt bận lắm sao? Không thấy anh ấy về nhà.”

“Nghe nói dự án đồng hồ tình nhân của anh ấy bị đánh mất phần dữ liệu quan trọng nên bây giờ anh ấy cần phải xử lí.”

“Quan trọng tới mức không cần ăn không cần ngủ luôn hay sao?”

“Đó là dự án anh ấy ấp ủ bao nhiêu năm nay, bây giờ sắp ra mắt lại gặp phải sự cố nghiêm trọng tới vậy. Với lại nghe nói qua tuần đại diện bên Nhật sẽ tới khảo sát nên họ buộc phải gấp rút hoàn thành nếu không sẽ mất cơ hội.”

“Vậy sao? Cảm ơn cậu. Tôi về phòng trước đây.”- Như Yên quay lưng bước đi thì Gia Luân nói thêm:

“Chị đừng quá lo lắng nhất định anh hai sẽ xử lí tốt.”

“Được tôi biết rồi.”

Hạ Như Yên quay về phòng đắn đo suy nghĩ rồi quyết định xuống bếp tự tay nấu cơm mang tới cho chồng. Sau khi nấu xong, cô liếc nhìn đồng hồ đã 10 giờ khuya, cô vội vã cởi tạp giề rồi chạy ra bắt xe tới công ty. Đến trước cửa công ty cô ngập ngừng đi vào rồi lại ra đến cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí bước vào trong. Công ty dường như đã đi vào im lặng, không còn một bóng người, chỉ còn mình Gia Việt đã gục trên bàn ngủ thiếp đi chắc hẳn anh đã rất mệt mỏi.

Như Yên nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đặt hộp cơm xuống bàn, lấy chiếc áo treo sau ghế đắp lên người chồng, rồi lấy trong túi một miếng giấy ra viết:

“Anh ăn đi có sức mà làm. Dạ dày no thì đầu óc mới có thể suy nghĩ được.”

Cô dán tờ giấy lên hộp cơm rồi nhẹ nhàng rời đi như chưa từng đến. Châu Gia Việt từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy hộp cơm anh bất chợt mỉm cười rồi xé tờ giấy đọc những dòng chữ. Anh vội vàng chạy theo thì thấy Như Yên một mình rời đi trong đêm tối.

Những ngày sau đó Như Yên vẫn kiên trì mỗi ngày lặng lẽ đưa cơm tới văn phòng cho chồng rồi lại rời đi. Châu Gia Việt mỗi lần nhìn thấy hộp cơm đặt trên bàn đều nở nụ cười rất tươi, ăn chúng trong vui vẻ.

Chỉ còn lại một đêm cuối cùng, trong lúc Châu Gia Việt đang đứng trầm ngâm bên cửa kính nhìn về xa xăm bất chợt anh nảy ra một ý tưởng, vội vàng chạy lại bật máy tính lên, bắt tay thử. Sau một tiếng hơn cuối cùng anh cũng đã thành công, thậm chí ý tưởng này lại hoàn thiện hơn lúc trước. Anh mừng rỡ nhảy cuỗng lên, một mình trong căn phòng hát hò vui vẻ.

Ngày hôm sau lúc đối tác bên Nhật tới thì cũng vừa hay anh kết nối xong tất cả các phần dữ liệu lại với nhau và đi tới phòng họp. Anh vui vẻ trình bày chi tiết dự án một cách xuất sắc. Một tràng vỗ tay khen ngợi từ đối tác, cuối cùng là bắt tay và chữ kí vào bản hợp đồng của hai bên.

Châu Gia Kiệt bước vào phòng tức giận, đập mạnh tay xuống bàn rồi nói:

“Châu Gia Việt không ngờ lần này anh vẫn có thể xoay đổi được tình thế. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play