“Tắt cũng được.” Phó Dư Hàn không cảm thấy có gì không ổn. Cậu đứng dậy tắt đèn, nghĩ đến “Thói quen lúc ngủ” của Văn Dục, còn đặc biệt hỏi thêm một câu, “Cậu có cần tôi kéo rèm giúp luôn không?”

Mặc dù đèn đã tắt, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, nếu không kéo rèm quả thật sẽ hơi sáng.

Văn Dục tay cầm điều khiển, tròng mắt đen nhánh lóe lên một chút ánh sáng, nhìn cậu đáp: “Làm phiền cậu.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Phó Dư Hàn nhàn nhạt lên tiếng, bước qua kéo xuống rèm cửa.

Lúc cậu giơ tay, áo đồng phục theo động tác rướn người cũng bị kéo lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, sau đó nhanh chóng bị che lại cùng với ánh sáng mặt trời.

Văn Dục lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Trên màn hình là giao diện bắt đầu trò chơi, nhưng hắn không vội vàng ấn vào. Mãi đến lúc Phó Dư Hàn quay lại, ngồi xuống trên ghế sô pha bên cạnh, Văn Dục lúc này mới ấn xuống nút play.

Trên thực tế, chơi game nhập vai thú vị hơn nhiều so với xem phim thông thường, bởi vì trong quá trình vượt ải, thỉnh thoảng trò chơi sẽ yêu cầu game thủ thực hiện một số thao tác nhất định, gia tăng cảm giác hoà nhập trong trò chơi.

Đặc biệt là trong căn phòng tắt đèn kéo kín rèm như bây giờ.

Mỗi ngày Văn Dục đều có một khoảng thời gian hoàn toàn không muốn thấy ánh sáng. Trong nhà của hắn vì vậy cũng đặc biệt gắn thêm một tấm rèm che, đem tất cả ánh sáng chặn lại bên ngoài. Vốn dĩ ở hoàn cảnh quen thuộc thế này, Văn Dục sẽ rất dễ dàng đắm chìm vào trong trò chơi, thế nhưng hắn lại có chút thất thần.

Dư quang nơi khoé mắt Văn Dục nhờ ánh sáng phản chiếu ra từ màn ảnh, nhìn thấy được một đoạn xương cổ tay, làn da trên mu bàn tay trắng đến mức gần như sáng lên.

Vô cùng chói mắt.

Khiến tâm trí cực kỳ không yên, Văn Dục nghĩ.



Nói về độ khó của thao tác thì quả thật《 Bạo vũ 》không cùng cấp bậc với《 Hắc ám chi hồn 》, cho nên Văn Dục chơi cũng tương đối dễ dàng. Mặc dù lúc đầu hắn có chút thất thần, nhưng cốt truyện của trò chơi này quả thật đúng như những gì Phó Dư Hàn nói, “Rất không tệ.” Vì thế, Văn Dục rốt cuộc cũng dần dần tập trung vào trò chơi.

Phó Dư Hàn ngồi bên cạnh hắn, chỉ quan sát giống như đang xem một bộ phim điện ảnh. Thỉnh thoảng Văn Dục gặp khó khăn sẽ lên tiếng nhắc nhở một chút.

Bầu không khí khá tốt.

Nếu quay lại thời điểm nghỉ hè, phỏng chừng cả hai ai cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày bọn họ ngồi lại bên nhau an tĩnh chơi game như vậy.

Kỳ thật Văn Dục không nói cho Phó Dư Hàn biết, các mẫu máy chơi game mới nhất, các loại máy chơi game khác nhau, hắn đều có.

Nhưng lại không có bất kỳ đĩa game nào.

Bởi vì hắn “Biểu hiện tốt”, sau khi lên cấp ba, ba hắn cho hắn rất nhiều tiền tiêu vặt.

Chỉ qua một đêm, con số không trong tài khoản đã tăng lên đáng kể.

Văn Dục không mua bất kỳ cái gì khác, lặng lẽ dành dụm tiền, đem toàn bộ đồ vật muốn từ rất lâu nhưng không thể có được mua hết về.

Nhưng khi mua được rồi, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thì ra vẫn có một lĩnh vực hắn không thể giải quyết nhờ vào công cụ tìm kiếm nếu không có người dẫn đường.

Những việc này Văn Dục chưa từng nói với bất kỳ ai, thứ nhất là “Không được phép nói”, thứ hai là hắn cũng không quen.

Nhưng Phó Dư Hàn lại nhạy cảm như vậy.

Không cần hắn nói cũng đoán được hắn muốn gì.

Dưới đáy lòng bỗng trào lên một loại cảm xúc cực kỳ vi diệu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, dính dính tê tê, vừa đau vừa ngứa.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Văn Dục mới bừng tỉnh lại từ trong những cảm xúc này.

“Sao lại tối như vậy?”

“Có lẽ buổi sáng lúc Tiểu Dục ra ngoài đã quên kéo rèm, để dì ——”

Ngoài cửa có hai giọng nữ vừa nói chuyện vừa đi vào trong. Phó Dư Hàn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được Văn Dục bên cạnh ném điều khiển trên tay vào trong ngực mình.

Phó Dư Hàn: “……?”

Bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu đột ngột bị người bật sáng lên, tựa như xua tan đi cảm tình bí ẩn nào đó. Văn Dục lạnh mặt, trầm giọng hỏi người vừa bước vào: “Sao người lại tới đây nữa?”

Vừa vào cửa là hai người phụ nữ, một người hơi lớn tuổi, thoạt nhìn giống như dì giúp việc; người còn lại……

Là một phụ nữ rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng, ngoại hình được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi. Xét đến thái độ như gặp phải kẻ thù của Văn Dục đối với bà, Phó Dư Hàn đoán, người này có lẽ là “Mẹ kế” của hắn.

Nói đi cũng phải nói lại…… Mẹ ruột của hắn đâu?

“A, Tiểu Dục, con ở nhà sao?” Phương Uyển Tĩnh hơi bất ngờ, có chút không biết phải làm sao, “Xin lỗi, mẹ không biết……”

Lúc nãy có lẽ do bị cảm xúc không biết tên kia ảnh hưởng, Văn Dục nhận ra bản thân đã hơi thất thố. Hắn rũ mắt, thở dài một hơi, mím môi điều chỉnh lại cảm xúc, lúc ngẩng lên khẽ mỉm cười với Phương Uyển Tĩnh: “Hôm nay là thứ sáu, tan học sớm. Mẹ, người tới đây làm gì?”

“Dì nói buổi tối con thường hay ăn khuya, mẹ nghĩ cũng nên như vậy, dù sao năm nay con đã học lớp mười hai rồi…… Con cũng biết tay nghề hầm canh của mẹ khá tốt? Cho nên hôm nay mẹ mang theo một con ba ba……” Phương Uyển Tĩnh miễn cưỡng cười một cái. Vì để xua tan bầu không khí xấu hổ, ánh mắt bà dời sang Phó Dư Hàn, “Đứa nhỏ này là…… Bạn học của Tiểu Dục sao? Con rất hiếm khi đưa bạn học về nhà……”

Dáng vẻ ở chung của hai mẹ con này rất kỳ quái. Phó Dư Hàn từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm của Văn Dục. Lúc này, cậu trông thấy hắn nhíu mày, tựa như muốn nói cái gì đó.

Một cổ trực giác không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, Phó Dư Hàn dùng tay trái của mình đè lên tay phải Văn Dục, ngước nhìn Phương Uyển Tĩnh khẽ gật đầu một cái, giọng điệu ngay thẳng nói: “Con chào dì, con là Phó Dư Hàn, là bạn cùng bàn của Văn Dục.”

Phương Uyển Tĩnh nhanh chóng “A” một tiếng: “Là cậu à.”

Bàn tay Văn Dục đang bị Phó Dư Hàn đè lại kia dường như giãy giụa một chút. Cậu trở tay dùng sức đè mạnh hơn, trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ có đuôi lông mày khẽ nhướng: “Văn Dục đã từng nói về con sao?”

“Xem như vậy đi.” Phương Uyển Tĩnh cười với cậu một cái, “Cậu rất nổi tiếng mà.”

Nổi tiếng? Tiếng tăm bên ngoài của cậu đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

Phó Dư Hàn liếc Văn Dục một cái, thầm nghĩ thảo nào cậu ta không muốn mình nghe, thì ra lúc trước từng nói xấu mình.

“Mẹ.” Văn Dục hô một tiếng, “Chẳng phải mẹ muốn hầm canh sao?”

“Được được, mẹ đi hầm đây.” Phương Uyển Tĩnh lúc này mới nhìn thoáng qua màn hình máy chơi game trước mặt hai người bọn họ, liếm liếm môi, tựa hồ có chút khó xử, “Đừng chơi lâu quá, một lát nữa nên ăn cơm chiều rồi.”

Tuy rằng thứ sáu tan học sớm, nhưng khi chơi game, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Văn Dục cảm thấy bản thân còn chưa kịp tỉnh lại từ trong giấc mơ mà đã đến giờ thức dậy mất rồi.

Hình ảnh trên màn hình đang ở trạng thái “Tạm dừng.” Văn Dục nhìn một cái, kế đó cúi đầu nhìn mu bàn tay người đang đè cánh tay mình kia.

Thật sự rất trắng.

Hắn ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đến đây thôi, chờ lần sau……”

Còn có lần sau sao?

Văn Dục không biết, cũng không muốn hỏi.

Hắn đã mười tám tuổi, chơi game thôi cũng muốn có người chơi cùng, nói ra thật buồn cười.

Hơn nữa máy chơi game bị Phương Uyển Tĩnh nhìn thấy rồi, hắn không chắc có còn lần sau nữa hay không.

Phó Dư Hàn nhìn Văn Dục một cái, không nói gì, im lặng lưu lại tiến trình chơi. Sau đó cậu thoát game, tắt máy, rút dây, đóng hộp, động tác vô cùng nhuần nhuyễn, vừa nhìn liền biết đã làm qua vô số lần.

Những cái khác không nói, ít nhất chuyện chơi game cậu không hề bị ngăn cấm gì.

Phó Dư Hàn đem máy chơi game và đĩa CD bỏ vào trong túi, quay sang hỏi Văn Dục: “Cái này để tôi tạm thời mang về sao?”

Cậu nhấn mạnh hai từ “Tạm thời”.

Thấy không, lại nữa rồi, sự nhạy bén của cậu ấy khiến cho người ta vừa yêu vừa hận. Văn Dục nhịn không được mỉm cười: “Cậu mang về đi, hay là mang luôn cả màn hình nữa?”

Phó Dư Hàn khẽ nhíu mày —— thứ này mang đi không ổn lắm, hơi lớn.

Trông thấy vẻ mặt cậu, Văn Dục càng buồn cười: “Tôi đùa thôi, màn hình để ở đây đi, cái này…… Có lẽ không sao.”

“Có lẽ.”

Khoảnh khắc đó, Phó Dư Hàn bỗng nhiên cảm thấy, Văn Dục thật sự rất đáng thương.

Phương Uyển Tĩnh cùng dì giúp việc bận rộn trong phòng bếp. Hai người bên ngoài dọn dẹp máy chơi game, sau đó ngồi đối mặt nhau nhìn màn hình đã tắt kia đến phát ngốc.

Qua hai phút, Văn Dục đứng lên, bước tới kéo ra tấm rèm cửa ——

Mộng tỉnh rồi, có che cũng không cần thiết nữa.

Cuối tháng mười, trời tối rất nhanh. Văn Dục kéo màn ra mới phát hiện bóng đêm đã bao phủ bầu trời.

Xa xa, những ngọn đèn đường lấp ló sau những tàn cây, tựa như sao trời lọt thỏm trong cõi hồng trần.

Cực kỳ xinh đẹp.

Nếu không phải trong nhà đang có người, có lẽ hắn đã tự rót cho mình một ly Whiskey, ngồi dựa vào bên cửa sổ chậm rãi uống.

Ý nghĩ này chỉ vừa mới lướt qua, phía sau đã có người tiến lại gần.

Nghe tiếng bước chân, Văn Dục đoán người đến là Phó Dư Hàn, cho nên cũng không quay đầu lại.

Phó Dư Hàn cao xấp xỉ Văn Dục. Cậu đi đến bên cửa sổ, kề sát vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu: “Học xong tiết tự học buổi tối chơi tiếp không?”

Văn Dục sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt đối phương.

Gương mặt Phó Dư Hàn giống như thường ngày không có biểu cảm gì, ánh mắt thản nhiên, tựa như cậu chỉ vừa nói một câu rất bình thường.

Có một số việc, đối với vài người chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với vài người khác mà nói, đó chẳng khác nào đại ân.

“Tại sao cậu……” Văn Dục nghẹn họng, sau đó đột nhiên mỉm cười, “Luôn có thể nói ra lời tôi muốn nghe như vậy.”

“Bởi vì nếu không phải tôi chưa từng nhìn thấy cậu khóc, tôi sẽ nghĩ rằng cậu sắp khóc đến nơi rồi.” Những lời này Phó Dư Hàn ép xuống rất thấp, hai người đang bận rộn trong phòng bếp chắc chắn không nghe thấy được. Cậu nói xong, giọng điệu lại trở về bình thường, “Cảm ơn tôi đi, bởi vì hiện giờ tôi đang dỗ cậu đấy.”

Về chuyện này Văn Dục đồng ý, bởi vì hắn đã từng gặp qua dáng vẻ lúc Phó Dư Hàn tức giận.

Ánh mắt đó, giọng điệu đó, cho dù là bất kỳ ai đối mặt, khẳng định đã sớm bị hù chết, vì vậy Văn Dục lại can đảm lên không ít.

Phó Dư Hàn có thể không có gì đặc biệt, nhưng không ai lại không thích được dỗ dành.

Văn Dục cuối cùng cũng cảm thấy sự khó chịu mà Phương Uyển Tĩnh mang đến đã tan đi một chút.

Không có máy chơi game, cũng không có bài tập, hai người bọn họ chỉ có thể mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Phó Dư Hàn thật sự cảm thấy gương mặt này của Văn Dục cũng không có cái gì để nhìn, dứt khoát chạy tới phòng bếp “Khoe khoang”.

Cậu quả thật có vốn để khoe, cho nên lúc hỏi Phương Uyển Tĩnh có muốn cậu giúp một tay hay không, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.

Làm sao Phương Uyển Tĩnh có thể đồng ý. Nhưng lúc Phó Dư Hàn ở nhà thường xuyên giúp mẹ làm bếp, tay nghề vô cùng thuần thục. Trước khi bà kịp phản ứng, cậu đã tẩy rửa xong nguyên liệu.

Văn Dục yên lặng đi tới cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm vào bên trong.

Thanh danh của Phó Dư Hàn không tốt, Văn Tự Minh đã từng tỏ rõ thái độ, không muốn hắn và cậu tiếp tục ngồi cùng bàn. Văn Dục sau đó cũng chưa từng đề cập qua với Phương Uyển Tĩnh, chẳng biết bà đã hỏi được những gì từ Chu Văn Khang.

Tóm lại trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ cũng không đến làm phiền hắn.

Văn Dục tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, nhưng mà hôm nay, sự xuất hiện của Phương Uyển Tĩnh khiến hắn chợt nhận ra một vài ý nghĩ kỳ lạ.

Nhưng mà ——

Phó Dư Hàn nói rất đúng, lúc cậu ấy muốn dỗ dành một người, thật sự có thể khiến cho người đó vui vẻ.

Tuy rằng cậu chẳng nói được mấy câu, nhưng lại là người rất “Hiểu chuyện”, “Biết giúp đỡ người lớn làm việc”.

Phó Dư Hàn vốn tưởng rằng hai người mới đến sẽ ở lại nhà Văn Dục ăn cơm, chẳng ngờ sau khi làm xong một bàn đồ ăn, Phương Uyển Tĩnh lại nói muốn ra về.

“Có thể canh phải hầm thêm một lúc nữa,” Bà cởi tạp dề, vén tóc hai bên tai, cười nói, “Nếu Tiểu Hàn biết, vậy dì cũng không còn cái gì phải dặn dò thêm, dì về trước nhé.”

“Dì không ở lại cùng ăn bữa cơm sao?” Phó Dư Hàn hỏi.

“Không được.” Bà lắc đầu, nhìn thoáng qua Văn Dục bên kia, “Tiểu Dục không thích cùng người khác ăn cơm.”

……?

Phó Dư Hàn rất muốn giả vờ như bản thân chưa từng gặp qua tên nào đó chạy đến nhà cậu đặt cơm hộp, bảo rằng này là do hắn muốn tìm người ăn cơm cùng.

Hai người phụ nữ cùng đi tới cửa, đổi giày. Trước khi rời đi, Phương Uyển Tĩnh do dự một chút, nói với Văn Dục: “Chuyện vừa nãy, mẹ sẽ không nói cho ba con.”

Phó Dư Hàn: “?”

Văn Dục nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ đi đây, hai người các con nhanh ăn đi, tiết tự học buổi tối đừng đến muộn.” Bà cười cười, đóng cửa rời đi.

Phòng bếp vừa nãy còn truyền ra tiếng bát đũa xoong nồi va chạm, giờ đây lại thật yên tĩnh. Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng đến bất thường.

Phó Dư Hàn nhìn Văn Dục, bất chợt thấy hắn đang ngẩn người.

“Này,” Cậu hô một tiếng, “Người không cho cậu chơi game là ba cậu phải không?”

“Hả? Ừm.” Văn Dục hoàn hồn, ngước mắt đáp lại.

“Vậy……” Phó Dư Hàn liếm môi, ánh mắt chợt lóe, “Tôi có chuyện này không thích hợp lắm muốn hỏi, cậu…… Mẹ cậu đâu? Ý của tôi là không phải người vừa nãy.”

Văn Dục rũ mắt, trầm mặc một lúc lâu.

Phó Dư Hàn hít hít mũi: “Nếu cậu không muốn nói thì đừng nói.”

Văn Dục vẫn cứ im lặng không nói lời nào.

Hắn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, cứ đứng bất động tại chỗ tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Chân Phó Dư Hàn đã tê rần, cậu đổi trọng tâm sang chân bên kia, tiếp tục đứng như vậy nhìn thời gian từ từ trôi qua.

Phát hiện động tác của cậu, Văn Dục lúc này mới tựa như giật mình tỉnh lại, thấp giọng nói: “Phó Dư Hàn.”

“Hả?”

“Tối nay…… Tiết tự học tối nay,” hắn nói, “Đừng đi được không?”

Hết chương 49

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play