Văn Dục hơi giật mình, sau đó cụp mắt, khẽ mỉm cười: “Nghĩ tới liền gọi. Thế nào, không thể gọi cậu như vậy sao?”
“…… Cũng không phải.” Phó Dư Hàn tiếp tục ho khan vài tiếng mới dần dần bình ổn hơi thở.
Bởi vì cậu ho khá nhiều, trên cổ hiện lên một tầng ửng đỏ, khóe mắt thoạt nhìn có hơi hồng hồng.
Nụ cười luôn thường trực trên khoé môi Văn Dục bỗng nhạt đi không ít, hắn nhẹ giọng nói: “Cậu còn chưa trả lời tôi —— có phải cậu bị thương không?”
Phó Dư Hàn cau mày: “Không có.”
Cậu vừa nói xong câu này, đột nhiên nghe thấy Văn Dục cực kỳ ghét bỏ “Hừ” một tiếng, ngay sau đó, trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.
Phó Dư Hàn ngẩng đầu, thấy rõ đối phương vậy mà đã đi đến trước mặt mình.
“Cậu muốn làm gì?”
Một chùm ánh sáng từ sườn mặt Văn Dục chiếu tới, Phó Dư Hàn theo bản năng nheo mắt lại.
Bởi vì bị ánh sáng phản chiếu, cậu không nhìn thấy rõ biểu cảm của Văn Dục, nhưng dù gì bọn bọ cũng đã tranh đấu lẫn nhau hai năm, Phó Dư Hàn theo bản năng cảm giác được, tâm tình Văn Dục lúc này dường như không tốt lắm.
“Chết tiệt, Văn Dục!” Lúc này, lớp phó văn thể đứng dưới khán đài đúng lúc quay đầu lại, hoảng sợ kêu lên, “Cậu mau ngồi xuống! Trên khán đài không thể đứng lên! Sẽ bị trừ điểm!”
Giọng cậu ta cực kỳ lớn, người xung quanh đều nhìn sang bên này. Phó Dư Hàn quay đầu đi, lạnh nhạt liếc lớp phó văn thể một cái.
Ánh mắt kia mang theo vẻ lạnh lùng quen thuộc, bản năng “sợ hãi” đối với Phó Dư Hàn tựa như bị tạt một chậu nước lạnh thức tỉnh, lớp phó văn thể lúc này mới bất tri bất giác ý thức được rằng, dường như tư thế của hai vị lão đại có hơi không đúng.
Trong lòng lớp phó văn thể đột nhiên có vài suy nghĩ không tốt lắm.
Đúng vào lúc này, Văn Dục đột nhiên vươn tay về phía Phó Dư Hàn ——
“Chết tiệt, hai vị lão đại các cậu bình tĩnh một chút! Đánh nhau trên khán đài sẽ khiến chúng ta mất đi tư cách bình chọn hôm nay a!!!” Cậu ta hoảng sợ hét chói tai.
Vừa nghe đến bình chọn, các học sinh lớp sáu một lòng muốn vượt qua lớp hai trong lòng bỗng giật thót một cái, những người lúc đầu không để ý hiện tại cũng quay đầu nhìn qua.
Lớp phó văn thể một bước thành ba bước nhảy lên, chạy về phía khán đài, ý đồ muốn ngăn cản trận đánh nhau giữa bọn họ.
Nhưng mà ngay sau đó, cậu ta liền thấy Văn Dục đưa tay sờ soạng trên eo Phó Dư Hàn.
Lớp phó văn thể bước chân đóng đinh tại chỗ: “?”
Gương mặt Phó Dư Hàn bỗng nhiên co giật một cách khác thường, thân thể theo bản năng co rúm lại. Văn Dục nhìn cậu, cười ôn hoà: “Không bị thương chứ?”
“……” Phó Dư Hàn siết chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, “Khi nào thì thú vui tà ác này của cậu mới có thể thay đổi được hả?”
“Năm nay chắc là không được rồi.”
Văn Dục duỗi tay qua dưới nách Phó Dư Hàn, đem người kéo lên. Động tác của hắn động đến thắt lưng cậu, Phó Dư Hàn cau mày, một tay giơ ra giữ tay hắn: “Làm gì vậy? Cậu muốn giết người sao?”
“Đến phòng y tế.” Tay còn lại của Văn Dục khẽ vặn, nhẹ nhàng thoát khỏi kìm giữ của Phó Dư Hàn, kéo cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Lớp phó văn thể lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy lên khán đài: “Hai cậu làm gì vậy?”
“Phó Dư Hàn bị thương.” Văn Dục nói, “Tôi dẫn cậu ấy đến phòng y tế.”
“Này này…… Hả? Phó ca bị thương khi nào vậy, lúc thi nhảy cao sao? Chết tiệt, chuyện này rất quan trọng đó, lát nữa cậu còn có thể thi đấu được không? Hay là cậu nghỉ ngơi đi? Tớ đi tìm người khác thay thế cậu?”
“Tôi không sao.” Phó Dư Hàn cau mày, giãy giụa một hồi nhưng vẫn không thoát ra được.
Động tác giữ của Văn Dục rất thuần thục, hơn nữa lực nắm cũng không nhỏ, hoàn toàn không giống bộ dáng chưa từng đánh nhau với ai.
Nói thật, Phó Dư Hàn có chút ngoài ý muốn. Trước ngày hôm nay, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân sẽ thua khi đánh nhau với Văn Dục.
Nhưng hôm nay, hắn vừa ra tay cậu liền biết, Văn Dục tựa hồ cũng không phải “nhu nhược” như vẻ bề ngoài.
Rất khó nói ngay khoảnh khắc này, trong lòng Phó Dư Hàn là cảm giác gì. Lòng tự trọng của thiếu niên và sự bướng bỉnh không chịu thua kém giống như bọt khí, không ngừng va đập lẫn nhau trong ngực cậu.
Phó Dư Hàn nhịn không được càng dùng sức mạnh hơn —— mặc dù ngày thường cậu sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy với bạn học —— tay Văn Dục bị cậu nới lỏng ra một chút, Phó Dư Hàn nén giọng nói: “Eo tôi bị thương nhưng chân không bị què, cậu đỡ tôi làm gì.”
“Nếu không đỡ, cậu có thể ngoan ngoãn đi đến phòng y tế sao?” Văn Dục nhìn mu bàn tay mình bị véo nổi lên một mảng đỏ ửng, cười nói, “Lấy oán trả ơn…… Cậu đúng là tên vong ân phụ nghĩa.”
Thanh âm rất nhỏ, Văn Dục không nghe rõ nội dung nên không tiếp tục truy hỏi nữa.
Đều đã đứng hết lên, nếu không muốn bị trừ điểm thì chỉ có thể đi xuống dưới, eo Phó Dư Hàn bị thương, lại muốn giữ hình tượng trước giờ, cho nên động tác đi xuống có hơi chậm.
Lúc này cậu mới nhận ra, bạn học cùng lớp đều đang quay lại nhìn mình với biểu cảm kì lạ, tựa như đã ăn phải cái gì đó không tốt.
Trước giờ cậu luôn không thích xen vào chuyện của người khác, cho nên mặc dù nghi ngờ vẫn không nói lời nào, tiếp tục đi xuống dưới.
Phòng y tế nằm ở phía tây khán đài, cách chỗ bọn họ thay đồ sáng nay rất gần. Phó Dư Hàn đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng bước chân khác biệt với sự ồn ào xung quanh. Cậu quay đầu lại, trông thấy Văn Dục đang đi theo sau lưng mình.
Phó Dư Hàn sửng sốt: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Xem tình huống thế nào?”
“Có gì hay mà xem?”
“Không phải lát nữa cậu còn môn chạy tiếp sức sao?” Văn Dục nhìn chằm chằm Phó Dư Hàn, “Thắt lưng bị thương vẫn có thể chạy sao.”
Vùng thắt lưng là bộ phận nối tiếp các phần trên cơ thể, ngày thường không cảm thấy gì, nhưng đến khi bị thương sẽ nhận ra, bất luận làm động tác gì cũng sẽ ảnh hưởng đến.
Cho dù Phó Dư Hàn có thể chịu đựng đến đâu đi nữa, thì cậu cũng không thể chạy một trăm mét mà không ảnh hưởng tốc độ bởi thắt lưng đang bị thương của mình.
Nói đến việc này, Phó Dư Hàn có chút khó chịu. Số người có thể chạy nhanh của lớp sáu không nhiều, cho nên mặc dù cậu tự thấy thành tích môn điền kinh của mình không tốt, thì rốt cuộc vẫn là một trong những người chạy nhanh nhất lớp.
Ngày đó lúc lớp phó văn thể hỏi cậu có đăng ký môn này không, Phó Dư Hàn theo thói quen từ chối, không nghĩ rằng sẽ thật sự lập một cái flag cho mình.
[*] Lập flag: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nghĩa tương tự như ‘nói trước bước không qua’.
Cậu hiếm khi ghét bỏ cái miệng xui xẻo này của bản thân như vậy.
“Nếu thật sự không chạy nổi, tôi sẽ đổi cho Lý Uy.”
“Có thể được sao,” Văn Dục hỏi, “Tôi muốn nói là…… Nếu làm vậy có thể tranh hơn thua với lớp hai được sao?”
“Có thể sẽ thua thảm.” Phó Dư Hàn nhếch khóe môi, “Đội hình chạy tiếp sức của lớp chúng ta ba năm nay chưa từng thay đổi, bởi vì ngoại trừ lớp phó văn thể, khả năng chạy của những người khác đều tương đối bình thường.
Văn Dục ừm một tiếng, “Trước tiên cậu cứ đến phòng y tế đi đã.”
Người này có chút tự làm theo ý mình. Phó Dư Hàn từ trên khán đài đi xuống, chỗ bị thương trên thắt lưng đã bắt đầu hơi đau, khiến trán cậu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu thật sự không còn hơi sức cãi nhau với Văn Dục, cũng mặc kệ hắn đi theo.
Hai người im lặng đi dọc đường biên sân vận động. Các hạng mục thi đấu đang diễn ra, khán giả bên cạnh hoan hô không ngừng, bên dưới khán đài, không ai chú ý tới hai nhân vật nổi tiếng ở trường học vừa đúng lúc đi ngang qua.
Phó Dư Hàn không quay đầu lại, cậu biết Văn Dục vẫn đi theo phía sau.
Quay lại giống như thừa nhận bản thân thua cuộc vậy.
Càng kỳ quái là, bầu không khí hôm nay không hiểu sao có hơi nóng bức.
Lúc đầu cậu cho rằng, Văn Dục chạy đến để chế giễu mình, không nghĩ rằng toàn bộ hành trình người này lại an tĩnh như vậy.
Phó Dư Hàn đến phòng y tế, đem tình trạng của mình nói rõ cho bác sĩ trực ban. Vị bác sĩ này ấn vào vùng thắt lưng và xương sườn của cậu vài cái, sau đó kết luận rằng bị căng cơ, cấp cho cậu một bình thuốc xịt Vân Nam.
Căng cơ không giống như gãy xương, ngoại trừ thuốc xịt Vân Nam cũng không có cách nào trị liệu tốt hơn, đó là lý do tại sao lúc đầu Phó Dư Hàn không muốn đến.
Cậu cảm thấy lăn lộn suốt từ nãy đến giờ đều coi như vô ích rồi… Này cũng là do tên Văn Dục kia lắm chuyện.
Tên lắm chuyện tiến lại gần, hỏi xin bác sĩ một cuộn băng vải.
Hắn không bị bệnh cũng không gặp phải chấn thương gì, lúc đầu bác sĩ không muốn cho. Nhưng Văn Dục lớn lên quả thật rất đẹp trai, lời ra miệng lại vô cùng ngọt, bác sĩ không cưỡng lại được đành phải cho hắn.
Phó Dư Hàn không chịu nổi dáng vẻ vờ vịt này của Văn Dục, nhưng vẫn vì “chủ nghĩa nhân đạo” không thèm vạch trần, lúc bước ra khỏi phòng y tế liền bùng nổ: “Cậu nói chuyện như vậy không cảm thấy ghê tởm hay sao?”
Văn Dục cười cong mắt: “Như nào?”
“Như vừa nãy.”
“Không,” hắn cúi đầu, “Tôi sớm đã quen rồi.”
“……”
Phó Dư Hàn chậm rì rì đi trở về, lúc đi ngang qua chỗ thay quần áo lúc sáng liền rẽ vào.
Chỗ này đại khái là một con đường tắt thông ra phía sau khán đài, hai cánh cửa sắt khép hờ, không ai lui tới, chỉ có một chút ánh sáng. Giữa ban ngày ban mặt, chút ánh sáng này sẽ tạo cho người khác cảm giác riêng tư, hơn nữa hai cánh cửa sắt cũng có tác dụng che chắn.
Văn Dục theo bản năng cũng rẽ vào: “Cậu đến nơi này làm gì?”
“Đương nhiên là thoa thuốc.” Phó Dư Hàn đặt tay lên vạt áo đồng phục, động tác bỗng nhiên ngừng lại một chút, quay đầu hỏi, “Cậu có thể đi ra ngoài một lát không?”
“Lúc thay quần áo sáng nay cũng đã thấy rồi.” Văn Dục nói, “Hơn nữa không phải cậu vẫn còn lớp áo lót bên trong sao?”
Có lẽ vì biết hôm nay phải thay quần áo nên Phó Dư Hàn mặc thêm một chiếc áo ba lỗ bên trong.
Đương nhiên Văn Dục biết nguyên nhân, nhưng vẫn nhịn không được muốn cười. Tuy rằng xu hướng tính giới giống nhau, nhưng ở phương diện này hắn tương đối phóng khoáng hơn so với Phó Dư Hàn.
Hoặc là nói, hắn căn bản không ngờ cậu lại “bảo thủ” như vậy.
Phó Dư Hàn do dự một chút: “Chuyện này và chuyện buổi sáng giống nhau chỗ nào hả?”
“Chỗ nào không giống nhau?”
“……”
Phó Dư Hàn cau mày, đúng lúc này có một tia sáng từ bên ngoài cánh cửa chiếu vào, dừng lại trên trán cậu.
Văn Dục nhìn nhìn, cong môi cười, “Cậu nói đi, nói xong tôi lập tức đi ra ngoài.”
“…… Hiện giờ chúng ta chỉ có hai người.” Phó Dư Hàn cụp mắt, tựa như có chút bất lực nói, “Tôi muốn bôi thuốc…… Cậu thấy ai bôi thuốc còn mặc quần áo sao?”
“Hai người không thể so với một đám người được.”
“Nếu cậu là trai thẳng thì cũng thôi đi,” Phó Dư Hàn tức giận nói, “Anh trai, cậu có chút ý thức tự giác nào về việc mình là gay không hả.”
Văn Dục phụt một tiếng, bật cười.
Hắn cười đến cong cả mắt, bả vai run rẩy dữ dội.
Phó Dư Hàn câm nín.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Văn Dục cũng ngẩng đầu, ý cười vẫn còn chưa tan hết: “Cậu tự mình bôi được không.”
“Không nhọc ngài lo lắng.”
“Vậy được, tôi ra bên ngoài chờ.”
Cuối cùng hắn cũng đi rồi, Phó Dư Hàn âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Cậu vén áo đồng phục đã mặc sau lễ khai mạc lên, kẹp vào giữa hai cánh tay, hàm răng vặn mở nắp bình, dùng một tay khác khó khăn cầm lấy thân bình, hướng đầu xịt vào thắt lưng.
Cậu không dám cử động eo, cho nên không nhìn thấy chỗ bị thương, chỉ có thể xịt dựa vào cảm giác của mình, còn phải chú ý không cử động quá mạnh, tránh làm vết thương nặng thêm. Chờ đến khi làm xong hết thảy, Phó Dư Hàn cảm thấy mình đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lối đi tắt bị cánh cửa che lại khiến gió không thể lọt vào, bên trong vô cùng nóng nực.
Cậu cẩn thận thả áo xuống, cầm theo bình thuốc mở cửa đi ra.
Một cơn gió lạnh đập vào mặt.
Sau đó cậu trông thấy Văn Dục ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa, vừa mới mang xong chiếc giày trái, dưới ống quần lộ ra một thứ màu trắng.
Băng vải?
Phó Dư Hàn ngẩn người: “Chân cậu lại bị trật à? Không phải cậu không thi đấu sao.”
“Không trật.” Văn Dục cười cười, “Để phòng ngừa vạn nhất thôi.”
Phòng vạn nhất cái gì?
Văn Dục không nói, Phó Dư Hàn cũng không hỏi.
Nhưng cậu rất nhanh liền biết.
Hai người quay trở lại khán đài, lớp phó văn thể chạy đến hỏi thăm tình trạng của Phó Dư Hàn. Thứ nhất là vì cậu ta quan tâm bạn học, thứ hai là muốn xác nhận xem Phó Dư Hàn có muốn thay đổi người không. Hạng mục chạy tiếp sức còn khoảng hơn một giờ nữa sẽ bắt đầu, nếu thay đổi, cậu ta còn phải đi tìm ban tổ chức nói chuyện.
“Đổi đi.” Phó Dư Hàn nói.
“Vậy môn nhảy xa ba bước thì sao?”
“Đến buổi chiều xem tình hình thế nào, nếu vết thương của tôi tốt hơn thì không cần phải đổi.” Phó Dư Hàn nhìn lớp phó văn thể vì sợ bị trừ điểm mà ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện, “Tôi đoán cậu cũng không tìm được người nào của lớp chúng ta có thể nhảy.”
Người thì vẫn có, nhưng thành tích chắc chắn không thể so được với Phó Dư Hàn. Thay đổi người đồng nghĩa với việc từ bỏ điểm số của hạng mục này, tim lớp phó văn thể như đang rỉ máu.
“Được được được, vậy tớ đi dặn Lý Uy chuẩn bị chạy tiếp sức. Cậu nghỉ trưa cho thật tốt nhé, tranh thủ đến lúc chiều có thể hồi phục.”
Lý Uy ngồi ở hàng phía trước, lớp phó văn thể nói xong liền giống như ếch xanh chuẩn bị nhảy lên, nào ngờ giữa chừng bị Văn Dục kịp thời ngăn lại.
“Chờ một chút.” Hắn nói, “Chạy tiếp sức để tôi tham gia đi.”
Phó Dư Hàn và lớp phó văn thể cùng nhau quay đầu lại.
Lớp phó văn thể nghi ngờ nói: “Học bá, không phải cậu nói mình không thường tập luyện thể thao sao?”
“Vẫn đủ tiêu chuẩn chạy một trăm mét.” Văn Dục nói, “Hôm nay Lý Uy tham gia hai hạng mục điền kinh đường dài, cậu không thể để cậu ta nghỉ ngơi một chút sao?”
“Tớ cũng muốn mà, nhưng không phải vì tớ lo lắng điểm số sao!”
“Hiện giờ tôi cũng là thành viên lớp sáu, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi không muốn thắng?” Văn Dục cười nói, “Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, những cái khác không dám đảm bảo, nhưng chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng toàn đội.”
“Được được được, đây là chính cậu nói nha.” Có người xung phong nhận việc khiến lớp phó văn thể cực kỳ vui vẻ, ngay lập tức nói: “Vậy tớ đi tìm ban tổ chức trao đổi một chút đây.”
Động tác của cậu ta nhanh nhẹn giống hệt một con khỉ, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Lúc này Phó Dư Hàn mới mở miệng: “Cậu quấn cổ chân là vì cái này sao?”
Văn Dục cười cười, không đáp lại, tựa như ngầm thừa nhận.
Vì thế Phó Dư Hàn càng thêm nghi hoặc: “Cậu trở nên có tinh thần nghĩa hiệp như vậy từ bao giờ hả?”
Trong nhận thức của cậu, Văn Dục là một người thoạt nhìn có vẻ rất thân thiện dễ gần, thực tế lại là kẻ không quan tâm ai —— ngoại trừ Dương Phàm và bọn Chử Lỗi. Vì thành tích của lớp mà hy sinh bản thân mình, đây căn bản không giống loại chuyện hắn sẽ làm.
“Có lẽ cậu không biết tại sao mình bị thương đâu nhỉ.” Mặc dù Văn Dục đang hỏi, nhưng giọng điệu lại như đang kể chuyện.
“Chuyện này chẳng phải do Diệp Khải lớp bảy đứng không vững sao.”
“Lúc đó trên sân điền kinh có bốn người chạy lấn làn đường, suýt chút nữa đụng vào cậu ta, cho nên cậu ta mới lui về sau.” Văn Dục quay đầu đi, nâng cằm chỉ về hàng đầu tiên trên khán đài, “Tôi vốn nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu nhìn đi.”
Người lớp sáu không biết từ khi nào đã tập trung về một chỗ, vây quanh Tôn Văn Thụy vừa mới thi đấu trở về. Bầu không khí xung quanh vô cùng nghiêm trọng.
Phó Dư Hàn không tiện đi xuống hỏi, nhíu mày nói: “Cậu ấy làm sao vậy?”
“Lúc cậu đi bôi thuốc, cậu ta thi môn chạy vượt rào.” Văn Dục nói, “Trên đường chạy bị một người lớp bốn mang giày đinh —— đạp trúng.”
“Tuy rằng tôi lười nhớ tên người khác, nhưng cũng không phải kẻ mù mặt.” Văn Dục cười cười, “Hơn nữa trước ngực và sau lưng mỗi tuyển thủ đều có dán tên lớp.”
Cách ba chiếc ghế, chẳng biết tại sao chân người này lại dài như vậy.
Trong đầu Phó Dư Hàn không hiểu sao nổi lên suy nghĩ này, cậu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt mỉm cười của Văn Dục: “Không ngờ cậu còn quan tâm đến bạn học như vậy? Bản thân đã bị thương thành thế này, còn muốn đi an ủi người khác sao.”
“…… Tôi thì có chuyện gì.”
“Mặc dù không thấy máu nhưng thắt lưng bị thương là chuyện rất nghiêm trọng.” Văn Dục đứng lên, “Bỏ đi, tôi giúp cậu đi hỏi một chút vậy.”
Bàn tay đặt trên vai Phó Dư Hàn thu về, tự nhiên đưa trở lại túi quần, Văn Dục hai tay đút túi quay sang bên cạnh rời đi, vừa bước hai bước lại nghiêng đầu trở về.
“Này, đừng hiểu lầm nhé, tôi quyết định tham gia chạy tiếp sức không phải vì cậu đâu.”
“……”
Tôi mẹ nó tự mình đa tình như vậy sao?
Phó Dư Hàn muốn hỏi, nhưng lời vẫn chưa kịp ra đến miệng, bởi vì Văn Dục chân dài đã rất nhanh đi xa.
Động tác bước xuống bậc thang của hắn vô cùng ưu nhã, cằm hơi hơi ngẩng lên, mang theo vài phần kiêu ngạo tự nhiên.
Loại kiêu ngạo này có thể hấp dẫn người khác, nhưng cũng có thể khiến hắn trở thành tên nhóc “làm màu” ngông cuồng khiến người ta chán ghét.
Trước kia, Phó Dư Hàn vẫn luôn không thích Văn Dục.
Hắn rõ ràng là kẻ không coi ai ra gì, tên dối trá, giả vờ làm một học sinh ngoan ngoãn, đối với mọi người đều là dáng vẻ hiền lành thân thiện, chỉ duy nhất với cậu lại đối chọi gay gắt.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao cậu lại cảm thấy, Văn Dục…… Ít nhất ở phương diện nào đó, dường như cũng không tệ đến vậy.
Này đại khái có lẽ là thủ đoạn đối với tình địch thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp phó văn thể: Tớ khổ quá mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT