Trọng Sinh Chi Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 74: Hẹn hò (Thượng)


2 năm

trướctiếp

Một ngày này, dùng bữa trưa xong, Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con nghỉ ngơi một lát bên giường, gió nhè nhẹ mát mẻ từ ngoài cửa sổ thổi vào, phụ tử một lớn một nhỏ đắp thảm lông ngủ vô cùng thoải mái thích ý.

Đại khái ngủ khoảng một canh giờ Thượng Quan Tử Ngọc liền tỉnh, y chỉ có thói quen mỗi buổi trưa phải ngủ một lát, nhưng cũng không ngủ được bao lâu.

Thượng Quan Tử Ngọc xốc thảm lên, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, sợ đánh thức nhóc con. Thay nhóc con đắp chăn đàng hoàng xong, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ trắng nõn, giữa lông mày xinh đẹp của Thượng Quan Tử Ngọc đều là ý cười.

Đơn giản rửa mặt một chút, Thượng Quan Tử Ngọc bèn ngồi trước bàn, chuẩn bị vẽ tranh bức tranh hôm qua chưa hoàn thành. Y vừa mở giấy Tuyên Thành ra thì thấy Lục La và Hồng Thường bưng canh và chén đũa đi tới.

Giữa chân mày Thượng Quan Tử Ngọc không nhịn được bắt đầu giật, từ lần trước Bệ Hạ nhéo cổ tay y nói câu "Tử Ngọc gần đây lại gầy rồi, nhất định phải bồi bổ cho tốt mới được!" Từ ngày hôm đấy trở đi, nha đầu Vị Ương Cung bắt đầu nghĩ mọi cách bồi bổ canh cho y, số lần ăn cơm cũng từ một ngày 3 bữa thành bây giờ một ngày nhiều bữa.

Giống như giờ phút này, y rõ ràng mới dùng cơm trưa xong còn chưa tới 2 canh giờ, hai nha đầu này lại bưng canh bổ lên. Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ thở dài một hơi, cất tranh trong tay, nhìn về phía hai nha đầu đang cười tủm tỉm với y.

"Hoàng hậu, người ngủ trưa tỉnh lại nhất định đói rồi đi, nếm thử hoa quế gạo nếp ngó sen, bánh hoa quế sơn tra, canh hoa quế cá trích còn có một ly trà hoa quế mật ong chúng ta làm đi." Hai tiểu nha đầu cười tủm tỉm vừa bưng đồ ăn vừa giới thiệu.

Vài món đồ ăn vừa đặt lên bàn, mùi hương hoa quế nồng đậm lập tức xông vào mũi, Thượng Quan Tử Ngọc nhớ tới lúc này đã sắp tới Trung thu, quả thực là mùa hoa quế nở rộ, hai tiểu nha đầu trái lại rất biết lợi dụng nguyên liệu nấu ăn.

Đồ ăn quả thực vô cùng mỹ vị, nhưng y thật sự ăn không vô, Thượng Quan Tử Ngọc vốn lượng ăn nhỏ, ăn không nhiều, huống hồ mới dùng bữa trưa không bao lâu, còn chưa tiêu hoá hết nữa.

Có điều, Thượng Quan Tử Ngọc mềm lòng, vừa nghĩ tới hai tiểu nha đầu vất vất vả vả làm cho y, y nếu như không ăn sợ làm thương tổn tấm lòng các nàng, trong lúc nhất thời, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc rất rối rắm.

Đột nhiên Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ tới Liễu Tịch, nếu như có Liễu Tịch còn buồn rầu những thứ này ăn không hết sao?

"Đồ ăn các ngươi làm rất ngon, nhưng những thứ này quá nhiều, một mình ta không ăn hết, các ngươi đi gọi Liễu ngự y tới, bảo hắn qua dùng một bữa." Thượng Quan Tử Ngọc cười nhạt nói.

Hai tiểu nha đầu tâm ý viên mãn đi tìm Liễu Tịch, Thượng Quan Tử Ngọc âm thầm thở nhẹ một hơi, cuối cùng lại tránh được một kiếp, trong lòng vô cùng nhẹ nhàng.

Để lại cho Liễu Tịch ăn thoải mái, Thượng Quan Tử Ngọc chỉ mang tính tượng trưng lấy đũa ăn vài miếng, thuận tiện thuận theo Liễu Tịch khen hai tiểu nha đầu vài câu, trong lòng Lục La và Hồng Thường mỹ mãn.

Vì tránh cho hai nha đầu lại thêm bữa cho mình, Thượng Quan Tử Ngọc bèn ôm lấy Tiểu Báo tử vừa mới tỉnh ngủ ra ngoài đi dạo vài vòng, không cho bất cứ ai đi theo.

Tiểu Báo tử vừa tỉnh ngủ chưa có tinh thần, nằm trong lòng cha bé ngáp một cái.

"Tiểu Báo tử, cha mang ngươi đi xem sư tử được không?" Thượng Quan Tử Ngọc bỗng dưng nhớ tới con sư tử nhốt ở vườn thú, cũng đã một khoảng thời gian không tới thăm nó, hôm nay vừa đúng lúc mang Tiểu Báo tử đi gặp toạ kị riêng của bé.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con vào vườn thú, tôi tớ thị vệ trong vườn thú cuống quýt tiến lên hành lễ, Thượng Quan Tử Ngọc giọng điệu nhẹ nhàng bảo mọi người đứng dậy, nói y chỉ là không có việc gì, mang Tiểu Thái tử tới thăm sư tử, bảo mọi người ai bận việc nấy, không cần để ý y.

Hai người hầu phụ trách chăn nuôi sư tử mang Thượng Quan Tử Ngọc đi xem sư tử, chỉ thấy con sư tử hung mãnh kia đang nằm trên đống cỏ ngủ, tỉ mỉ nhìn kĩ, lông màu vàng dài của nó tựa hồ đè lên đồ vật đen tuyền gì đó.

Thượng Quan Tử Ngọc tò mò lại gần nhìn nhìn, đồ vật màu đen tròn tròn bỗng nhiên động đậy, duỗi thân dưới, sau đó từ dưới lông dài của sư tư chui ra.

Hoá ra là một con hổ toàn thân màu đen! Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc quay đầu hỏi hai thị vệ "Hổ đen này là từ đâu tới?" Làm sao lại chui vào ổ sư tử?

"Hồi bẩm Hoàng hậu, con hổ đen này là hai năm trước Bệ Hạ săn thú bắt được." Người hầu khom người đáp "Hổ đen vốn là nhốt ở cạnh sư tử, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào nó ngày ngày nằm trong chuồng sư tử, có lẽ là trèo tường cách vách tới đi."

Thượng Quan Tử Ngọc thấy một sư tử một hổ ở chung còn khá hoà hợp liền nói với người hầu: "Cứ để chúng nó nhốt cùng nhau đi, cũng tiện làm bạn với nhau."

Tiểu Báo tử từ trong lòng cha bé mở to đôi mắt nhìn hai con vật khổng lồ, tò mò vươn tay nhỏ.

Thượng Quan Tử Ngọc nắm lấy tay thịt của bé, biết bé hứng thú với đồ vật bên trong bèn hô với hàng rào: "Phong, tới đây!"

Con sư tử này không hổ là dị thú, rất có linh tính, nghe thấy chủ nhân hô tên nó liền lập tức mở mắt, từ trên cỏ bò xuống, lông màu vàng phấn chấn ưu nhã trầm ổn nện bước đi tới phía Thượng Quan Tử Ngọc.

Thấy sư tử đi về phía bên này, con hổ đen kia cũng theo nó đi tới, Thượng Quan Tử Ngọc cách hàng rào duỗi tay sờ đầu sư tử, thay nó vuốt vuốt lông.

Sử tử hưởng thụ nhắm hai mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng "gừ gừ", hổ đen nhìn nó, cũng thò đầu mình qua, Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, đặt tay thịt của Tiểu Báo tử lên đầu hổ đen, hai con vươn thú muôn loài ở trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc và Tiểu Báo tử thoạt nhìn vô cùng dịu ngoan.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con khom lưng vuốt lông cho một hổ một sư tử, bả vai lại bị người từ phía sau vỗ nhẹ một cái. Y vừa quay đầu thì thấy Ân đế mặc một thân thường phục đang đứng phía sau y, cười với y.

"Bệ Hạ, người làm sao lại tới đây?" Thượng Quan Tử Ngọc có chút ngạc nhiên.

"Trẫm bận chính sự xong muốn tìm Tử Ngọc đi dạo Ngự Hoa Viên với Trẫm, tới Vị Ương Cung lại được bảo ngươi và Tiểu Báo tử tới vườn thú, vì vậy Trẫm vội tới đây tìm các ngươi." Ân đế vươn tay kéo Tử Ngọc, đón lấy Tiểu Báo tử ôm vào lòng.

"Tiểu Báo tử có phải muốn chơi với 'Phong'?" Ân đế chỉ đầu sư tử đó hỏi nhóc con.

Nhóc con nhìn sư tử, quơ tay múa chân "y nha y nha" kêu hình như rất vui vẻ, dường như trong mắt bé, sư tử và hổ chính là đồ chơi hình thể lớn biết động biết kêu mà thôi.

Ân đế bảo người hầu mở cửa hàng rào thả sư tử và hổ ra, một hổ một sư tử này đều bị hắn thuần phục, rất nghe lời chủ nhân, Ân đế cũng không sợ bọn chúng sẽ làm hại người.

Ân đế ôm Thượng Quan Tử Ngọc và Tiểu Báo tử ngồi lên người sư tử, bảo sư tử chở hai người đi vài vòng khắp nơi, nơi đi đến, tiểu nha hoàn trong hoàng cung và thái giám sợ chạy trốn khắp nơi, thét chói tai không ngừng.

Có điều, mọi người cũng không phải thật sự sợ hãi sư tử sẽ ăn người, bởi vì có Bệ Hạ mà, chỉ là bỗng nhiên nhìn thấy một con vật lớn như vậy xuất hiện trước mắt, phía sau còn có một con hổ đi theo, bất cứ ai cũng không nhịn được thét lên.

Đi tới cửa Vị Ương Cung, Ân đế đỡ Thượng Quan Tử Ngọc từ trên lưng sư tử nhảy xuống, đôi tay béo của Tiểu Báo tử còn nắm chặt lông sư tử không nỡ buông tay, Ân đế hôn một cái trên khuôn mặt béo của bé "Tiểu Báo tử nếu như thích sư tử, phụ hoàng về sau mỗi ngày đều mang ngươi đi thăm nó, được không?"

Tiểu Báo tử cười híp mắt, buông lỏng nắm tay, Ân đế cười đưa cho Lục La tiến lên trước, bảo nàng mang Tiểu Thái tử vào phòng chơi một lát, hắn muốn đi Ngự Hoa Viên dạo với Hoàng hậu.

"Bệ Hạ hôm nay tâm tình rất tốt, là có việc gì vui vẻ sao?"

Ngồi ở trong đình bát giác ở Ngự Hoa Viên, Thượng Quan Tử Ngọc cười hỏi Ân đế khoé miệng mang theo độ cong ngồi cạnh y.

"Đương nhiên tâm tình tốt rồi, Trẫm hiếm khi có cơ hội ngồi đơn độc thế này với Tử Ngọc." Ân đế nói rồi, còn có chút ghen nói "Từ khi có Tiểu Báo tử, trong mắt trong lòng Tử Ngọc toàn bộ là vật nhỏ kia, đều không để ý tới Trẫm."

"Bệ Hạ lại nói lung tung rồi?" Thượng Quan Tử Ngọc vừa tức vừa buồn cười "Ta làm sao có thể không để ý ngươi, chỉ là Tiểu Báo tử bây giờ nhỏ như thế, ta chắc chắn phải quan tâm bé nhiều chút mới được nha."

Ân đế trong lòng cười trộm, trên mặt vẫn làm bộ dạng uỷ khuất, giống như bị ái nhân vứt bỏ.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn không vui, âm thầm thở dài, vươn tay nắm lấy tay Ân đế, lại gần nhìn mặt hắn nói: "Vậy ta về sau đợi Tiểu Báo tử ngủ rồi thì đi Ngự Thư Phòng tìm Bệ Hạ nhé? Chỉ cần Bệ Hạ không ghét bỏ ta nhiễu loạn quốc sự là được."

Độ cong khoé miệng Ân đế càng ngày càng lớn, xoay mặt lại gần tai người ta nhẹ giọng ái muội nói: "Nếu không tối nay đợi Tiểu Báo tử ngủ rồi, chúng ta đi hẹn hò đi?"

Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng, hẹn, hẹn hò?!

"Đúng vậy." Hai mắt Ân đế sáng ngời nhìn y, mỹ mãn nói "Trẫm tối nay về sớm một chút, Trẫm và Tử Ngọc mang mấy bầu rượu cùng ít điểm tâm tới Ngự Hoa Viên xem trăng ngắm sao, chẳng phải là chuyện lớn tốt đẹp đời người?"

Thượng Quan Tử Ngọc nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi có chút động tâm.

"Chỉ hai chúng ta sao? Có muốn gọi Bách Lý đại ca bọn họ đi cùng"

"Không cần!"

Thượng Quan Tử Ngọc còn chưa nói xong thì lập tức bị người phủ quyết, Ân đế thò qua hôn một cái lên khoé miệng y, bất đắc dĩ lại sủng nịch nói: "Trẫm vừa nãy nói qua, tối nay hai chúng ta đơn độc hẹn hò, muốn nhiều người đi cùng như thế làm gì?"

"Đơn độc hẹn hò?" Gò má Thượng Quan Tử Ngọc có chút nóng, sao cũng cảm thấy hẹn hò trong lời của Bệ hạ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là uống rượu ngắm trăng như thế, nghĩ thế nào cũng gian ác.

"Tử Ngọc đang nghĩ cái gì?"

Ân đế chớp chớp mắt, cười xấu lại gần người ta, dán vào gò má người ta.

"Tử Ngọc có phải hay không cho rằng buổi hẹn hò tối nay Trẫm sẽ làm gì đó với ngươi? Yên tâm đi, Trẫm chỉ là tìm cơ hội ở một mình với Tử Ngọc mà thôi."

Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn hắn, âm thầm oán thầm, tin ngươi mới là lạ ý. Ai ngờ đối phương đã nghĩ đến tối nay làm thế nào mới có thể để mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp