Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.comNghe Văn Dục nói sẽ đến đây, tâm lý vội vã muốn rời đi của Phó Dư Hàn cũng dần dần biến mất.
Này có lẽ là sự khác biệt giữa có người quen và không có người quen.
Ung Dung vung tay đặt phòng, lôi kéo đoàn người lên lầu vào phòng bao.
Nơi này và chỗ kinh doanh bên ngoài như thể thuộc về hai thế giới khác nhau, ánh đèn ái muội tối tăm, nam nữ vừa bước vào liền ngo ngoe rục rịch, vội vàng muốn xé bỏ lớp ngụy trang ban ngày, phơi bày linh hồn không chịu tịch mịch bên trong.
Phó Dư Hàn có chút không được tự nhiên, cậu không thích hoàn cảnh như vậy, sau khi vào phòng liền nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha trong góc.
“Ôi, Tiểu Hàn, không cần phải ngại ngùng như vậy.” Ung Dung tiếp đón cậu, “Ngồi ở đây này, mọi người cùng nhau tâm sự.”
Trước khi vào cửa, Ung Dung còn đang thảo luận với Tam Mao về việc thiết kế hình xăm, Phó Dư Hàn thật sự không hiểu, cậu sang đó ngồi cùng thì có thể nói cái gì.
Có lẽ do bị ảnh hưởng tâm lý, cũng là phòng KTV, nhưng lúc cùng bọn Dương Phàm đi hát cậu lại không cảm thấy khó chịu như vậy.
“Thật đấy, cậu đến đây, chỗ đó để cho lão tứ ngồi đi.” Ung Dung nói, “Để cho tên cuồng hát ngồi cạnh sân khấu chọn bài —— hay là cậu cũng muốn hát?”
Phó Dư Hàn bĩu môi, chuyển tới ngồi bên cạnh Bắc Lâm.
Ung Dung dường như không quá hài lòng, nhưng cũng không nói gì, cầm cốc xúc xắc bước qua. Không lâu sau, cửa phòng bao mở ra, một nhân viên phục vụ mang theo hai chai rượu và một số đồ uống khác tiến vào.
Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng: “Không phải vừa nãy đã nói, ở bên kia uống xong thì thôi sao.”
“Là không gọi thêm nữa.” Ung Dung nói, “Nhưng bây giờ chẳng phải chúng ta đã đổi sang chỗ khác rồi sao?”
“……”
“Chơi xúc xắc mà không đánh cuộc uống rượu thì sẽ rất nhàm chán.” Ung Dung ngước cằm ra hiệu cho nhân viên phục vụ bên cạnh, “Mở một chai trước đi.”
“Vâng tiên sinh.” Người phục vụ đáp.
Jägermeister và Redbull dựa theo tỉ lệ được đổ vào trong một cái bình lớn dùng để pha chế, một xô đá lạnh được đặt lên bàn, dạ dày Phó Dư Hàn không hiểu sao bỗng nổi lên một trận cuộn trào.
Cái tên Ung Dung này, nếu không phải là kẻ bất chấp mời rượu ‘bạn bè’, thì chính là muốn dùng rượu xử người khác.
Nơi này nhìn tới nhìn lui, người dễ bị xử nhất không ai khác chính là Phó Dư Hàn.
Cho dù là vì lý do gì, thì hiện giờ cậu đều nên lập tức trở về nhà.
Nhưng cậu chụp ảnh hai ngày, tiền lương vẫn còn chưa nhận được đâu.
Phó Dư Hàn hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra.
Phó Dư Hàn: Thật sự tôi cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của cậu.
Văn Dục:?
Phó Dư Hàn: Nhưng tôi uống nhiều quá, không có cách nào về nhà.
Văn Dục: ……
Phó Dư Hàn: Cho nên một lát nữa, cậu nhớ giúp tôi nhặt xác.
Phó Dư Hàn cất điện thoại, ngước mắt: “Đánh cuộc thế nào?”
“Ha ha ha ha ha…… Sảng khoái lắm!” Ung Dung cười to, “Đến đến, trước tiên để anh nói cho cậu một chút về quy tắc trò chơi. Rất đơn giản, người thua sẽ bị phạt một ly.”
“Các người lượng sức mà chơi thôi.” Lão tứ thở dài.
“Thật ra tôi đã uống hơi nhiều rồi.” Tam Mao xoa xoa bụng.
“Nếu không thua thì sẽ không cần uống.” Ung Dung nói, sau đó giải thích sơ lược luật chơi cho Phó Dư Hàn, trò chơi chính thức bắt đầu.
‘Xúc xắc nói dối’ là trò chơi sử dụng ánh mắt, nói một cách đơn giản chính là, mỗi người tung xúc xắc và gọi số dựa vào kết quả mà mình tung được.
Từ lần gọi thứ ba, người tiếp theo phải tăng số lượng hoặc điểm số của người trước đó —— ví dụ như người trước gọi “3 con 3”, người tiếp theo phải gọi “4 con 2” hoặc “3 con 5”, nhưng không thể gọi “3 con 2”.
Về mặt lý thuyết, con số có thể gọi vô hạn cho đến khi có người hô “Mở”. Lúc này mọi người sẽ mở cốc xúc xắc của mình ra và xem kết quả. Nếu tổng số lượng mặt xúc xắc nhiều hơn kết quả dự đoán của người trước đó, ví dụ như Bắc Lâm gọi “6 con 4” mà bốn người chơi tổng cộng có 7 con 4, vậy thì người hô “Mở” sẽ thua, ngược lại thì người gọi trước đó sẽ thua.
Quy tắc quả thật không tính là khó hiểu, ngược lại cái khó hiểu chính là kịch bản diễn ra.
Tỷ như vừa mới bắt đầu, Ung Dung liền chắc như bắp mà hô “5 con 3”, Bắc Lâm và Tam Mao theo sau cũng lần lượt thêm một. Phó Dư Hàn nhìn bài trong tay mình là 2 con 3, thuận theo tự nhiên cũng chọn thêm một.
Nhưng mà đến khi mọi người mở xúc xắc, trong tay Ung Dung không có lấy một con 3 nào, dáng vẻ tự tin mười phần kia chính là trưng ra để lừa người, thế nên người gọi “8 con 3” Phó Dư Hàn liền bị phạt rượu.
Bài qua ba vòng, cậu cảm thấy mình đã uống đầy một bụng.
Tinh thần đã bắt đầu mơ hồ, nhưng cố gắng chống đỡ vẫn có thể chịu được.
Trong phòng bao có toilet, Phó Dư Hàn đi xả nước, lấy lại một chút tinh thần, trở về tiếp tục chơi.
Cậu học rất nhanh, chẳng mấy chốc liền xoay chuyển tình huống, có thể tranh thắng thua cùng với ba người chơi lâu năm. Hơn nữa cậu uống rượu cũng không đỏ mặt, lại không bày ra biểu cảm nào, thoạt nhìn thật giống như người bình thường không có việc gì.
Ung Dung hơi thay đổi tư thế ngồi, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Nếu nói lúc đầu hắn chỉ là đối với Phó Dư Hàn có ba phần hứng thú, vậy thì sau khi nhận cuộc gọi kia của Văn Dục, ba phần hứng thú này liền biến thành bảy phần.
Bất luận là cái gì có thể làm Văn Dục khó chịu hắn đều cực kỳ nóng lòng muốn thử. Hơn nữa tên nhóc này thoạt nhìn quả thật không tệ, rất sạch sẽ.
Ung Dung cân nhắc một chút, âm thầm thay đổi kế hoạch.
Trước khi hồi tâm chuyển ý quay về làm một ông chủ cửa hàng thời trang, Ung Dung chính là một tên ăn chơi đàn đúm phá gia chi tử, những cái khác không nói, chỉ tính riêng môn xúc xắc thôi thì hắn chính là cao thủ. Ban đầu chơi cùng hai người Bắc Lâm và Tam Mao hắn còn nương tay, hiện giờ quyết tâm muốn chuốc say Phó Dư Hàn cho nên dứt khoát bung lực, qua mười mấy ván đã đẩy cho ba người nằm sấp hết.
“Anh trai, nghỉ một chút đi.” Tam Mao vẫy vẫy tay, dáng vẻ như muốn nôn đến nơi, “Tôi không được rồi, thật sự đã uống nhiều quá.”
“Tôi muốn đi WC……” Bắc Lâm lảo đảo đứng dậy, chệnh choạng chui vào toilet trong phòng bao, đóng cửa lại.
“Các cậu quá gà rồi.” Ung Dung nói, “Nhìn xem Tiểu Hàn người ta đi, chẳng có chuyện gì kìa!”
“…… Em cũng muốn đi WC.” Phó Dư Hàn đứng lên, “Em ra bên ngoài đi.”
Cậu thoạt nhìn dường như chẳng có chuyện gì, đi đứng không xiêu vẹo không loạng choạng. Trong phòng bao, lão tứ vẫn đang ca hát, mí mắt Tam Mao nhíu lại, đã mơ màng sắp ngủ. Ung Dung nghĩ nghĩ, cũng đứng lên: “Đợi chút, anh cũng đi.”
Phó Dư Hàn cứng đờ, chốc lát sau mới khôi phục vẻ tự nhiên, trầm mặc đi ra ngoài.
Có một số việc một khi chưa làm rõ sẽ không có cách nào từ chối, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu không cảm giác được gì.
Cảm giác nguy hiểm là một loại phản ứng bản năng của con người, đau đớn sẽ bắt đầu từ xương sống chậm rãi lan ra khắp cơ thể.
Phó Dư Hàn im lặng không trả lời, Ung Dung ở sau lưng gọi hai lần cậu đều không đáp, rốt cuộc trước khi đối phương đuổi tới WC đã kịp trốn vào một buồng vệ sinh.
Điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ của Văn Dục cùng vài tin nhắn.
Văn Dục: Cậu uống nhiều ít?
Văn Dục: Này, trả lời đi.
Phó Dư Hàn dựa lưng vào vách tường, chống mắt gian nan gõ chữ.
Phó Dư Hàn: Cậu đến đâu rồi?
Văn Dục trở tay gọi lại, Phó Dư Hàn lập tức ngắt máy.
Phó Dư Hàn: Hiện giờ tôi không thể nghe được, anh trai à.
Phó Dư Hàn: Nhắn tin được không, cậu đến đâu rồi?
Tin nhắn trả lời rất nhanh được gửi đến.
Văn Dục: Lập tức đến đây, tình huống bên cậu thế nào?
Phó Dư Hàn: Tôi không biết?
Phó Dư Hàn: Tôi ở trong WC, Ung Dung đi theo tôi vào đây, tôi không biết anh ta muốn làm gì.
Phó Dư Hàn: Tôi trốn trong buồng vệ sinh.
Phó Dư Hàn: Xùy, tôi là con trai, làm gì phải trốn chứ?
Văn Dục: Là con trai mới phải trốn, cậu không nhìn ra xu hướng giới tính của hắn không thẳng sao.
Văn Dục: Đừng ra khỏi buồng vệ sinh, tôi đến ngay.
Gần như là đồng thời.
Ngay lúc điện thoại cậu nhận được tin nhắn kia của Văn Dục, trong toilet tràn ngập mùi đàn hương vang lên giọng nói thăm dò của Ung Dung.
“Tiểu Hàn?”
“Hả?” Phó Dư Hàn đơn giản trả lời một câu.
“Có phải cậu nôn không?” Ung Dung tựa như rất quan tâm hỏi, “Rất khó chịu sao? Sao lại vào đó lâu như vậy?”
“…… Ừ.” Phó Dư Hàn siết chặt điện thoại.
Cậu khó chịu là thật, cũng có chút buồn nôn, gân xanh trên huyệt thái dương tựa như đang nảy lên đau nhói, nhưng cậu biết, hiện giờ có thế nào cậu cũng đều phải cố gắng chống đỡ.
“Có mệt lắm không?” Ung Dung lần theo giọng nói của Phó Dư Hàn đến trước cửa buồng vệ sinh cậu đang trốn, cất giọng nhẹ nhàng, “Nếu thật sự khó chịu như vậy…… Anh đưa cậu về trước nhé?”
Phó Dư Hàn cau mày, suýt chút nữa đã nôn ra. Cậu gắng gượng bình ổn hô hấp, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường: “…… Không cần đâu, em không có việc gì.”
“Anh ở đây chờ cậu.” Ung Dung nói, “Nhanh rồi ra đây, lát nữa chúng ta chơi xong hai ván liền về nhà.”
“…… Ừm, được.” Phó Dư Hàn siết chặt đầu ngón tay.
Lúc ở trong phòng bao còn chưa cảm thấy, hiện giờ vào WC, cảm giác khó chịu mơ hồ trên người càng ngày càng mãnh liệt. Phó Dư Hàn chống tay vào tường, gắng gượng chống đỡ thân thể đã dần dần trượt xuống.
…… Nếu Văn Dục còn chậm thêm chút nữa có lẽ sẽ thật sự tới nhặt xác mình mất.
Phó Dư Hàn mơ hồ nghĩ.
Trong đại não dường như có rất nhiều âm thanh lẫn lộn, có người dùng giọng nói khiến người ta nổi da gà kêu một tiếng “Tiểu Hàn”, có người mời rượu, có người thét chói tai. Phó Dư Hàn thậm chí còn mơ hồ nghe thấy giọng mẹ mình mắng chửi, mắng cậu vì sao muộn như vậy còn không trở về nhà lại chạy ra ngoài uống rượu.
Cho đến khi bên ngoài vang lên vài âm thanh “bang bang bang” ——
Chỉ cần nghe tiếng thôi cũng có thể cảm giác được người bên ngoài kia có bao nhiêu nóng nảy. Đối phương dường như muốn trút giận mà đấm vào cửa toilet, tiếp sau đó truyền đến tiếng mở khoá và tiếng người ùa vào.
“Người đâu?”
Giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian chật hẹp, ngay sau đó là giọng nói không thể tin được của Ung Dung: “Văn Dục? Cậu vậy mà lại đến đây?”
Còn có một giọng nói xa lạ: “Tiên sinh, ngài không thể khoá cửa lại như vậy, làm thế là trái quy củ……”
Phó Dư Hàn lúc này mới ý thức được, thì ra vừa rồi Ung Dung đã khoá cửa toilet.
Xem ra cậu trốn trong buồng vệ sinh là rất chính xác…… Cho dù Ung Dung muốn làm gì, tóm lại đều không phải chuyện tốt lành.
Văn Dục không rảnh để ý đến hắn, lạnh mặt cao giọng hô: “Phó Dư Hàn?”
Phó Dư Hàn há miệng thở dốc, dường như nói không ra lời, chỉ có thể miễn cưỡng nâng tay gõ nhẹ lên cửa hai cái.
“Ở đây sao?”
Cánh cửa bị người bên ngoài đập lên hai cái, Phó Dư Hàn gian nan đẩy chốt nhỏ bên trong xuống.
Cửa bị đẩy bật ra, trong chớp mắt thấy rõ người bên trong, sắc mặt Văn Dục khẽ biến.
“Cậu làm sao vậy?” Hắn theo bản năng vươn tay chạm vào trán Phó Dư Hàn, cảm nhận được một bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Khó chịu……” Phó Dư Hàn nhắm mắt lại, “……Tôi có thể ngủ rồi sao?”
“……”
Văn Dục thở dài, một tay xốc dưới nách cậu, tay còn lại nửa ôm nửa dìu.
“Ngủ đi, còn lại để tôi xử lý.”
“…… Cảm ơn.”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Phó Dư Hàn chỉ kịp nói hai chữ.
Văn Dục ngước mắt nhìn lên.
Ung Dung bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, ngoan cố hỏi: “Làm, làm gì?”
“Những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng.” Văn Dục lạnh giọng nói, “Anh đã cho cậu ấy ăn cái gì?”
“Có thể ăn cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là uống chút rượu thôi sao?”
“Hừ, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, cho rằng tôi không biết anh sao?” Văn Dục cười lạnh một tiếng, “Ung Dung, anh tốt nhất nên cầu nguyện cậu ấy không có việc gì, nếu không…… Sắp đến sinh thần ông nội anh rồi phải không?”
Văn Dục nói xong cũng không thèm nhìn đến phản ứng của hắn, đỡ Phó Dư Hàn đi ra ngoài.
“…… Văn Dục!” Ung Dung lấy lại tinh thần, ở sau lưng hô to, “Cậu đừng có quá kiêu ngạo! Cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu sao?”
“Anh có thể chờ.” Văn Dục không thèm quay lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT