Mẹ Thịnh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, Thịnh Dục suy nghĩ một chút rồi quyết định mang đến trường cho Tống Dã một phần.
Khi cậu đến trường học Tống Dã vẫn chưa tới, cậu đành đặt sandwich trên bàn Tống Dã rồi chạy vào WC.
Trên hành lang tình cờ gặp Hạ Vi, trước khi phân lớp thì cậu và Hạ Vi là bạn cùng lớp, quan hệ vẫn tốt.
Cậu chỉ định chào hỏi Hạ Vi một cái rồi đi, không ngờ rằng phía sau cô nàng còn có thêm vài bạn học nữ khác, Hạ Vi chủ động gọi cậu, các bạn nữ kia cũng không thúc giục họ mà đứng chờ Hạ Vi cùng đến phòng thi.
“Thịnh Dục, lần trước mình có hỏi mượn cậu vở môn vật lý nhưng cậu chưa cho mình mượn nữa.”
“A, quyển vở đó hôm nay mình không mang, hay là sau khi thi xong mình mang đến cho cậu?”
“Không sao, khi nào có thời gian cậu đưa cho mình cũng được, mình không vội đâu. Mà đúng rồi, đây là sữa đậu nành mua cho cậu, cảm ơn cậu đồng ý cho mình mượn vở vật lý nha.”
“Chuyện này có là gì đâu.” Thịnh Dục rối rắm nhìn Hạ Vi đưa sữa đậu nành, cũng không phải cậu không thích uống sữa đậu nành, đắng đo mãi cuối cùng vì giữ thể diện cho bạn nữ nên cậu vẫn nhận lấy.
“Lần sau không cần mua, bình thường mình sẽ ở nhà ăn trước rồi mới về lớp.”
Hạ Vi tỏ vẻ đã hiểu.
Tống Dã vừa lên thang lầu liền nhìn thấy cảnh Thịnh Dục cúi đầu nghiêm túc nói việc gì đó với Hạ Vi, tâm trạng vui vẻ buổi sáng tức khắc bay theo gió.
Hắn bước lên nhìn Thịnh Dục nói: “Chào buổi sáng, sao mày còn chưa đến phòng thi?”
“Chuẩn bị đi đây, mày cứ đi trước đi.”
Tống Dã nhướng mày rồi bỏ đi.
Hắn vừa đi hệ thống lập tức nhảy ra chen ngang.
“Nhắc nhở thân thiện, bây giờ tâm trạng của Tống Dã không quá vui vẻ, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngay lập tức cậu xoay người tăng tốc độ đuổi theo Tống Dã, không còn tâm tư nói chuyện với Hạ Vi nữa, cũng quên bén mục đích ban đầu là đến WC mà vội vàng đuổi theo hắn.
Tống Dã đi vào chỗ ngồi đã sắp xếp sẵn trong phòng thi nhìn thấy bánh sandwich trên bàn mình, đoán chừng là do nữ sinh nào đó đưa cho hắn, đang muốn ném thì thấy Thịnh Dục thở gấp chạy vào.
“Ăn cơm chưa? Tao mang sandwich cho mày đấy, ăn đi, bên trong không có độc đâu.”
Tống Dã đang giơ tay muốn ném bánh đi nhưng sau đó lại mở miếng gói bánh ra cắn một ngụm.
Thịnh Dục cười hì hì nhìn hắn ăn, “Ngon không? Nếu thấy ngon thì sau này buổi tối tao sẽ mang cho mày một phần.”
Tống Dã ăn sandwich, sự tức giận ban nãy dần dần giảm xuống, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay của mình đặt trên bàn bị người nhẹ nhàng nắm lấy, trong lòng cười thầm.
Thịnh Dục nắm cổ tay hắn, nhìn hắn đến độ hơi thở cũng chậm rãi hồi phục, trong lòng có trăm lời muốn nói.
Đúng lúc này giám thị cầm đề thi bước vào phòng.
“Những thứ không liên quan đến quá trình làm bài thì đặt lên bục giảng, sau đó về lại chỗ ngồi chuẩn bị nhận đề bắt đầu thi.”
Thịnh Dục về chỗ ngồi của mình còn Tống Dã gói cẩn thận miếng bánh sandwich vừa cắn một miếng rồi cất vào túi trong hộc bàn.
Cuộc thi khảo sát kéo dài hai ngày, hai buổi sáng này Thịnh Dục đều đem bánh sandwich cho Tống Dã, chủ yếu là do cậu không muốn mang cơm canh, phiền phức.
Sau khi thi xong, tất cả giáo viên tập trung tại Phòng Giáo Vụ chấm bài, tiết tự học buổi tối hôm nay bọn họ tương đối tự do.
Khi Đoạn Lạc Ân đề nghị ra ngoài chơi bóng rổ Thịnh Dục liền đồng ý, có điều cậu muốn trước khi đi ghé qua lớp Hạ Vi đưa vở vật lý, Đoạn Lạc Ân đành đi trước cùng hai ba bạn học khác xuống chiếm sân bóng.
Tống Dã và Hứa Thánh cũng muốn xuống chơi bóng, hai người bọn họ không đi cùng Đoạn Lạc Ân mà đi đến bàn Thịnh Dục chờ cậu, vừa đến liền thấy trong tay cậu cầm một quyển notebook.
Tống Dã: “Trong tay cầm cái gì?”
“À, vở vật lý.”
Hứa Thánh: “Anh Dục không hổ là anh Dục nha, chơi bóng rổ cũng không quên mang theo vở vật lý.”
“Làm gì có chuyện đó, Hạ Vi hỏi mượn nên bây giờ tao chuẩn bị xuống lớp cậu ấy để đưa vở đây, may mà cậu ấy ngồi gần cửa nên cũng thuận tiện.”
Nghe thấy tên Hạ Vi Tống Dã liền nhướng mày, im hơi lặng tiếng rút quyển vở vật lý trong tay cậu ra lật vài trang, “Vật lý à, môn vật lý của tao cũng không tốt, nếu không cho tao mượn xem trước đi?”
“Mày mà không tốt chắc tao phải là không không tốt? Chuyện lạ hiếm gặp nha, mày đang hỏi mượn vở vật lý của tao để ôn tập?”
“Không phải.” Tống Dã nói, “Kỳ nghỉ này tao không học vật lý, có nhiều kiến thức bị quên.”
Hứa Thánh đứng một bên yên lặng nhìn Tống • chưa bao giờ ôn tập cho cuộc thi khảo sát • sống bằng thiên phú • chúa tể thảo mai • Dã, chỉ riêng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Thịnh Dục đoạt lại quyển vở, “Người ta mượn trước, mày không biết xấu hổ à?”
Tống Dã chậc một tiếng, “Cũng hơi ngại, chi bằng mày dạy kèm cho tao đi?”
“Phắt phắt phắt.” Thịnh Dục lười đôi co với hắn.
-
Thịnh Dục đi cùng Tống Dã, hai người vừa đến sân thể dục liền thấy trên sân bóng rổ chia làm hai phe đối lập, Đoạn Lạc Ân dẫn đầu một đoàn, phía đối diện là nhóm Tôn Vĩ Bân, cậu vội vàng kéo Tống Dã chạy tới.
Đám người theo sau Tôn Vĩ Bân đều là lũ gã quen biết trước khi chuyển vào lớp trọng điểm 2, chung quy chính là cá mè một lứa.
Nhìn thấy Tống Dã đến trong nháy mắt Tôn Vĩ Bân sinh ra một ý nghĩ “Chẳng lẽ hôm nay lại bỏ qua cho bọn nó”, gia thế của Tống Dã rất sâu, từ trước tới nay trong trường học không ai dám chọc hắn.
Nhưng đằng sau còn có lũ đàn em, nếu cứ thế bỏ đi thì sau này thể diện của gã kiếm đâu ra?
Lại nghĩ đến vị đại ca gã đã cun cút đi theo từ những năm cấp 2 bây giờ đã quay lại, tức khắc trong lòng tràn ngập tự tin.
Đoạn Lạc Ân đang giằng co với đám người này, thấy Thịnh Dục tới đây liền vội vàng nói rõ ngọn ngành sự tình.
Nguyên nhân chính là khi bọn Đoạn Lạc Ân tới sân bóng thì không có ma nào cả, đoán chừng đám người Tôn Vĩ Bân ở trên lầu thấy bọn họ ở dưới nên qua vài phút cũng lục đục dẫn theo đàn em xuống đoạt sân bóng, còn nói sân bóng rổ này quy định cho học sinh thể dục ưu tiên sử dụng.
Hai nhóm rõ ràng không đến cùng lúc, Đoạn Lạc Ân muốn trực tiếp xông lên đánh một trận, may mắn hắn vẫn còn lý trí nên gắng nhịn xuống.
Thịnh Dục mang theo người tới đứng trước mặt Tôn Vĩ Bân.
Tôn Vĩ Bân chân dẫm bóng rổ, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ.
“Anh Dục, anh Dã, các anh phân xử rõ ràng đi, từ trước đến nay học sinh thể dục có quyền ưu tiên sử dụng sân bóng này là một quy tắc bất thành văn, nhưng bất thành văn không có nghĩa là không tồn tại.”
Thịnh Dục dùng chân đá quả bóng rổ dưới chân gã đi, thiếu chút nữa Tôn Vĩ Bân đã tay nhanh hơn não đấm cậu một cú nhưng khoé mắt gã nhìn thấy Tống Dã nên vẫn nhịn được.
“Quy định đó có còn hiệu lực hay không đã là chuyện của quá khứ, từ giờ trở đi, quy định mới chính là ai tới sân bóng trước thì dùng trước.”
“Anh Dục, dù mày ở lớp quốc tế cũng không thể bất công được?”
“Bất công?” Thịnh Dục phân biệt rõ hai chữ này, “Nếu tao bất công thật thì mày nghĩ rằng bây giờ mày còn có thể đứng đây nguyên vẹn nói chuyện với tao?”
“Mày……”
“Ha, tao không bất công, nếu muốn tranh sân bóng thì chúng ta chơi một trận mở màn đi, ai thắng thì từ nay về sau cái sân bóng này thuộc quyền ưu tiên sử dụng của người đó, tao cũng không muốn ức hiếp tụi mày, công bằng chưa.”
Tôn Vĩ Bân nhịn không được liếc Tống Dã một cái, gã thấy Tống Dã không nói lời nào mà chỉ kéo khoé miệng nhịn cười nhìn Thịnh Dục, nhận ra ánh mắt của gã lập tức lạnh lùng liếc mắt thoáng qua.
Gã rùng mình, “Được, hôm nay tao nhường cho bọn mày sử dụng, thứ bảy khai trương sân bóng rổ mới ở quảng trường, đến lúc đó một trận quyết định thắng bại, ai không đến chính là chó!”
“Ok, quyết định!” Đoạn Lạc Ân nói, “Đừng đến lúc đó sợ không dám tới, thằng chó!”
Đám Tôn Vĩ Bân không chiếm được chỗ tốt liền căm giận rời đi, bên cạnh một tên đàn em hỏi: “Anh Bân, chúng ta tính sao đây?”
Tôn Vĩ Bân hừ lạnh một tiếng, “Tính? Sao có thể để thua được, còn nhớ lúc trước chúng ta có quen một đứa tên là Triệu Lâm ở trường học không?”
“Triệu Lâm?! Cái thằng giết người đó?”
“Nó không giết người, nhưng cũng không khác giết người lắm, nó quay về rồi.”
“Không được đâu anh Bân, anh muốn tìm nó? Chuyện này quá nguy hiểm.”
“Sợ cái rắm! Trước kia Triệu Lâm còn là đội trưởng bóng rổ của trường, chức nghiệp liên đội trưởng còn vươn cành ôliu với nó, có nó ở đây còn sợ không thắng được bọn họ?”
(*) vươn cành ôliu: tỏ thiện ý. Nói theo cách nói hiện giờ thì là Triệu Lâm không cần chức liên đội trưởng, chức liên đội trưởng cần Triệu Lâm =))).
Tên đàn em cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không biết nên khuyên bảo anh Bân như thế nào, vậy nên cũng im lặng không nói chuyện nữa, trầm mặc cả đoạn đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT