Ba giờ sáng, công viên Minh Đức.

An Niên đứng trên băng ghế trong công viên, đối mặt với màn đêm và sương sớm, ngẩng cao đầu đối mặt với Trần Dương. Đúng vậy, là một con mèo có khí phách và mang thù, An Niên phớt lờ mọi cố gắng giữ mình lại của Trần Dương, nhất quyết chạy ra khỏi căn hộ và đi đến công viên.

Trần Dương chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm, nhưng lần này, anh sâu sắc nhận ra việc tự lấy đá đập vào chân mình có ý nghĩa như thế nào. Cô bé An Niên này ngày thường trông rất dễ lừa và dễ dỗ dành, nhưng không ngờ cô lại ôm mối hận đến vậy.

“Đừng tức giận, được không?” Trần Dương thỏa hiệp.

“Em không thèm tức giận.” Đuôi An Niên cong lên, tức giận ư, còn lâu cô mới tức giận.

“Xem ra em không có ý định tha thứ cho anh.” Trần Dương bất lực, từ nhỏ anh đã không có kinh nghiệm dỗ con gái. Khi còn nhỏ Trần Ngư cũng sẽ khóc nhưng mua kẹo mút dỗ dành là được, sau này khi Trần Ngư về nhà, Lâu Minh đã trực tiếp đảm nhận việc này, anh chẳng phải làm gì cả, về mặt này thì đúng là anh thiếu kinh nghiệm.

“Em đã nói rồi, em không tức giận.” An Niên không chịu thừa nhận, trong lòng nhớ kỹ lời Trần Dương nói lúc sáng: “Anh nói đúng, hiện tại em là người, không thể sống chung với anh.”

“Nhưng bây giờ em là một con mèo.”

“Chẳng phải trước đây em cũng có thể biến thành mèo sao?” An Niên vỗ vỗ bàn chân của mình.

“…” Còn nói không tức giận?

Dường như những lời nói đó không thể khiến An Niên nguôi ngoai, Trần Dương cảm thấy mình nên làm gì đó để “chuộc tội”. Sau khi suy nghĩ, Trần Dương giơ tay trái lên để lộ bùa hộ mệnh trên cổ tay mình, sau đó cởi nó ra trước mặt An Niên và rồi ném đi.

“Anh… anh làm gì vậy?” An Niên thấy Trần Dương vứt bỏ bùa hộ mệnh, cô lập tức lo lắng nói.

“Anh biết em đang tức giận.”

“Em đã nói rồi, em không tức giận.” Anh Trần Dương thật sự rất đáng ghét, mình đã nói là không tức giận rồi, lại cứ hỏi mãi.

“Rắc!” Đột nhiên một cành cây bị đứt lìa và rơi từ trên cây xuống đập vào đầu Trần Dương, Trần Dương rên rỉ, che trán nhìn An Niên đầy ẩn ý.

“Em… em… đó là một tai nạn.” Tại anh vứt bùa hộ mệnh đi đấy.

Một cơn gió thổi qua, một bao rác từ đâu thổi tới, tạt thẳng vào mặt Trần Dương.

Trần Dương bình tĩnh gỡ túi ni lông trên mặt, nhìn vỏ hạt dưa trên mặt đất, lẳng lặng ngồi xổm xuống nhặt rác.

“Anh… anh đi nhặt bùa hộ mệnh đi.” An Niên chột dạ nói.

“Không sao đâu, trưởng khoa Lưu nói với anh rằng lời nguyền rủa nặng nhất của em là sẽ làm gãy chân.” Trần Dương bày ra vẻ mặt cam chịu rồi nói với An Niên.

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần em không tức giận, gãy chân thì gãy thôi.”

“Anh… anh… anh uy hiếp em.” Tuy An Niên đơn thuần nhưng không ngốc, rõ ràng là Trần Dương đang uy hiếp cô, đáng ghét!

“Bụp!” Anh đang định đi vứt rác thì không biết dưới chân chui từ đâu ra một mảnh vỏ chuối, Trần Dương đạp trúng và ngã tại chỗ.

“…” An Niên sợ hãi che mắt.

Trần Dương ngã xuống không nhẹ, phải một lúc lâu sau anh mới đứng dậy khỏi mặt đất, che đi cái eo già, quay đầu lại nhìn thấy một con mèo mun ở trên băng ghế đang dùng hai chân trước che mắt, anh đột nhiên cười ra tiếng vì sự dễ thương đó.

“Anh vẫn còn cười, mau đeo bùa vào đi.” An Niên lo lắng đến mức nhảy khỏi băng ghế, chui vào bụi cỏ chỗ Trần Dương vừa ném bùa vào. Sau khi tìm kiếm bên trong một lúc, cô ngậm chiếc bùa chạy ra ngoài.

An Niên ngậm chiếc bùa chạy đến chỗ Trần Dương, ngẩng đầu lên và ra hiệu cho Trần Dương đưa tay ra nhận.

Trần Dương ngồi xổm xuống, nhìn An Niên ở cự ly gần, nhưng anh không đưa tay nhận bùa hộ mệnh.

“Meo meo meo.” An Niên ngậm bùa trong miệng nên không nói rõ ràng được, chỉ có thể vội vàng kêu meo meo.

“Anh không đeo.” Trần Dương giả vờ đáng thương: “Anh đã nghĩ qua rồi, thực ra cái bùa hộ mệnh này cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Có điều, nếu em không ghét bỏ anh, anh tự nhiên sẽ không xui xẻo. Nếu em ghét bỏ anh, cho dù có bùa hộ mệnh, trong lòng anh cũng khó chịu. Thà để cho anh gặp xui xẻo, tốt nhất là gãy chân hay gì gì đó, như vậy  trong lòng anh sẽ thoải mái hơn.”

“Meo meo meo!! Phụt!” An Niên không nói được rõ ràng, vội vàng nhổ lá bùa trong miệng ra: “Em không muốn anh bị gãy chân, anh Trần Dương, anh mau đeo bùa vào đi. Khi em trở thành mèo thì lời nguyền sẽ ngày càng nặng.”

“Vậy em đừng giận anh nữa, về nhà với anh nhé.” Trần Dương nói.

“Nhưng… em…” An Niên sắp khóc tới nơi: “Nhưng em chỉ hơi tức giận, rõ ràng là anh bảo em về sống với anh, nhưng bây giờ anh lại không cho em sống cùng nữa. Mà em lại thích sống trong nhà của anh, anh lại dùng bùa hộ mệnh để dọa em. Em, em… hu hu hu… anh bắt nạt em.”

Cô ấy… khóc à???

Lần này Trần Dương ngu người luôn, vội vàng đi tới ôm An Niên: “Đừng khóc, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, anh sẽ đeo bùa hộ mệnh.” Tình huống này không đúng, sao khổ nhục kế này lại khiến An Niên khóc mất rồi.

Trần Dương vừa ôm An Niên vừa nhặt bùa hộ mệnh trên mặt đất lên, nhanh chóng đeo vào cho mình: “Em nhìn đi, anh đeo vào rồi.” Nói xong anh đưa tay ra trước mặt An Niên.

“Không… không phải em không muốn về nhà với anh, mà là em vẫn còn hơi tức giận.” Lúc này An Niên cũng không giả vờ rộng lượng nữa, tóm lại là cô tức giận.

“Em phải cho anh một cơ hội để bù chứ.”

“Anh muốn bù đắp như thế nào?” An Niên đáng thương ngẩng đầu lên, dùng móng mèo kéo quần áo trên ngực Trần Dương.

Từ góc độ này, Trần Dương bị sự dễ thương của cô làm cho mặt đỏ như máu, hận không thể đồng ý tất cả hiệp ước làm nhục nước mất chủ quyền ngay tại chỗ.

Cuối cùng, An Niên đồng ý tạm thời quay về với Trần Dương theo lời đề nghị của Trần Dương. Tuy nhiên, cô đã nói trước rằng nếu Trần Dương bù đắp mà không thể làm cô nguôi giận thì cô vẫn sẽ chạy đến công viên. Mà lần này, Trần Dương không thể đe dọa cô bằng việc gãy chân nữa.

Trần Dương nào dám không đồng ý, anh lập tức đồng ý. Nhưng trong lòng anh biết rõ hơn ai hết, An Niên quay về với anh, điều đó có nghĩa là cô đã tha thứ cho anh. Mặc dù khả năng rời khỏi căn hộ và đến công viên để đi lang thang hay gì đó không lớn, nhưng Trần Dương cũng sẽ không vì chuyện này mà qua loa lấy lệ với An Niên. Anh nói muốn bù đắp thì tất nhiên anh sẽ bù đắp.

Còn về cách bù đắp? Ngay trong đêm Trần Dương đã nghĩ ra một kế hoạch, trời vừa sáng, Trần Dương đã ôm An Niên đi thẳng đến cửa hàng thú cưng, cho An Niên đi spa toàn thân cho mèo, cộng với việc tạo dáng làm đẹp.

Lời này là do mẹ dạy: Phụ nữ ấy à, đều thích làm đẹp, đi thẩm mỹ viện và mua quần áo đẹp là không sai được. Tuy bây giờ An Niên là mèo, nhưng ngày nay ngành dịch vụ rất phát triển, biến thành mèo cũng có thể xinh đẹp.

“Anh Trần, thật ra mèo không được tắm thường xuyên.” Chủ cửa hàng thú cưng nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Vậy thì đừng tắm… cứ làm đẹp cho Lông Mi đi.” Trần Dương nói.

“Chuyện này thì có thể, cửa hàng chúng tôi vừa thuê một người chăm sóc thú cưng mới, để tôi bảo cô ấy thiết kế một kiểu dáng đẹp cho Lông Mi.”

“Được, làm phiền cô rồi.”

“Anh thích kiểu nào ạ? Anh có thể chọn một số mẫu, sau đó đưa cho thợ làm đẹp tham khảo.” Chủ cửa hàng đưa cho Trần Dương một tờ giấy, trên đó có rất nhiều lời giới thiệu về việc làm đẹp của mèo.

Trần Dương bị một loạt các tính từ này làm cho hoa mắt, đây cũng lần đầu tiên Trần Dương biết rằng những từ này cũng có thể được sử dụng trên mèo.

“Có kiểu nào nghiêng về màu hồng không?” Trần Dương nghĩ tới chiếc giường lớn màu hồng trong phòng ngủ của An Niên nên anh hỏi.

“Hóa ra anh Trần thích màu hồng thiếu nữ à?” Chủ cửa hàng hơi ngạc nhiên nói.

“Khụ khụ… không phải… là Lông Mi thích màu hồng.” Bản thân Trần Dương cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật khó xử, giống như là một ông chú kỳ quái thích Lolita nhưng không chịu thừa nhận mà muốn giải thích.

“Hóa ra Lông Mi cũng thích màu hồng à. Vậy anh Trần có cần giúp Lông Mi chọn một số phụ kiện màu hồng không, chẳng hạn như quần áo, kẹp tóc, giày dép các kiểu.” Chủ cửa hàng hỏi.

“…” Tôi biết ngay cô không tin tôi, tôi đã hoàn toàn bị coi như biến thái.

Biến thái thì biến thái, để làm An Niên vui mà Trần Dương đã dùng hết mọi cách rồi, anh vào và chọn đồ phụ kiện màu hồng cho An Niên. Trong khoảng thời gian này, Trần Dương xấu hổ không dám nhìn chủ cửa hàng và thợ trang điểm cho thú cưng, chỉ có thể tìm thấy một chút an ủi trong đôi mắt sáng ngời của An Niên.

Đây cũng là lần đầu tiên An Niên biết hóa ra mèo cũng có thể trang điểm xinh đẹp, hóa ra mèo cũng có nhiều quần áo như vậy. Đặc biệt là quần áo mà Trần Dương chọn cho cô đều rất ưa nhìn, tất cả đều là màu hồng mà cô thích.

Trước đây, anh Triệu luôn nói mình là mèo mun và không hợp với màu hồng, nhưng anh Trần Dương lại chọn phụ kiện màu hồng cho mình, tức là mình vẫn rất hợp với màu hồng.

Mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đội vương miện bạc trên đầu và một chiếc nơ hồng trên đuôi, sau khi An Niên xoay ba vòng trước gương mới hài lòng ngồi xổm.

“Xem ra Lông Mi rất vừa ý.” Chủ cửa hàng nói: “Còn đôi giày thì sao, có muốn đi giày không? Chúng tôi không có giày toàn màu hồng, nhưng có một đôi có hoa hồng.”

“Không… không cần đâu, như này là được rồi, mang giày đi đường không được hay cho lắm.” Trần Dương nói lắp, sau này anh không còn mặt mũi nào để đến cửa hàng thú cưng này nữa.

Cuối cùng, khi Trần Dương ôm An Niên rời khỏi cửa hàng thú cưng, thợ trang điểm cho thú cưng không nhịn được thở dài nhìn chủ cửa hàng: “Bà chủ à, đúng là con người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài được. Cô nói xem, anh Trần vừa rồi trông rất nam tính, sao lại có sở thích như vậy nhỉ?”

“Anh Trần Dương, anh có sở thích gì vậy?” Em mèo có đôi tai vô cùng nhạy bén, đã nghe được lời hai người kia nói chuyện.

“…” Trần Dương lảo đảo, anh khẳng định và chắc chắn sau này sẽ không quay lại cửa hàng này nữa.

Sau khi trang điểm hoàn hảo, anh đưa An Niên đi ăn một bữa thịnh soạn, buổi tối về đến nhà, An Niên khá vui vẻ. Sau khi Trần Dương tắm xong và ra khỏi phòng tắm, An Niên mặc áo hồng vẫn đang ngồi xổm trên ghế sô pha, hát theo bài hát chủ đề của phim hoạt hình, cảnh tượng này miễn bàn có bao nhiêu huyền ảo.

Trần Dương mỉm cười, quay người đi vào phòng làm việc, anh đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ mua giường gấp xếp vào phòng làm việc, nhường phòng ngủ cho An Niên.

“Meo meo meo meo… meo meo meo meo…” Hát được nửa đường, An Niên nghe thấy Trần Dương đi ra, vì vậy cô quay đầu lại và gọi anh: “Anh Trần Dương, anh không xem TV sao?”

“Anh không xem đâu, anh về phòng làm việc đọc sách.” Nói đến đọc sách, Trần Dương đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Mà này An Niên, ngày mai anh đến Cửu Bộ lấy sách tự học của em về đây nhé, chắc là tháng sau thi rồi đó. Tranh thủ khoảng thời gian này không đi làm, anh giúp em ôn tập.” Khi An Niên trở thành một con mèo, Cửu Bộ sẽ không giao nhiệm vụ cho An Niên, Trần Dương cũng sẽ được nhàn rỗi.

“Em… em không muốn đọc sách.” An Niên đáng thương nói: “Anh Trần Dương, em có thể không thi nữa được không? Em không muốn có bằng đại học nữa.”

“Tại sao?” Trần Dương thắc mắc.

“Thực ra em không muốn thi, là bố em nói nếu muốn hòa nhập vào xã hội loài người thì cần phải học thêm và phải có bằng cấp.” An Niên nói.

“Nhưng em nghĩ không nhất định phải có bằng đại học, em thấy nhận được mặt chữ là đủ rồi, tự ôn thi thực sự rất khó.”

Trần Dương chưa từng tự ôn và tự thi, nhưng anh cũng biết rằng việc tự ôn sẽ khó hơn nhiều so với việc học ở trường. Tuy nhiên, anh đồng ý với cách nghĩ của Bộ trưởng An, An Niên muốn hòa nhập xã hội và học thêm là đúng.

“Anh nghe trưởng khoa Lưu nói, trước đây em cũng đã tự mình học hết kiến ​​thức ở cấp hai và cấp ba, đã thành công trong kỳ thi tuyển sinh đại học cao đẳng. Trong năm năm qua em đã học được rất nhiều kiến ​​thức, em đã rất thông minh rồi. Với sự thông minh và tài năng trí tuệ của em, tự mình tiếp tục tham gia kỳ thi đại học chính quy chắc chắn không có vấn đề gì.” Trần Dương bước tới và động viên.

“Trước… trước đây em tự thi đều gian lận.” An Niên thì thào.

“Gian lận?” Trần Dương sửng sốt: “Em gian lận như thế nào?”

“Anh Triệu giúp em bắt một tên học giỏi ở Đại học Thủ Đô, sau đó đưa anh ta đến phòng thi để làm bài kiểm tra.” An Niên nói xong, dường như sợ Trần Dương mắng mình, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, chôn chặt dưới bàn chân.

“…” Trần Dương sửng sốt, anh còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói người trong giới siêu hình học các người gian lận ở một cấp độ cao cấp như vậy, không để lại chút dấu vết nào sao? Chờ một chút, em gái anh là một thợ săn ma có kỹ năng săn ma hạng nhất, Thi Thi đã tự mình tham gia kỳ thi và dựa vào bản lĩnh của mình để đỗ Đại học Thủ Đô sao? Trần Dương cảm thấy lỗ não của mình hơi không trụ được…

“Anh Trần Dương, anh cũng tức giận sao?” Thấy Trần Dương hồi lâu không nói gì, An Niên buông hai chân ra, lộ ra nửa khuôn mặt mèo.

“Không.” Trần Dương lắc đầu.

“Nói dối, chắc chắn anh tức giận. Khi bố em bắt được em gian lận, ông ấy đã mắng em té tát, còn phạt anh Triệu mất ba tháng tiền thưởng.” An Niên nói.

Đáng đời! Trong lòng Trần Dương không kìm được rủa một câu, Triệu Phương này cũng thật là, đã dạy An Niên những thứ gì không biết.

“An Niên, thật ra Bộ trưởng An bảo em tự thi không phải là bắt em nhất định phải lấy được chứng chỉ, ông ấy chỉ hy vọng em có lý do để đọc nhiều sách hơn, học hỏi thêm nhiều kiến ​​thức mà thôi.” Trần Dương nói.

“Nhưng em đọc không hiểu.” An Niên tủi thân, cô không phải là một con mèo đến từ chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.

“Không sao, anh dạy em, em học từ từ, thi đỗ hay không cũng không quan trọng.” Trần Dương dỗ dành.

“Thi trượt cũng không sao?” An Niên nghi ngờ.

“Ừ.” Trần Dương động viên: “Nhưng nếu như em thi đỗ, em có thể nhận được phần thưởng.”

“Phần thưởng gì ạ?” An Niên trượt xuống một chút rồi ngồi dậy.

“Em muốn phần thưởng gì?” Trần Dương hỏi.

“Em… em muốn đến rạp xem phim.” An Niên đáp.

“Em chưa từng đến rạp chiếu phim à?” Trần Dương kinh ngạc.

“Đi rồi ạ, nhưng lần đó em xem chưa đầy mười phút đã đi ra rồi, sau này em không đến đó nữa.” Giọng An Niên tràn đầy thất vọng.

“Tại sao?”

“Trong bóng tối đôi mắt của em sáng vàng, bình thường chú ý chút thì không sao. Nhưng nếu xem phim mà phấn khích quá thì em sẽ không kiềm chế được và không tự giác được sẽ biến thành một con mèo.”

“Lần trước khi em xem được một nửa thì biến thành một con mèo, chị gái bên cạnh bị dọa sợ đến mức hét lên. “An Niên dùng chân cào ghế sô pha và nhỏ giọng cầu xin.

“Anh Trần Dương, anh có thể đi cùng em không, chúng ta sẽ ngồi dãy cuối cùng, sẽ không có ai phát hiện ra đâu.”

“Được.” Trần Dương cười nói, nguyện vọng này thực hiện dễ quá: “Nếu như em ngoan ngoãn ôn tập, sau mày mỗi tuần anh đều sẽ đưa em đi xem phim.”

“Thật sao?!” An Niên vui mừng nhảy dựng lên, vươn móng vuốt về phía trước: “Móc ngoéo.”

Trần Dương nhìn móng vuốt nhỏ bằng thịt của con mèo mun, trong chốc lát không biết làm sao để móc ngoéo, cuối cùng đành phải vươn nắm đấm ra, chạm nhẹ vào móng vuốt của con mèo, coi như là một cái móc ngoéo.

Trong tuần tiếp theo, dưới sự cám dỗ của việc xem phim, An Niên ngoan ngoãn ôn tập và làm đề. Nếu không hiểu, chỉ cần dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên cánh tay Trần Dương, sau đó Trần Dương sẽ đặt quyển sách trên tay xuống, đi tới giảng bài cho cô. Lúc này, An Niên sẽ ở trong vòng tay của Trần Dương, vừa nghe giải thích vừa để Trần Dương vuốt lông. Cuộc sống cứ thế trôi qua, bỗng An Niên cảm thấy việc học tập không còn quá đau khổ nữa.

Cho đến ngày hẹn đi xem phim, kỳ ngủ đông của An Niên kết thúc, cô hồi phục trở lại làm người. Tối đó, Trần Dương đã làm theo lời hứa của mình và đưa An Niên đến rạp chiếu phim.

“Em xem em muốn xem phim gì trước đi nhé, anh đi mua gì ăn.” Trần Dương để An Niên ở quầy bán vé, tự mình đi mua bỏng ngô.

“Em gái à, em thích xem phim gì?” Người soát vé hỏi.

“Phim gì hay vậy ạ?” An Niên hỏi.

“Tất cả đều hay, tùy thuộc vào thể loại mà em thích. Em thích phim tình yêu, hành động hay khoa học viễn tưởng?” Người soát vé hỏi.

Nhiều loại ghê.

Khi An Niên đang đau khổ và không biết phải chọn gì, Trần Dương đã ôm một hộp bỏng ngô lớn quay lại, anh hỏi: “Em đã lựa chọn xong chưa? Em muốn xem bộ phim nào?”

“Anh Trần Dương, em muốn xem một bộ phim tình cảm hành động.” An Niên nói ra quyết định của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play