Trần Dương tan tầm về vẫn đến xung quanh công viên tìm mèo như cũ. Anh đã tìm xung quanh công viên hai ba lần, ngay cả trong khuôn viên nhà ai có tổng cộng bao nhiêu con mèo hoang anh đều nói rành mạch được. Nhưng Trần Dương vẫn không từ bỏ, anh luôn có cảm giác rằng Lông Mi sẽ quay trở lại.
“Chàng trai, tìm cái gì đấy?” Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Trần Dương.
Trần Dương quay người, thấy đó là một ông chú hơi mập mặc đồ Đường Trung Quốc, vì vậy lễ phép gật đầu nói: “Chào chú, cháu đang tìm mèo.”
“Nhà cậu mất mèo hả?”
“Dạ.”
“Mèo trông như nào, tôi hay đi bộ ở gần đây, có thể tôi đã thấy qua rồi cũng nên.”
“Chú thường xuyên đi bộ ở gần đây?” Trần Dương nhướng mày.
“Đúng vậy, nhà tôi ở quanh đây, tôi thường xuyên đến công viên này tản bộ.” Nói xong, ông chú mập còn giơ ngón tay chỉ về chung cư phía ngoài công viên.
“Chú ở khu Tưởng Hòa à.” Làm một cảnh sát, Trần Dương có hiểu biết nhất định với các khu chung cư quanh đây.
“Đúng vậy.” Chú mập cười híp mắt gật đầu, ông ấy đã tra mạng rồi, tòa chung cư kia gọi là khu Tưởng Hòa mà.
“Chú à, thật ra tôi là cảnh sát.” Trần Dương cười nhạt, đột nhiên không đầu không đuôi nói ra nghề nghiệp của mình.
“Cảnh sát? Công việc tốt đấy, chàng trai không tệ đâu.” Nói nhảm, đương nhiên ông đây biết nhóc là cảnh sát, vừa mới xem hồ sơ của nhóc xong.
“Chú à, khu Tưởng Hòa ở cửa Bắc của công viên, nửa tháng trước cửa Bắc thi công nên đã bị rào lại cho nên từ khu Tưởng Hòa đến công viên này phải lượn một đoạn đường lớn từ cửa Đông.” Trần Dương cười cợt nhìn ông chú mập, chỉ vào giày ông ấy nói:
“Hơn nữa vừa mới mưa xong, chú lại mang giày đi bộ, không nói đến đế giày của chú quá khô, đôi giày này cũng không thích hợp dùng để đi bộ ngoài trời.”
Má nó, bị phát hiện rồi!
“Ha ha ha…” Làm người lừa gạt nhiều năm, còn từng bị cảnh sát bắt, kinh nghiệm ứng phó với cảnh sát của trưởng khoa Lưu phải nói là cực kỳ phong phú. Ông ấy cười ngượng, lập tức thẳng thắn để được khoan hồng: “Được rồi, thật ra tôi cố ý đến làm quen với cậu mà thôi.”
“Làm quen?” Đối phương thẳng thắn như vậy làm Trần Dương nghi ngờ: “Chú biết tôi?”
“Không phải, không phải. Tôi ấy à, thật ra là một thầy bói, vừa nãy tôi đi ngang qua đây thì thấy cậu có tướng mạo dị thường nên không nhịn được muốn lại gần nhìn kỹ hơn, cậu cảnh sát đừng để bụng.” Trước khi vào Cửu Bộ, trưởng khoa Lưu đã từng bày sạp trong công viên, dưới cầu vượt để xem số mệnh. Mấy câu khách sáo lừa dân chúng bình thường coi bói vừa há miệng là đầy ra đấy.
“Vậy chú cảm thấy tướng mạo tôi không đúng chỗ nào?” Nghe đến xem tướng, Trần Dương đã có chút hứng thú. Nếu là trước kia phản ứng đầu tiên của anh là sẽ coi đối phương thành đám lừa gạt tiền của, nhưng từ khi tiếp xúc với siêu hình học, Trần Dương có chút kính sợ với phương diện này. Lúc này nghe thấy có người nói tướng mạo của anh không đúng lại càng muốn nghe đôi chút.
“Tốt lắm, tốt lắm. Nhìn từ xa tôi đã thấy cậu cả người có chính khí, nhìn gần càng có tướng đại phú đại quý.” Trưởng khoa Lưu khen tới tấp: “Ồ, đúng rồi, cậu đang tìm mèo đúng không, hay là tôi bói cho cậu một quẻ nhé.” Trưởng khoa Lưu bấm bấm ngón tay ra vẻ tính toán: “Không quá ba ngày sau, cậu nhất định có thể tìm được mèo của mình.”
Trần Dương bật cười, từ ngữ lừa gạt kinh điển như vậy, thì ra chỉ là người tới đây dụ xem bói mà thôi, là mình đánh giá đối phương cao rồi.
“Cảm ơn, nếu tìm được thật thì lần sau có gặp lại, tôi nhất định sẽ đưa chú tiền thù lao.” Trần Dương lễ phép nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay người ra khỏi công viên. Dù là một kẻ lừa gạt nhưng Trần Dương vẫn hy vọng lần này có thể đoán trúng.
Trần Dương rời đi không lâu, Triệu Phương và Thẩm Chi Ngữ vòng ra từ một con đường nhỏ.
“Thế nào ạ?” Thẩm Chi Ngữ không chờ đợi hỏi luôn.
“Số mệnh của người này bị người khác sửa đổi, giờ rất khó để nhìn ra cái gì từ tướng mạo.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Vậy anh ta bị người khác dùng cấm thuật hồi sinh ư?” Triệu Phương cũng hỏi.
“Nhìn thì lại không giống.” Trưởng khoa Lưu xem tướng nhiều năm mà đây là lần đầu không chắc chắn như thế.
“Cái gì mà giống với không giống, lúc ở cục chú rất tự tin còn gì, nói gì mà ngày tháng năm sinh của người ta là của người chết.” Triệu Phương ngại nhất cái kiểu nói ba phải như này của Lưu béo.
“Ngày sinh tháng đẻ của cậu ta đúng là của người chết, nhưng trên người cậu ta lại không có cảm giác không khỏe gì cả.” Trưởng khoa Lưu giải thích:
“Là thế này, bình thường người dùng cấm thuật hồi sinh người chết đều là cướp đoạt sinh khí của người khác nên coi như là người sống, bởi vậy sinh khí trên người cũng sẽ không ổn định.”
“Ví dụ như bóng đèn dùng điện áp không ổn định chẳng hạn, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ. Nhưng người này lại không giống, sinh khí trên người cậu ta rất ổn định, nếu không phải sinh khí của chính mình thì không thể bay xung quanh cậu ấy như vậy được.”
“Nếu là sinh khí của chính anh ta thì không tính là cấm thuật nhỉ.” Thẩm Chi Ngữ nói.
“Nhưng mà, tên của cậu ta không còn trong sổ sinh nữa.” Tuy trưởng khoa Lưu không nhìn được đến bộ sinh tử của âm phủ nhưng ông ấy có thể khẳng định tên của Trần Dương đã chuyển từ sổ sinh sang sổ tử rồi.
Bộ sinh tử chia làm hai cuốn sinh và tử. Sinh tính toán tuổi thọ của người sống và thời gian tử vong, khi đã chết, tên của người đó sẽ được ghi vào trong sổ tử. Sổ tử vốn là sổ ghi chép hộ khẩu của Địa phủ. Nếu như đã chết, tên được ghi chép vào sổ tử, quỷ hồn không báo cáo kịp thời thì sẽ mất đi tư cách đầu thai chuyển thế.
“Ui cha, sao phức tạp vậy.” Triệu Phương không nhịn được nói: “Tóm lại là người này có hợp làm cộng sự với em mèo không? Chúng tôi đi tìm Bộ trưởng, không được thì thôi.”
“Làm cộng sự của An Niên?” Trưởng khoa Lưu kinh ngạc: “Cho nên cậu ấy nói đi tìm mèo là tìm An Niên hả.”
“Đúng vậy, nếu không phải thấy tên này mấy ngày nay chịu khó tìm mèo như thế, trông đúng là có để tâm đến em mèo, chúng ta còn phải quan sát tỉ mỉ thêm nữa.” Triệu Phương nói, họ còn lâu mới tùy tiện giao em mèo ra.
“Trưởng khoa Lưu, nếu Trần Dương có mệnh cách đặc thù, liệu anh ta có làm tổn thương An Niên không?” Thẩm Chi Ngữ lo lắng hỏi.
“Tôi nói này, mấy cậu rảnh thì đọc nhiều sách một chút chứ đừng hỏi câu ngớ ngẩn như thế được không. An Niên là ai chứ? Con bé là mèo mun, trời sinh có năng lực trấn áp và thôn tính tà vật, thể chất bách tà bất xâm.” Trưởng khoa Lưu kiêu ngạo nói, như thể người bách tà bất xâm chính là ông ấy.
“Vậy thì tốt, thế chúng tôi có thể về tìm Bộ trưởng rồi đúng không?” Triệu Phương vui vẻ nói.
“Này, có phải mấy cậu quên rồi không, tôi mới là trưởng khoa nhân sự, Cửu Bộ thuê người phải thông qua tôi.” Trưởng khoa Lưu nhắc nhở.
“Người quan trọng của Bộ trưởng, chú có thể không đồng ý à.” Triệu Phương xem thường.
“Người quan trọng của Bộ trưởng đương nhiên tôi sẽ đồng ý, chỉ là… Trần Dương là người bình thường, sao Bộ trưởng đồng ý cho người thường vào Cửu Bộ được.” Trưởng khoa Lưu cười lạnh với Triệu Phương.
Triệu Phương sửng sốt, đúng nhỉ, Cửu Bộ là ngành đặc biệt, người bình thường đúng là không ở trong phạm vi tuyển dụng của Cửu Bộ.
“Vậy… trưởng khoa Lưu có biện pháp không?” Thẩm Chi Ngữ thuận theo tình thế xin chỉ bảo, vấn đề Triệu Phương sơ sót, anh ấy không hề xem nhẹ, nếu không thì anh ấy đã không lượn quanh co đi tìm trưởng khoa Lưu rồi.
“Hỗ trợ thì có thể, tiền thưởng mười nghìn thì chia cho tôi một phần.” Trưởng khoa Lưu cười thầm. Đừng cho là ông đây không biết chuyện mười nghìn tiền thưởng.
“…” Triệu Phương, Thẩm Chi Ngữ.
Cái tên Lưu béo mê tiền đến chết này.
Trần Dương lại đi tìm ở hai nơi khác rồi mới lái xe về nhà, hiện giờ mỗi ngày anh đều về nhà vì sợ một ngày nào đó Lông Mi trở về thì anh lại không có ở đây.
Đỗ xe, đi thang máy lên tầng, vừa bước khỏi thang máy, Trần Dương lập tức phát hiện điều không hợp lý. Lúc này hành lang đang có bảy tám người đứng hò hét ầm ý. Một người là bảo vệ dưới tầng, một người thuộc phòng bất động sản, còn lại Trần Dương thấy hơi quen mắt, như là thỉnh thoảng gặp được lúc đi thang máy, còn có một người mặc đạo choàng… đạo sĩ?
Trần Dương nhíu mày theo bản năng, sao hôm nay không phải gặp thầy tướng số thì là gặp đạo sĩ vậy.
“Cậu Trần, cậu tan làm về rồi.” Quản lý Vương của phòng bất động sản vừa nhìn thấy Trần Dương ngay lập tức nghênh đón.
“Quản lý Vương, mấy người vây quanh cửa nhà tôi làm gì vậy?” Trần Dương nhìn cửa nhà mình, bên trên có một tấm bùa vàng mực chu sa cực kỳ thu hút ánh nhìn.
“Là thế này.” Quản lý Vương lúng túng, nhưng với tư cách là quản lý của phòng bất động sản, ông ta phải giải thích rõ ràng với Trần Dương: “Chúng tôi có mời đại sư Triệu đến làm một lễ cúng bái.”
“Chuyện cúng bái của mấy người thì sao lại làm trước cửa nhà tôi?” Trần Dương hơi tức giận hỏi.
“Chỉ là, cậu Trần, cậu đừng nóng, tôi có một đoạn video, cậu xem trước đã.” Nói xong, quản lý Vương lấy điện thoại di động ra ấn mở một video đưa cho Trần Dương xem.
Trần Dương nhận điện thoại, mới nhìn thoáng qua đã bị hấp dẫn. Chỉ thấy trong video, một con mèo mun đang yên lặng ngồi xổm trước thang máy, như là đang nghiên cứu cái gì đó. Chốc lát sau đột nhiên nhảy lên, ấn mở cửa thang máy.
Hình ảnh chuyển tiếp, mèo mun vào trong thang máy, nó lại nhảy lên dùng chân trước bấm chuẩn xác nút xuống tầng hầm, đến khi cửa thang máy mở ra, mèo mun rời khỏi đó. Toàn bộ quá trình động tác rất dứt khoát, không có lấy một chút do dự, như là có trí khôn.
Thì là Lông Mi ra khỏi nhà bằng cách đó, thật là quá thông minh.
“Cậu Trần, nghe nói con mèo này là mèo hoang cậu nhặt được.” Quản lý Vương chờ Trần Dương xem hết video rồi lại hỏi.
“Đúng, sao vậy?”
“Cậu đọc bình luận bên dưới đi.” Quản lý Vương khó mà nói thẳng.
Trần Dương lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn ấn mở bình luận bên dưới, từng hàng từng hàng lượt bình luận lập tức che kín màn hình.
[Bé mèo này đáng yêu quá đi.]
[Thông minh quá, còn biết tự đi thang máy cơ chứ.]
[Nhìn nó nhảy lên hoạt bát chưa kìa, trời ạ muốn ôm về nhà.]
…
Lúc đầu bình luận còn thân thiện, nhưng khi một ID tên là đại sư phong thủy Triệu Sùng Hoan xuất hiện thì chiều hướng bắt đầu thay đổi.
Đại sư phong thủy Triệu Sùng Hoan: [Các bạn à, mèo mun không thể nuôi linh tinh được, giới siêu hình học chúng tôi có một nhận thức chung là nơi mèo mun đi qua ắt sẽ có họa. Mèo mun là loài gần tai ương nhất, cũng là loài dễ đem lại tai ương nhất.]
[Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe cụ từng bảo mèo mun rất tà, có thể nhìn thấy ma.]
[Đại sư đã nói vậy rồi thì chắc chắn là thật.]
[Con mèo mun trong video ngồi xổm trước cửa thang máy, nhìn chằm chằm cái thang lâu như thế. Liệu có phải nó nhìn thấy cái gì không, chẳng lẽ trong thang máy có gì đó?]
[Lầu trên dừng lại đi được không, càng nghĩ càng hãi.]
[Tôi nghĩ là thật đó, hay là blogger mời đại sư Triệu đến làm pháp đi, cẩn thận lại gặp chuyện không may.]
Nhìn đến đây, mặt Trần Dương đen xì. Anh trả lại di động cho quản lý Vương nhưng không nói chuyện với ông ta mà đi thẳng đến trước mặt vị đạo sĩ kia, hỏi: “Đại sư Triệu?”
“Thí chủ.” Triệu Sùng Hoan hơi gật đầu với Trần Dương, dáng vẻ thần bí lại trang nghiêm, tư thế lừa gạt chính hiệu.
“Ông dán một tấm bùa trước cửa nhà tôi, vậy ông cho là nhà tôi có mấy thứ bẩn thỉu à?” Trần Dương hỏi.
“Thí chủ không cần lo lắng, bần đạo đã nhìn rồi, chỉ là lệ quỷ có chút đạo hạnh mà thôi, đã bị tôi phong ấn trên cửa. Chút nữa chỉ cần thí chủ mở cửa, tôi vào thu thập thứ kia là được. Sau đó tôi sẽ cho thí chủ một tấm bùa, ngâm trong máu mèo mun, ba ngày sau toàn bộ tà khí sẽ được thanh tẩy.” Đại sư Triệu nói.
“Không sai, máu mèo mun có thể bài trừ tai họa.” Đại sư Triệu gật đầu.
“Máu mèo mun có thể bài trừ tai hoạ?” Trần Dương cười lạnh lặp lại một lần. Anh lại nhìn mấy hàng xóm tầng trên tầng dưới, hỏi: “Mọi người không có sự đồng ý của tôi đã mời một đại sư cho tôi cũng là vì cảm thấy nhà tôi giấu mấy thứ không sạch sẽ?”
Mấy người hàng xóm bị Trần Dương nhìn hơi không được tự nhiên. Họ có nhìn thấy cái gì đâu, chỉ là video con mèo mun trên mạng được lan truyền ghê quá, ngọn nguồn lại ở trong cùng tòa nhà với họ, họ cảm thấy bất an mà thôi.
Vốn họ chỉ mời đại sư Triệu để cúng bái ở ngoài hành lang rồi xong, không hề muốn động đến Trần Dương, nhưng ai biết đại sư Triệu vừa đến đã nói trong nhà Trần Dương có lệ quỷ, cho nên họ mới tụ tập ở chỗ này.
Mất nửa ngày, một hàng xóm ở tầng trên Trần Dương khuyên: “Anh Trần, mặc kệ có hay không, cứ cúng bái hành lễ một lần cũng đâu có sao.”
“Có ký, vậy đến cục cảnh sát nói chuyện một chút cũng đâu có sao.” Trần Dương gật đầu cực kỳ đồng ý.
Có ý gì? Mọi người chưa kịp hiểu ý của Trần Dương thì chỉ thấy anh đột nhiên móc còng tay ra, ý tứ sâu xa nói với đại sư Triệu: “Đại sư Triệu, tôi nghi ngờ ông có hành động lan truyền mê tín dị đoan, hy vọng ông đến cục cảnh sát phối hợp điều tra.”
“Nói hươu nói vượn.” Đại sư Triệu nóng nảy, uy hiếp: “Rõ ràng nhà cậu có lệ quỷ, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy. Nếu hôm nay không làm phép loại bỏ, tôi chắc chắn cậu không sống được quá ba ngày.”
“Lại thêm một tội nữa, uy hiếp cảnh sát nhân dân.” Trần Dương kết luận.
“Bản thân cậu muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy đến người vô tội, lệ quỷ mà làm loạn thì người tầng trên tầng dưới đều có thể gặp nạn theo.” Đại sư Triệu thấy Trần Dương không bị hù sợ, tính lung lay những người khác.
Sắc mặt những người còn lại đều không khá hơn là bao, có người sợ hãi định nói hai câu thì chỉ thấy Trần Dương lách cách đã còng tay đại sư Triệu nói dai nói dài lại.
“Cậu… cậu định làm gì, tôi nói cho mà biết, phong thủy trong nhà của Cục trưởng mấy người là tôi bày cho đó.” Đại sư Triệu bây giờ mới luống cuống.
“Vậy sao? Vậy ông bảo người ta đến cứu ông đi.” Trần Dương cười lạnh, ấn mở cửa thang máy rồi sau đó kéo còng tay, thô lỗ đẩy đại sư Triệu vào, thân thể cốt cách dáng dấp của bậc tiên của đại sư Triệu đập vào làm thang máy rung rung.
“À, đúng rồi.” Trước khi vào thang máy, Trần Dương xoay người nói mới mọi người trong hành lang đã sợ choáng váng: “Các vị đã quan tâm đến tôi như vậy, hay là lần sau tôi cũng mời mọi người đi uống trà nhé?”
Ý là cũng muốn bắt bọn này đi sao? Mọi người vội vàng lắc đầu, lập tức giải tán, ai cũng không rảnh để ý đến đại sư mac mình đã mời tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT