“Các anh… tìm thấy xác của anh trai tôi sao?” Nghiêm Vũ run rẩy hỏi. Đôi mắt anh ấy đã đỏ hoe, giọng nói có chút cầu khẩn, dường như anh ấy sợ Trần Dương nói với anh ấy rằng đã tìm thấy tồi. Anh ấy lại sợ Trần Dương nói với mình rằng không tìm thấy.
Trần Dương biết rằng mặc dù Nghiêm Vũ nói có thể anh trai mình đã chết, nhưng trong sâu thẳm anh ấy vẫn không muốn tin vào điều đó.
“Nói cho anh ấy biết, đã chết rồi.” Lúc Trần Dương do dự không biết nên trả lời như thế nào, Huyết Phách ở bên cạnh anh lên tiếng.
Trần Dương liếc anh ta, vẻ mặt Huyết Phách vẫn rất bình tĩnh, lúc này Trần Dương cảm thấy có lẽ mất trí nhớ cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất anh ta sẽ không quá buồn khi thấy người thân của mình buồn.
“Chúng tôi không tìm thấy hài cốt.” Trần Dương lắc đầu.
“Vậy tại các anh lại sao đột nhiên tới hỏi chuyện anh trai tôi?” Nghiêm Vũ kỳ quái hỏi.
“Chúng tôi đã nhìn thấy linh hồn của anh trai anh.”
“Linh hồn của anh trai tôi?! Anh ấy ở đâu? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì, là ai đã hại anh ấy?” Nghiêm Vũ kích động hỏi.
“Anh trai anh mất trí nhớ rồi.” Trần Dương không muốn Nghiêm Vũ dính líu vào chuyện này, nên không định nói cho anh ấy biết chuyện của Huyết Phách.
“Mất trí nhớ? Ma mà cũng có thể mất trí nhớ sao?” Nghiêm Vũ sững sờ.
“Có lẽ trước khi chết đầu của anh ấy đã bị đập vào đâu đó.” Trần Dương thản nhiên nói.
Đầu bị đập hư não? Huyết Phách lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dương, khí tức cả người nói cho người khác biết anh ta rất khó chịu.
Không phải ký ức đã bị xóa sạch sao? Anh Trần Dương nói dối, An Niên cũng rất ngạc nhiên. May mắn là bây giờ sự chú ý của Nghiêm Vũ đang đổ dồn vào Trần Dương, nếu không khi nhìn thấy biểu hiện của An Niên thì anh ấy đã nhận ra rằng Trần Dương đang nói dối.
“Vậy anh trai tôi… thế nào rồi?” Không biết nguyên nhân cái chết của anh trai mình, Nghiêm Vũ cảm thấy có chút thất vọng.
“Tốt lắm, đã xuống âm phủ tái sinh rồi.” Trần Dương đáp: “Anh không cần lo lắng, rảnh rỗi đốt một ít tiền giấy cho anh ta là được.”
Lại nói dối?! An Niên nhìn về phía Huyết Phách, thấy Huyết Phách không có vẻ gì là tức giận.
“Anh trai tôi… xem ra rất sa sút sao?” Vì không bao giờ muốn tin Nghiêm Triết đã qua đời nên những năm qua Nghiêm Vũ đã không đốt tiền giấy cho Nghiêm Triết. Lúc này nghe được Trần Dương cố ý nhắc tới, lập tức nhạy cảm hỏi.
Đốt tiền giấy hay gì gì đó, Trần Dương chỉ thản nhiên nói thôi, nhìn thấy Nghiêm Vũ nghiêm túc như vậy, anh thật sự không nói nên lời, nhưng Nghiêm Vũ lại tự động bổ não của mình: “Đúng vậy, mấy năm nay tôi đã không đốt tiền giấy cho anh ấy, anh ấy lại đi lang thang như một bóng ma, lại còn mất trí nhớ, chắc anh ấy rất đau khổ, giờ tôi đi đốt tiền giấy cho anh ấy ngay.”
Nói xong Nghiêm Vũ đứng dậy, như muốn chạy ra ngoài mua tiền âm phủ.
“Chủ tịch Nghiêm, chuyện đốt tiền giấy để đốt sau cũng được. Tôi còn có một số việc muốn hỏi anh.” Trần Dương ngăn anh ấy lại.
“Tôi muốn hỏi là khi còn sống anh trai anh có quan hệ rất thân thiết với bạn nữ nào không?” Trần Dương hỏi.
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Nghiêm Vũ có chút kinh ngạc.
“Trước khi anh trai anh xuống âm phủ để đầu thai, hình như anh ấy nói mình có bạn gái và muốn chúng tôi tìm cô ấy.” Trần Dương nói.
“Tôi đã nói rồi, đó là người phụ nữ yêu thầm tôi.” Huyết Phách rất bất mãn với hành vi cố tình đổi trắng thay đen của Trần Dương.
“Bạn gái? Chẳng lẽ là cô ấy?”
“Ai?” Trần Dương lập tức hỏi.
Có thật à? An Niên và Huyết Phách cũng chăm chú lắng nghe.
“Thật ra tôi không biết cô gái này là ai, tôi chỉ biết anh trai tôi luôn yêu đơn phương một cô gái. Nếu anh trai tôi có bạn gái, chỉ có thể là cô ấy.”
“Anh trai anh yêu đơn phương một cô gái?” Trần Dương nhắc lại, anh không khỏi nhìn người bên cạnh. Huyết Phách, người vừa rồi còn bày ra vẻ mặt chắc chắn nói người khác yêu thầm mình.
“…” Vẻ mặt Huyết Phách khó coi, nhưng anh ta lại mất trí nhớ, không có cách nào phản bác lại lời của Nghiêm Vũ, chỉ có thể thẳng thừng nói rằng không thể nào.
“Nhưng trên báo nói rằng tất cả các cô gái đều yêu thầm anh trai anh mà.” Đối với sự xoay chuyển này, trong chốc lát An Niên không thể thích ứng được, nên không thể không hỏi.
“Mặc dù anh trai tôi thường được các tạp chí truyền hình gọi là chàng trai vàng độc thân, nhưng thật ra những cô gái yêu thầm anh ấy chỉ coi anh ấy là thần tượng mà sùng bái từ xa thôi. Thực tế, những cô gái biết anh trai tôi đều không dám tiếp cận anh trai tôi.” Nghiêm Vũ giải thích.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh trai tôi nói chuyện khá… thẳng thắn.” Nghiêm Vũ uyển chuyển hình dung.
Là miệng lưỡi độc địa chứ gì, Trần Dương thầm nói thêm.
Không cần biết ai yêu thầm ai, dù sao đây cũng là người phụ nữ duy nhất cho tới nay có quan hệ với Huyết Phách, Trần Dương lập tức nói: “Cô gái này là ai?”
“Xin lỗi, tôi cũng không biết cô ấy là ai?” Nghiêm Vũ nói.
“Anh không biết?” Trần Dương kinh ngạc, tại sao lại không biết nữa rồi?
“Thấy chưa, tôi đã nói là khả năng không lớn rồi mà.” Huyết Phách bày ra vẻ mặt cuối cùng tôi đã tìm thấy bằng chứng.
“Tôi không biết.” Nghiêm Vũ lắc đầu nói: “Anh trai tôi nói nhất định sẽ theo đuổi được cô gái này, khi anh ấy giới thiệu cô gái này với tôi, chắc chắn là ở đám cưới của họ. Nhưng tôi không biết tại sao, hình như anh trai vẫn chưa theo đuổi được nên tôi chưa từng gặp cô ấy.”
“Không có chút tin tức gì sao?” Trần Dương cố chấp, khó khăn lắm mới tìm được tin tức, chẳng lẽ lại bị đứt đoạn?
“Cũng không phải.” Nghiêm Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mặc dù tôi không biết cô gái này là ai, nhưng tôi biết cô ấy trông như thế nào. Trong phòng tranh của anh trai tôi có một bức tranh sơn dầu, là chân dung một cô gái. Tôi đoán chắc cô gái đó là người mà anh trai tôi thích.”
“Tôi có thể xem bức tranh đó không?” Trần Dương hỏi ngay.
“Tất nhiên là được, nhưng bức tranh sơn dầu đang ở trong nhà tôi. Nếu các anh chỉ muốn biết cô gái này trông như thế nào, thì trong điện thoại di động của tôi có bức tranh sơn dầu đó.” Nghiêm Vũ nói.
“Vậy phiền anh gửi cho tôi, cảm ơn.” Sau khi kết bạn wechat và nhận được bức ảnh, Trần Dương đưa An Niên và Huyết Phách đứng dậy và rời đi. Nghiêm Vũ tiễn họ vào thang máy, thời điểm cửa thang máy đóng lại, bọn họ vẫn nghe thấy giọng nói của Nghiêm Vũ dặn dò thư ký bên cạnh.
“Đi chuẩn bị nhiều tiền âm phủ và thỏi vàng, nhà cửa, biệt thự, du thuyền, nói chung ở âm gian phổ biến cái nào thì mua hết cho tôi.”
“Anh trai anh đối xử với anh rất tốt.” An Niên nhìn Huyết Phách bên cạnh.
“Đốt cho tôi mấy tờ giấy thì sao chứ, tôi đưa nó cho nó cả một công ty lớn như vậy.” Huyết Phách thờ ơ nói.
“Ừ, nhưng hơi đáng tiếc cho anh.”
“Đáng tiếc cái gì?” Huyết Phách khó hiểu.
“Bởi vì anh là Huyết Phách, không có tài khoản ở Địa Phủ thì không vào sổ đăng ký Địa Phủ được. Số tiền mà em trai anh đốt cho anh sẽ không nằm trong tay anh, tất cả tài sản mà ngân hàng Địa Phủ đòi sẽ bị tịch thu.” An Niên giải thích.
“…” Đột nhiên, anh ta rất muốn mắng người, rốt cuộc chuyện này là sao.
“Ha ha…” Trần Dương không nhịn được cười.
====
Trong một quán cà phê cách Thời Đại Quốc Thụy không xa, họ gặp Liêu Trường Kỳ, ba người một ma ngồi lại với nhau và trò chuyện về những điều tiếp theo.
“Đây là cô gái Huyết Phách yêu đơn phương sao?” Liêu Trường Kỳ hỏi, nhìn bức ảnh đã gửi qua điện thoại di động của mình.
“Ừ.” Trần Dương gật đầu.
“Chỉ là phỏng đoán thôi, anh chắc chắn như vậy sao?” Huyết Phách hừ lạnh, vẫn không cam lòng tin rằng mình đã thay đổi từ một chàng trai vàng độc thân được vạn cô gái ngưỡng mộ thành một tên ngốc yêu đơn phương người khác.
“Là do anh tự vẽ đấy, đừng có nói không nhận ra.” Trần Dương nhướng mày. Có thể nói Huyết Phách bị mất trí nhớ và không nhớ được, nhưng khả năng thưởng thức tranh thì vẫn còn. Bức tranh này không được kỹ xảo cho lắm, nhưng từ những nét vẽ có thể dễ dàng nhận thấy cảm xúc mãnh liệt của người họa sĩ dành cho cô gái trong tranh.
“Vừa nãy nhìn thấy chị gái trong bức ảnh, tà khí trên cơ thể Huyết Phách động đậy. Lúc trước khi nhìn thấy ba chị khác trong khách sạn, Huyết Phách không có loại phản ứng này. Vì vậy, anh chắc chắn quen biết chị này.” Câu cuối cùng, An Niên đang nói với Huyết Phách, nhưng cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Huyết Phách, có thể cảm nhận được Huyết Phách có chút thay đổi.
“…” Thấy mình không che giấu được, Huyết Phách đành phải nói: “Có chút quen thuộc, nhưng cảm giác không mạnh lắm.”
“Đó chỉ là một bức ảnh, nó không có ảnh hưởng lớn đến cậu. Khi cậu tiếp xúc với người thật, cậu sẽ cảm nhận được ngay lập tức.” Liêu Trường Kỳ nói.
“Tiền bối, chúng ta hãy kiểm tra thân phận của cô gái này.” Trần Dương nói.
“Tôi đã gửi ảnh rồi, nếu cô gái này là thiên sư, chắc chắn sẽ sớm có tin tức.” Liêu Trường Kỳ nói rồi cúi xuống kiểm tra tin tức trên điện thoại, ngay sau đó có một tin nhắn trả lời.
“Không tìm thấy.” Liếc mắt nhìn, Liêu Trường Kỳ hơi ngoài ý muốn nói.
“Sao lại thế được? Cô gái này không phải là thiên sư sao?” Trần Dương cau mày: “Nếu là người thường, chỉ có thể tìm được thông qua hệ thống an ninh công cộng, tôi sẽ nhờ Vương Hạc kiểm tra.”
Nói xong Trần Dương lại gọi cho Vương Hạc, vừa hay lúc này Vương Hạc đang ở trong văn phòng. Anh ấy nhanh chóng tìm được một vài người trông giống nhau qua hệ thống an ninh công cộng và gửi cho Trần Dương, nhưng sau khi Huyết Phách nhận diện từng người một, đã trở thành thông tin không có hiệu quả.
“Chẳng lẽ tranh của anh vẽ không giống.” An Niên hỏi.
“Đây là một bức tranh sơn dầu, có thể so sánh với một chiếc máy ảnh, có chỗ nào không giống chứ?” Huyết Phách rất tức giận trước sự nghi ngờ của An Niên.
“Vậy thì tại sao thông tin của cả hai bên lại không được tìm thấy?” An Niên hỏi.
“Có thể là bị chặn rồi.” Liêu Trường Kỳ và Trần Dương đồng thanh.
Trong lĩnh vực siêu hình học, vì những lý do đặc biệt nên một số thiên sư không muốn bị phát hiện thông tin danh tính thực sự của mình, họ có thể yêu cầu mạng lưới siêu hình học giấu thông tin thân phận của họ. Một khi mạng lưới siêu hình học đồng ý ẩn thông tin danh tính của họ, thì ngay cả hệ thống an ninh công cộng cũng không thể tìm thấy.
“Có vẻ như Cửu Bộ sẽ phải nộp đơn cho mạng lưới siêu hình học để được chọn đọc tài liệu.” Liêu Trường Kỳ nói: “Sẽ mất hai ngày cho sự chậm trễ này.”
“Không cần phiền phức như vậy, tôi nhớ rõ thiên sư cấp S có quyền chọn đọc tài liệu đúng không?” Trần Dương nhớ lại những quy định liên quan mà anh đã đọc ở Cửu Bộ.
“Cậu quen biết thiên sư cấp S à? Thông thường thiên sư cấp S có thể không có tác dụng, bởi vì một lần chọn đọc tài liệu sẽ tiêu hao rất nhiều điểm. Ngoại trừ một số thiên sư cấp S kỳ cựu, điểm của các thiên sư cấp S khác có lẽ không đạt tiêu chuẩn này.” Liêu Trường Kỳ nhắc nhở.
“Còn các thiên sư ở cấp cao cấp bây giờ gần như khó có thể liên hệ được. Bởi vậy, tìm Cửu Bộ chọn đọc tài liệu là cách nhanh nhất.”
“Tìm được rồi.” Trong khi Liêu Trường Kỳ lải nhải, Trần Dương đang cúi đầu gửi tin nhắn cho em gái, Trần Ngư cũng đang lướt trang web siêu hình học nên đã gửi ngay cho anh.
“Cái gì?!” Liêu Trường Kỳ sửng sốt, khi bình tĩnh lại thì Huyết Phách và An Niên đã nghiêng người nhìn điện thoại của Trần Dương, ông ấy vội vàng đi tới.
“Cô ấy là người kế vị của Chúc Thuật?!” Khi Nhìn thấy thông tin, Liêu Trường Kỳ lại bị sốc, tại sao gần đây ông ấy lại cảm thấy bản thân luôn bị sốc?
“Chúc Thuật là gì?” Trần Dương hỏi, An Niên và Huyết Phách cũng nhìn sang.
Bị dọa sợ quá mức, Liêu Trường Kỳ nhấp một ngụm cà phê để kìm nén sự kinh ngạc nói: “Cậu nói cho tôi biết trước đi, thiên sư cấp S kỳ cựu mà cậu biết là ai?”
“Tiền bối, chúng ta nói chuyện chính trước đi đã.” Trần Dương nói không nên lời.
“Được rồi, nhưng lát nữa cậu phải nói cho tôi biết đấy.” Liêu Trường Kỳ dặn dò Trần Dương xong mới nói tiếp.
“Chúc Thuật là một pháp thuật Huyền Môn rất hiếm, thậm chí vào thời cổ đại khi Huyền Thuật ở đỉnh cao, thiên sư biết đến Chúc Thuật cũng rất hiếm. Chúc Thuật là một loại thuật chúc phúc, nói ngắn gọn là nó có nghĩa là ban phước.”
“Trong một số sách cổ có ghi lại một số hành động ban phước của thánh nữ, hầu hết chúng đều đề cập đến sự ban phước này. Chúc Thuật là phép thuật duy nhất có thể bất chấp quy luật tự nhiên và chữa lành nỗi đau, nó còn sở hữu sức mạnh lọc sạch cực mạnh, đây cũng là Huyền Thuật duy nhất có thể lọc sạch lệ quỷ.”
Liêu Trường Kỳ nhìn Huyết Phách: “Nếu cô gái này là thiên sư nữ mà lệ quỷ trong biển nói, thì có thể lý giải tại sao trên người Huyết Phách cậu không có oán khí.”
“Chị gái kia ban phước cho Huyết Phách?” An Niên hỏi.
“Đúng vậy.” Liêu Trường Kỳ gần như chắc chắn.
Huyết Phách nhìn cô gái trong bức ảnh với ánh mắt phức tạp, cô gái này không phải là cô gái vô cùng xinh đẹp, tuy rằng anh ta chỉ nhìn một lần nhưng lại nhớ rất sâu, lâu ngày không quên.
Trần Dương tiếp tục lướt tài liệu, tìm được số điện thoại liên lạc của thiên sư nữ, anh lập tức gọi ngay.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi không có…”
Ba người một ma nhìn nhau.
“Em có dự cảm không lành.” An Niên đột nhiên nói.
Trần Dương không ngạc nhiên khi điện thoại không kết nối được, thậm chí anh không cần phải tìm người đến tận nơi ở của cô gái để tìm cô ấy. Điều đầu tiên anh cảm nhận được sau khi Huyết Phách thức tỉnh chính là thiên sư nữ đã tạo thành anh ta, nhưng sau khi Huyết Phách tỉnh lâu như vậy, thiên sư nữ này vẫn chưa từng xuất hiện, điều đó có nghĩa là có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện.
“Như vậy thì tìm khó rồi.” Liêu Trường Kỳ nhíu mày: “Nếu là người thường, có thể tính toán phương hướng gần đúng thông qua pháp thuật, nhưng phần lớn người trong Huyền Môn đều sẽ có cách phòng bị. Huyết Phách, cậu có cảm nhận được không?” Liêu Trường Kỳ hỏi Huyết Phách.
“Không.” Huyết Phách lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Nhưng chắc cô ấy không sao đâu.”
“Nói nhảm, linh hồn của cậu và cô ấy gắn liền với nhau. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, cậu đã bị hồn bay phách lạc từ lâu rồi.” Liêu Trường Kỳ nói: “Huyết Phách không có cảm giác, chúng ta đi tìm người như thế nào?”
“Để tôi tìm.” Trần Dương nói: “Chỉ cần cô ấy đã từng sử dụng số điện thoại này là có thể tìm thấy thông tin liên quan, tôi sẽ tìm người giúp kiểm tra nó.”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Trần Dương đã gọi điện thoại cho đội cảnh sát hình sự thủ đô, cấp dưới cũ của anh là Khưu Hằng. Yêu cầu anh ấy kiểm tra tất cả các thông tin về điện thoại và sắp xếp gửi nó cho anh. Trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ thông tin đã được Khưu Hằng gửi đến.
“Ôi vãi, tôi đã sử dụng Huyền Thuật lâu rồi, gần như quên mất bây giờ công nghệ tiên tiến như thế nào.” Liêu Trường Kỳ không nhịn được cảm thán. Nhưng trong lòng ông ấy cũng biết, nếu không phải vì Trần Dương từng là cảnh sát, thì làm sao anh có thể tìm được những thông tin này nhanh như vậy.
“Nơi thực hiện cuộc gọi cuối cùng là ở thành phố Lam Tuyền, cho nên một tháng trước Nghê Phi đã xuất hiện ở thành phố Lam Tuyền.” Thiên sư nữ tên là Nghê Phi: “Ba ngày sau đó, số đã bị hủy bỏ.”
“Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, nếu Nghê Phi không cố ý trốn thì là bị người ta giam lỏng.” Trần Dương nói.
“Có lẽ không phải trốn, chị thiên sư nhất định sẽ tới tìm Huyết Phách.” An Niên phủ nhận suy đoán đầu tiên.
“Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên rất có thể bị người khác giam lỏng.” Trần Dương tiếp tục phân tích: “Có thể giam lỏng thiên sư, đồng thời cắt đứt liên hệ giữa cô ấy và Huyết Phách…” Trần Dương nhìn Liêu Trường Kỳ.
“Nhìn tôi làm gì, không phải tôi.” Liêu Trường Kỳ nhanh chóng chối bỏ quan hệ.
“…” Trần Dương.
“Dựa vào trận pháp rách nát của ông, ngay cả tôi cũng sắp trói không được, làm sao có thể cản trở cảm ứng của tôi chứ.” Huyết Phách khinh thường nói.
“Đó là bởi vì trận pháp do tôi thiết lập trên biển không phải để cắt đứt khí tức.” Liêu Trường Kỳ không nhịn được phản bác, lại dám nghi ngờ năng lực của mình.
“Tiền bối, ngoài ông ra, ở thành phố Lam Tuyền còn có những thiên sư trận pháp nào khác không?” Trần Dương hỏi.
“Có người hiểu được trận pháp, nhưng thật sự không có người đạt tới trình độ của tôi.” Liêu Trường Kỳ có chút tự hào nói: “Nếu muốn cắt đứt cảm ứng của Huyết Phách và thiên sư, có lẽ trận pháp này rất mạnh mẽ, tôi không chắc mình có thể bố trí nó, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Mọi người nhìn sang.
“Có những linh khí trận pháp cực kỳ mạnh mẽ để nâng cao sức mạnh của trận pháp.” Liêu Trường Kỳ đáp.
“Trưởng khoa Lưu nói linh khí rất có giá trị. Ví dụ như linh lực giữa trời đất ngày nay mỏng, nuôi dưỡng linh khí lại càng khó hơn. Ngoại trừ cổ tộc, bên ngoài khó có thể nhìn thấy linh khí.” An Niên đột ngột lên tiếng.
“Tiền bối, ở thành phố Lam Tuyền có gia tộc Huyền Môn cổ nào không?” Có gợi ý của An Niên, Trần Dương hỏi.
“Có, quỷ môn nhà họ Mạnh.” Liêu Trường Kỳ giới thiệu: “Truyền thừa hơn một nghìn năm, là dòng họ Huyền Môn lâu năm đứng hàng đầu Trung Quốc.”
“Vậy chúng ta đến đó thăm hỏi?” Trần Dương đề nghị.
“Thời gian trước người đứng đầu nhà họ Mạnh đã đóng cửa để cảm ơn khách, không tiếp đãi bất kỳ chuyến thăm nào.” Liễu Trường Kỳ nói.
“Vậy thì càng đáng ngờ, lúc này lại đóng cửa cảm ơn khách.” Chuyện vừa khéo khiến An Niên phát hiện có điều gì đó không ổn.
“Thật sự không được thì xông vào.” Huyết Phách nói.
“Cậu cho rằng mình là Huyết Phách là ghê gớm lắm à, cậu có biết nhà họ Mạnh đã nuôi ma và canh cổng hàng nghìn năm không, có thể nuôi được cả ma vương đó.” Liêu Trường Kỳ nói: “Cậu đi vào chỗ chết thì đừng liên lụy đến chúng tôi.”
“Tôi tự mình đi.” Huyết Phách đứng lên.
“Bên ngoài nhà cũ nhà họ Mạnh có một trận pháp, trừ khi họ tự động cởi bỏ, người ngoài sẽ không thể vào được.” Nói xong, Liêu Trường Kỳ cảm thấy điều này đối với mình có vẻ hơi vô dụng, vì vậy ông ấy nói thêm: “Tôi có thể hoá giải trận pháp để đi vào, nếu cho tôi một linh khí.”
“Không cần phiền phức như vậy, tôi có cách để đi vào.” Trần Dương nói.
“Cậu lại có cách tiếp?” Lúc này Liêu Trường Kỳ nhìn Trần Dương, giống như đang nhìn vào một hệ thống plug-in, má nhà cậu, mọi thứ đều có thể làm được.
“Đương nhiên anh Trần Dương có cách giải quyết.” Cách gì thì cô không biết, dù sao An Niên cũng tin tưởng anh Trần Dương một cách mù quáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT