Bộ trưởng An đang xử lý tài liệu ứ đọng trong khoảng thời gian ông ấy rời đi này.
Xử lý xong một phần tài liệu, Bộ trưởng An đưa tay lên lấy ly trà bên cạnh, lúc khóe mắt lướt qua màn hình máy tính phát hiện dưới góc phải của màn hình máy tính bỗng nhiên có một khung thông báo nhảy ra.
Có người gửi mail cho ông ấy hả?
Bộ trưởng An thấy lạ cau mày lại, tạm hoãn công việc trong tay mở hòm thư ra, sau khi nhìn mấy lần, vẻ mặt Bộ trưởng An lập tức trở nên nghiêm túc, ông ấy cầm điện thoại lên gọi cho trưởng khoa Lưu: “Trưởng khoa Lưu, thông báo cho tất cả mọi người họp.”
Một tiếng sau, toàn bộ thiên sư có thể chạy về Cửu Bộ đều ở trong phòng họp.
Triệu Phương vừa vào đã ngồi ở bên cạnh An Niên, hỏi thăm: “Em mèo, sao bỗng nhiên Bộ trưởng lại mở cuộc họp khẩn cấp thế?”
“Em cũng không biết, em vừa mới về mà.” An Niên lắc đầu.
“Đạo sĩ già, anh biết không?” Triệu Phương lại hỏi đạo sĩ Yên Tửu ngồi ở đối diện xem điện thoại di động. Đạo sĩ Yên Tửu bận rộn xem điện thoại di động, không có thời gian phản ứng lại anh ấy.
“Anh đang xem cái gì vậy?” Triệu Phương thấy đạo sĩ Yên Tửu không để ý tới anh ấy, không kiên nhẫn đi tới, vừa nhìn vào điện thoại di động của đối phương đã chợt quên mất vấn đề vừa rồi: “Yo, nghiên cứu cổ phiếu hả?”
“Đúng vậy đúng vậy, hai ngày trước tôi có xem tin tức tài chính kinh tế, chuyên gia trong đó đều nói gần đây thị trường chứng khoán sẽ tăng giá, tôi định chọn mấy cái thử vận may chút.” Đạo sĩ Yên Tửu vui vẻ nói.
“Thử vận may? Không có tin tức bên trong hả?” Tam Mao ngồi bên cạnh đạo sĩ Yên Tửu cũng hỏi.
“Tin tức bên trong? Không cho xem tướng, cũng chẳng cho đo lường tính toán, những người dân thường như chúng ta đi tìm ai để hỏi đây.” Đạo sĩ Yên Tửu chế giễu nói, nếu nói trên phương diện đầu tư này thì người trong siêu hình học bị giới hạn hơn người bình thường nhiều.
Bởi vì bọn họ hiểu xem tướng, cho dù là tài nghệ cao thấp thế nào, ít nhiều cũng có thể nhìn ra một chút may mắn, nhưng nếu như bọn họ cũng đầu tư theo những người có vận may tốt kia, phát tài chút ít thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như phát đại tài thì trở về sẽ phải trả lại toàn bộ. Hình như là lẽ trời đang âm thầm ngăn cản những người trong siêu hình học bọn họ dùng pháp thuật đầu cơ trục lợi.
“Cho nên, vẫn nên ngoan ngoãn mua quỹ đi, mặc dù kiếm được ít, nhưng vẫn ổn thỏa.” Tam Mao nói.
“Quỹ là cái gì?” An Niên nghe một hồi lâu mà vẫn không hiểu hỏi Trần Dương bên cạnh.
“Một loại sản phẩm quản lý tài sản.” Trần Dương suy nghĩ một lúc, cảm thấy nói sản phẩm quản lý tài sản An Niên cũng chưa chắc sẽ hiểu, nên lại giải thích cặn kẽ chút: “Tự em mang số tiền em không cần dùng giao cho người khác, người khác sẽ đầu tư giúp em, ví dụ như mua cổ phiếu, trái khoản gì đó. Sau khi tăng lên thì em có thể nhận được lợi tức, có thể tiền đẻ ra tiền.”
“Tiền còn có thể sinh ra tiền sao? Có thể sinh ra bao nhiêu?” An Niên kích động hỏi.
“Xem loại hình, những loại nguy hiểm càng cao thì lợi nhuận càng cao. Lợi nhuận hàng năm của quỹ là khoảng mười phần trăm, còn tiền lãi của cổ phiếu thì khó mà nói, có thể tăng gấp đôi, cũng có thể gấp mấy chục lần được.”
“Oa, anh Trần Dương, anh hiểu biết thật đấy.”
“Oa, Trần Dương, cậu hiểu biết thật đấy.”
Nếu như nói một câu trước thì Trần Dương còn có thể cười nhận lấy, nhưng một câu sau lại làm cho toàn thân Trần Dương nổi da gà. Lúc này, tất cả những người trong phòng họp đều nhìn chằm chằm anh bằng cặp mắt sáng chưng.
“…” Trần Dương rất không thoải mái.
“Trần Dương, chắc chắn là cậu đã đầu tư rồi đúng không, mua chi cổ phiếu nào vậy, chia sẻ chút đi.” Đạo sĩ Yên Tửu chỉ hận không thể bò qua bên đối diện bàn họp.
“Tôi không mua.” Trần Dương lắc đầu.
“Không sao đâu, cậu chọn một chi, cậu nói chi nào tốt thì tôi sẽ mua chi đó. Chờ chút, tôi đi gửi ảnh thị trường chứng khoán hôm nay vào trong nhóm đã.” Nói xong, đạo sĩ Yên Tửu bắt đầu đi chụp ảnh chụp màn hình thị trường chứng khoán, sau đó gửi vào trong nhóm.
Trần Dương vô cùng lúng túng, anh nghe được âm thanh thông báo tin nhắn wechat trên điện thoại di động, nhưng hoàn toàn không muốn mở điện thoại lên, nhưng mười mấy cặp mắt trong phòng họp đều cùng nhau nhìn anh chằm chằm, đặc biệt là An Niên cũng ở bên cạnh tham gia náo nhiệt, Trần Dương bị nhìn mà khó chịu không thôi.
“Tôi… tôi không nghiên cứu gì về cổ phiếu cả.” Trần Dương tiếp tục từ chối.
“Không sao cả, chúng tôi chỉ mua một hai vạn thử chút thôi, lỗ cũng chẳng lỗ được bao nhiêu. Chủ yếu là chỗ này của chúng ta chỉ có mình cậu là người bình thường, hơn nữa, chúng tôi còn không nhìn ra được vận may của cậu, cho nên chúng tôi mua theo cậu không tính là không tuân theo quy tắc lẽ trời, chúng tôi mua rất yên tâm.” Nhị Mao bộ Phù Chú cũng gia nhập đại quân thúc giục.
“Đúng, cậu tùy tiện chọn một chi, lãi thì cho cậu tiền hoa hồng, còn lỗ thì tính vào chúng tôi.” Đạo sĩ Yên Tửu rộng rãi nói.
“…” Cũng đã nói đến mức này rồi, Trần Dương cảm thấy nếu như mình còn từ chối nữa thì hình như cũng có hơi không coi được, nhưng vẫn nhắc nhở: “Vậy tôi chỉ tùy tiện chọn một chi thôi, mấy người không được mua quá nhiều, nếu như tăng thì đến phiên thu vào phải ném ra.”
“Biết rồi.” Mọi người cùng trả lời lại, hơn nữa trên tay mỗi người đều cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm Trần Dương chờ anh chọn.
“…” Trần Dương không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là mở wechat ra xem số liệu thị trường và thông tin chứng khoán đạo sĩ Yên Tửu gửi.
Trong khoảng thời gian này vì suýt chút nữa Trần Dương đã bị An Niên ăn đến nghèo, nên cũng đã thật sự nghiên cứu cổ phiếu mấy ngày, hơn nữa thiên phú của Trần Dương không tệ, lại cũng nhìn ra một vài con đường. Nhưng hiểu càng nhiều thì mới biết được là nước trong này sâu bao nhiêu, Trần Dương ngược lại không dám tùy tiện đầu tư. Nhưng Trần Dương là con quan, anh sinh ra và lớn lên trong giới, ngoại trừ việc anh lạc loài đi làm cảnh sát ra, thì cơ bản cũng xuất phát từ thương nhân. Cho nên tùy tiện xem mấy thông tin chứng khoán này, ít nhất Trần Dương cũng có thể tìm ra được năm công ty cổ phiếu nhìn quen mắt.
“Mua chi 11009 này đi, chi này nhìn không tệ, hẳn là sẽ tăng.” Công ty này là do một bạn học cấp ba của Trần Dương mở, năm ngoái khi họp lớp Trần Dương cũng có tán gẫu với người bạn học này rồi, dựa theo quy hoạch lúc đó của anh ấy, công ty này phát triển cũng không tệ.
“Mau, mua mua mua.” Mọi người ôm điện thoại di động bắt đầu mua, rõ ràng là người người đều mới mở tài khoản.
Xem ra là nghèo thật, dáng vẻ này giống như em gái anh ấy, lúc lên đại học vì kiếm tiền đã chọn kế toán chuyên nghiệp, kết quả sau khi phát hiện trang web siêu hình học, chứng chỉ kế toán viên cũng không đi thi. Trần Dương oán thầm một trận, vừa quay đầu lại thì đã phát hiện An Niên ngay cả quản lý tài sản là gì cũng không biết cũng đang cúi đầu làm việc. Trần Dương tò mò tiến tới liếc nhìn, phát hiện bất ngờ đó cũng là trang chủ cổ phiếu: “An Niên, em cũng mở tài khoản à?”
“Dạ, em nhớ ra rồi, năm ngoái lúc anh Triệu mở tài khoản giúp em, em còn mua mất một vạn mà.” An Niên nói xong, tay vừa nhấn một cái, tất cả các khoản tiền gửi trong thẻ ngân hàng đều được nạp vào.
“Em mua nhiều như vậy làm gì?” Chắc cũng khoảng ba trăm sáu mươi mốt ngàn tám trăm lẻ năm ngàn, vừa nhìn đã biết là ném toàn bộ vào, Trần Dương muốn ngăn cản cũng chẳng kịp.
“Nhiều hả?” An Niên chớp mắt, vô tội nói: “Không phải anh nói bỏ số tiền không cần dùng vào sao?”
“…” Cho nên ngay cả năm mươi tệ không cần dùng đến mà em cũng ném cả vào hả, đây là hoàn toàn ỷ lại vào anh đúng không. Còn nữa, không phải bọn họ trở về Cửu Bộ để họp sao, thế nào mà lại biến thành hội quản lý tài sản thế này?
“Bố em tới.” Lỗ tai An Niên động, bỗng nhiên kêu lên.
“Mau mau.” Mọi người luống cuống tay chân một hồi, cất điện thoại di động, trở về chỗ ngồi, nháy mắt trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh, người người đều đang ngồi ngay thẳng, vô cùng nghiêm túc. Lại một lát sau, Trần Dương nghe được tiếng bước chân truyền đến ở cửa phòng họp.
Còn có thao tác như vậy, bọn họ dùng An Niên như chó cảnh sát, không, mèo cảnh sát mới đúng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Bộ trưởng An và trưởng khoa Lưu một trước một sau tiến vào phòng họp. Bộ trưởng An trực tiếp đi tới vị trí đầu não ngồi xuống, còn trưởng khoa Lưu ngồi ở bên cạnh.
Hoàn cảnh làm việc của Cửu Bộ không có nhiều hình thức như những cơ quan bộ ngành khác, sau khi Bộ trưởng An ngồi xuống nhớ lại thì trực tiếp bắt đầu: “Mới vừa rồi tôi nhận được email từ tổ trưởng Lưu tổ trưởng cũ của tổ 1, nói phát hiện Huyết Phách ở thành phố Lam Tuyền.”
“Huyết Phách?” Mọi người kêu lên một tiếng, nhìn nhau mấy lần xong, trên mặt đều có thêm mấy phần nghiêm trọng.
“Đúng vậy, Huyết Phách xuất hiện thể hiện cho cái gì, tôi nghĩ hẳn là mọi người đã rõ. Huyết Phách chỉ có thể là thiên sư dùng cấm thuật tận lực luyện chế mà thành, thủ đoạn vô cùng hung tàn. Tôi cần một tổ đi thành phố Lam Tuyền trợ giúp Liêu Trường Kỳ cùng nhau điều tra vụ án này, mọi người có ai tình nguyện đi.” Bộ trưởng An hỏi.
“Bộ trưởng, Huyết Phách này có cấp bậc gì?” Thẩm Chi Ngữ hỏi.
“Phỏng đoán bước đầu thì thực lực tương đương với quỷ tướng.” Bộ trưởng An nói.
“Cấp bậc quỷ tướng, cách ma vương một bậc, tương đương với gần ngàn năm oán khí rồi. Huống hồ lại còn là Huyết Phách, bản thân đã khó đối phó hơn quỷ tướng, hơn nữa coi thiên sư là kẻ thù.” Hiếm khi thấy Triệu Phương nghiêm túc phân tích.
Mọi người tôi một câu anh một câu phát biểu ý kiến với Huyết Phách, chỉ có hai người tổ 1 là hoàn toàn không biết Huyết Phách là thứ gì, vì vậy chỉ có thể ăn không ngồi rồi yên lặng.
“Anh Trần Dương, thành phố Lam Tuyền ở đâu?” An Niên có hơi nhàm chán hỏi Trần Dương bên cạnh.
“Ở nam bộ nước ta, là một thành phố ven biển.” Trần Dương trả lời.
“Thành phố ven biển, vậy có phải có rất nhiều hải sản hay không?”
“Đúng, một phần hải sản của Nam Uyển là mua từ nơi đó.”
Nam Uyển? Lúc này ánh mắt An Niên sáng lên, bỗng nhiên đứng dậy trong phòng họp huyên náo, hơn nữa còn giơ tay phải của mình lên thật cao: “Con… con và anh Trần Dương đi.”
“Không được.” Bộ trưởng An từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Tại sao?” An Niên phồng miệng hỏi.
“Lần này là đi qua đó điều tra, con có biết điều tra đâu.” Bộ trưởng An nói.
“Con không biết, nhưng anh Trần Dương biết mà, anh Trần Dương là cảnh sát, am hiểu nhất là điều tra.” Ngay cả vụ án năm ngoái cô không tìm được phạm nhân thì anh Trần Dương cũng đã tìm được cho cô mà.
“Vậy cũng không được.” Bộ trưởng An vẫn không đồng ý: “Huyết Phách quá mức nguy hiểm, Trần Dương là người bình thường, bùa hộ mệnh trên người cậu ấy chỉ ngăn cản được lệ quỷ bình thường, không ngăn được Huyết Phách.”
“Con… con sẽ bảo vệ anh Trần Dương.” An Niên cuống cuồng tỏ thái độ nói.
Lại là những lời này, mặc dù không phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Trần Dương đã quen bảo vệ người khác, nghe được câu này vẫn có mấy phần không được tự nhiên.
“Không được, Huyết Phách không giống với lệ quỷ thông thường, Huyết Phách là do thiên sư dùng cấm thuật dưỡng ra, không giống với lệ quỷ bình thường, đến lúc đó không chỉ phải đối mặt với Huyết Phách, mà còn có thể có những thiên sư khác, hoàn toàn không có cách nào phân thân bảo vệ Trần Dương. Ngồi xuống.” Bộ trưởng An tỏ thái độ kiên quyết.
An Niên không nói lại bố, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, mặt đầy vẻ thất vọng.
“Không sao đâu.” Trần Dương thấp giọng an ủi: “Chờ được nghỉ chúng ta sẽ tự đi.” Anh có thể biết sơ sơ tại sao An Niên lại muốn đến thành phố Lam Tuyền như vậy.
Trong nháy mắt An Niên hồi phục tinh thần, cặp mắt lại lấp lánh lên.
Thật là dễ dụ, Trần Dương không nhịn được cong cong khóe miệng.
“Tôi thì lại cảm thấy An Niên và Trần Dương đi rất thích hợp.” Thẩm Chi Ngữ bỗng nhiên nói.
Trần Dương lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn sang.
“Tại sao?” Thẩm Chi Ngữ coi như là một người nghiêm trang trong số rất nhiều nhân viên của Cửu Bộ, cho nên Bộ trưởng An rất xem trọng ý kiến của anh ấy.
“Tuy nói chỉ là điều tra, nhưng chúng ta vẫn sẽ đối mặt với Huyết Phách.” Thẩm Chi Ngữ giải thích: “Mà Huyết Phách nhìn thiên sư có địch ý trời sinh, chạm mặt sẽ kích thích Huyết Phách. Nhưng An Niên lại không giống vậy, An Niên không phải thiên sư chính thống, lại tự mang năng lực trừ tà, cũng sẽ không kích thích Huyết Phách, lại có năng lực áp chế, là người thích hợp nhất trong số tất cả chúng ta.”
“Còn Trần Dương, trên người cậu ấy có bùa trừ ma cao cấp, chỉ cần mang theo người, tự vệ hẳn là không có vấn đề gì.”
Bộ trưởng An cau mày, ông ấy quay đầu hỏi Trần Dương để chứng thực: “Cậu có bùa trừ ma cao cấp hả?”
“Có.” Trần Dương gật đầu, Trần Ngư cho anh không ít, chỉ là An Niên quá mức mạnh mẽ, anh vẫn luôn không có cơ hội dùng, trên xe anh vẫn còn một hộp lớn.
“Tốt lắm, cậu và An Niên đi đi.” Bộ trưởng An trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Thẩm Chi Ngữ.
“An Niên không hiểu chuyện điều tra, đi qua đó cậu phải quan tâm chuyện điều tra nhiều hơn. Còn bùa trừ ma cao cấp, cậu có thể tìm bộ Tài vụ báo, mua thêm hai cái phòng thân.” Hiếm khi thấy Bộ trưởng An hào phóng một lần.
“Không cần đâu, cái này tôi còn rất nhiều.” Trần Dương thuận miệng trả lời một câu.
“Hít.” Tiếng hít khí chỉnh tề bỗng nhiên vang lên ở trong phòng họp. Ngay cả biểu cảm của Bộ trưởng An nhìn Trần Dương cũng có hơi kinh ngạc.
Tám giờ tối đó, sân bay thành phố Lam Tuyền.
Trần Dương kéo vali, An Niên đi ở đằng trước, một cặp mắt thật to tìm kiếm bóng dáng người nào đó trong dòng người.
“Bên kia, bên kia.” Bỗng nhiên An Niên chỉ vào một chiếc xe jeep mui trần hô lên.
“Em chắc chắn?” Trần Dương nhìn sang, chiếc xe này cực kỳ phách lối, không hề giống tác phong làm việc khiêm tốn, giản dị của Cửu Bộ chút nào (thật ra thì đều là do không có tiền ép). Bên cạnh xe cũng không có ai đứng, không hề giống tới đón người.
“Đúng, bên trên chiếc xe kia có linh khí trôi lơ lửng.” An Niên nói khẳng định.
“…” Được rồi, giới siêu hình học có cách nhận biết người khác biệt.
Hai người đi tới bên cạnh xe mới phát hiện bên trong xe có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa đang nằm, nhìn tuổi tác người đàn ông cũng xấp xỉ với trưởng khoa Lưu, nhưng phong lưu hào phóng hơn trưởng khoa Lưu, đeo kính râm màu đen, trong miệng cắn một sợi mực khô xé, thấy có người đến gần, cũng không ngồi dậy, chỉ là lười biếng bỏ kính râm xuống nhìn thử, nhìn vào Trần Dương một lúc sau rồi nói.
“Bây giờ Cửu Bộ đã thiếu người đến nỗi phải mời người bình thường rồi hả?”
Trần Dương xác định, người này chính là tổ trưởng cũ của tổ 1 Liêu Trường Kỳ người phụ trách tiếp đãi anh và An Niên.
“Chào tiền bối.” Trần Dương cung kính chào.
“Chào tiền bối.” An Niên cũng khôn khéo chào theo.
“Rồi rồi rồi, lên xe.” Cuối cùng Liêu Trường Kỳ cũng ngồi dậy, chỉnh lại cái ghế sau lưng xong, tiếp theo ông ấy đi sang ghế cạnh ghế lái ngồi xuống nói: “Cất hành lý đi rồi tới lái xe.”
“…” Trần Dương.
Trần Dương không nói gì, đặt hành lý ở hàng ghế sau, điều chỉnh chút để chừa lại không gian cho An Niên ngồi, xoay người đi lên chỗ tài xế ngồi.
“Đến khách sạn Thần Quang ở đường Lâm Hải.” Thắt đai an toàn xong, Liêu Trường Kỳ nói cho Trần Dương điểm đến: “Lát nữa tôi chỉ đường cho cậu.”
Trần Dương gật gật đầu.
“Tiền bối.” An Niên bỗng nhiên tiến tới bên cạnh Liêu Trường Kỳ.
“Cô nhóc, sao còn chưa lên xe, chúng ta đến khách sạn thôi.”
“Cháu muốn ngồi bên cạnh anh Trần Dương.” An Niên chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ nói. Nghe giọng cô không giống như là cầu xin, nhưng âm thanh lại mềm mại làm cho người nghe có hơi không đành lòng cự tuyệt, huống hồ còn kết hợp với một khuôn mặt đáng yêu như vậy nữa.
“…” Liêu Trường Kỳ nhìn chỗ ngồi đằng sau bị hành lý chiếm mất ba phần, có hơi không muốn đi, cười lắc lư nói: “Chú còn phải chỉ đường cho anh Trần Dương của cháu.”
“Không sao đâu, chúng cháu có thể dùng điện thoại để chỉ đường mà.” An Niên thích nhất là dẫn đường trên điện thoại di động, có nó thì đi tới đâu cũng không lạc đường.
“…” Liêu Trường Kỳ không muốn ngồi ra phía sau, nhưng không thể nào không để cho Trần Dương lái xe, thời khắc này, ông ấy có một loại cảm giác mình bị gài bẫy sâu đậm.
Cuối cùng Liêu Trường Kỳ vẫn không thể nào chống lại ánh nhìn ngây thơ của An Niên, yên lặng leo ra đằng sau ngồi, An Niên được như nguyện ý ngồi bên cạnh Trần Dương, mở hướng dẫn chỉ đường ra giúp Trần Dương.
Thành phố Lam Tuyền là một thành phố du lịch lớn, vì kết hợp với du lịch cho nên vị trí sân bay cách khu du lịch rất gần, đi từ sân bay, mất khoảng nửa tiếng thì đến khách sạn mấy người Liêu Trường Kỳ đã đặt trước.
Liêu Trường Kỳ treo kính râm lên áo sơ mi, vừa dẫn hai người đi vào chỗ quầy lễ tân của khách sạn vừa đắc ý giới thiệu: “Khách sạn này là khách sạn có quy cách cao nhất ở thành phố Lam Tuyền, là do tập đoàn Âu Thức mới xây xong năm ngoái, thời gian kinh doanh chưa tới nửa năm.”
“Phong thủy của khách sạn này là tôi xem, tất cả bạn bè của tôi khi đến đây đều được giảm giá ba mươi phần trăm. Dựa theo tiêu chuẩn dự tính Cửu Bộ cho hai người thì hai người chỉ có thể ở phòng đôi thông thường, nhưng đã có tôi ở đây, giá tương đương mà có thể ở phòng view biển. Sao nào, tôi đối xử với hai người không tệ chứ.”
“Tập đoàn Âu Thức?” Bỗng nhiên An Niên nghĩ tới cái gì đó.
“Đúng vậy, chính là tập đoàn Âu Thức đứng trong top 5 công ty hàng đầu trong ngành khách sạn trên thế giới.” Liêu Trường Kỳ giới thiệu cặn kẽ.
“A a a, em biết rồi.” Bỗng nhiên An Niên hưng phấn chạy về chỗ quầy tiếp tân.
“Chào cô, xin hỏi đã đặt trước chưa ạ?” Nhân viên lễ tân xinh đẹp hỏi.
“Có, hai gian phòng cảnh biển, ông Liêu đã đặt trước rồi.” Liêu Trường Kỳ tiêu sái dựa vào quầy lễ tân.
“Dạ, xin chờ chút.” Nhân viên lễ tân xác nhận xong thì nói: “Có rồi, mời đưa thẻ căn cước cho tôi ạ.”
“Đây ạ.” An Niên móc thẻ căn cước của mình ra, còn có một tấm thẻ màu vàng sáng lấp lánh cùng với thẻ căn cước: “Chị ơi, cái này của em có thể dùng được không ạ?”
Tiếp tân xinh đẹp nhìn thẻ An Niên đưa tới, trong nháy mắt biểu cảm trở nên kinh ngạc, ngay sau đó nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn mấy phần: “Dĩ nhiên là có thể, cô à, cái thẻ này là thẻ siêu vip của khách sạn chúng tôi, cô có thể dùng nó để vào ở miễn phí tất cả các căn phòng trong khách sạn này, bao gồm cả phòng tổng thống, xin hỏi có cần lên hạng phòng không ạ?”
“Tổng thống… miễn phí…” Liêu Trường Kỳ bên cạnh sợ bỗng chốc lảo đảo, động tác tiêu sái cũng không duy trì được nữa.
“Anh Trần Dương, bọn mình có cần ở phòng tổng thống không, chị gái này bảo chúng ta có thể ở phòng tổng thống.” An Niên hỏi Trần Dương mới vừa đi tới.
“Không cần đâu, phòng tổng thống quá lớn, ở phòng view biển thông thường là được rồi.” Trần Dương nói xong thì cũng móc thẻ căn cước và thẻ vip của mình ra.
“Ồ, vậy phòng view biển thông thường là được rồi.” An Niên quay đầu nói với lễ tân.
“Chờ một chút…” Liêu Trường Kỳ đã phục hồi tinh thần lại ngăn cản nói: “Một căn phòng view biển, một căn phòng tổng thống.” Liêu Trường Kỳ nhìn về phía Trần Dương nói: “Hai người không ở thì tôi ở.”
“Vậy, đưa thẻ mở cửa phòng của chú cho tôi, tôi ở gian phòng đó.” Trần Dương cũng không để ý.
“Không cần đâu, hai gian phòng là đủ rồi.” Liêu Trường Kỳ vừa muốn móc thẻ của mình ra thì bỗng nhiên An Niên lên tiếng: “Tiền bối một phòng, chúng ta một phòng.”
“Hả!!!!” Liêu Trường Kỳ bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách một người bình thường có thể vào Cửu Bộ, hóa ra là nể tình con rể đến nhà.
“…” Trần Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT