Bạch Nguyệt Quang Của Bạch Nguyệt Quang Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 5


2 năm


Edit: Manh Manh

Thành Ngọc Nhĩ bọn họ ở Biệt Hữu Động Thiên Phủ rốt cuộc đã phát hiện cái gì?

"Chúng ta từ trong kinh mạch Lai Phượng sư thúc tìm được một cổ linh khí du tẩu không bình thường, chính là luồng linh khí này giúp duy trì thân thể sư thúc không phân hủy."

"Linh khí này thế nhưng lại thần kỳ như thế?" Trần Phỉ hỏi.

Thành Ngọc Nhĩ móc ra một cái bình lưu li nhỏ, bên trong tràn ngập sương mù trắng xóa, hắn nhìn về phía Giang Chiếu: "Tạo hóa chi khí."

Giang Chiếu cả kinh: "Tạo hóa chi khí?"

Thành Ngọc Nhĩ gật đầu: "Lúc trước ta từ trong tay ngươi tiếp nhận Tạo Hóa Đan, đem đút cho Tiết Cừ, trong đó ẩn chứa tạo hóa chi khí độc nhất vô nhị, lần này ta ở Biệt Hữu Động Thiên Phủ liếc mắt một cái liền nhận ra."

Giang Chiếu nhíu mày: "Trong cơ thể sư thúc tổ có tạo hóa chi khí, chẳng lẽ là đã thành tiên?"

Trần Phỉ nhìn bộ dáng khó hiểu của Giang Chiếu, lại nhìn Thành Ngọc Nhĩ, nhíu nhíu mày.

"Tạo hóa chi khí là Bất Tại Hành Giả dùng bí pháp cổ luyện chế ra, cũng không phải sau khi đắc đạo thành tiên sẽ có."

Nói đến đây, Giang Chiếu có chút không rõ: "Sư tôn là hoài nghi ta?"

Thành Ngọc Nhĩ nói: "Ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, đối với tâm tính ngươi đương nhiên hiểu rõ, ta biết ngươi khẳng định cùng chuyện Lai Phượng sư thúc thân vẫn không có quan hệ gì, chỉ là việc này liên quan đến tạo hóa chi khí, bí cảnh Bất Tại Hành Giả gần đây nhất mở ra là vào năm đó, cũng chỉ có lần đó tung tích Tạo Hóa Đan mới xuất hiện."

Giang Chiếu không kịp nói gì, Trần Phỉ đã mở miệng trước: "Thứ cho đệ tử vô lễ, Lai Phượng sư thúc tổ thân vẫn, sư tôn khó tránh khỏi bi thương. Chỉ là chuyện này lại cùng sư đệ có quan hệ gì đâu, trước kia Tạo Hóa Đan đã cho Tiết Cừ, hiện giờ lại có cái tạo hóa chi khí gì đó, muốn hỏi nguyên nhân cũng là nên đi hỏi Tiết Cừ mới phải."

Giang Chiếu không nghĩ tới Trần Phỉ sẽ bảo vệ y như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, trong lòng có một cảm xúc kích động không rõ.

Thành Ngọc Nhĩ cũng không tức giận, Giang Chiếu đương nhiên sẽ không để sư tôn giải thích, Trần Phỉ đối với chuyện năm đó chỉ biết một ít da lông, y suy nghĩ một chút liền biết sư phụ hôm nay vì sao lại kêu hai người bọn họ lại đây: "Sư huynh, ngày đó ta cùng Tiết Cừ cùng vào Bất Tại Hành Giả bí cảnh, ta lấy được một viên Tạo Hóa Đan, Tiết Cừ cũng đạt được một thứ, Tạo Hóa Đan đút cho Tiết Cừ, hắn liền đem bảo vật cho ta."

Giang Chiếu từ túi Càn Khôn lấy ra một cái hộp gỗ, dâng cho sư tôn, Thành Ngọc Nhĩ tiếp nhận, mở ra hộp gỗ, bên trong có một khối đầu gỗ nhỏ.

Giang Chiếu nói: "Ta trước kia từng lấy xuống một ít vụn đầu gỗ để luyện đan, nhưng bây giờ đã không còn chạm vào nữa."

Thành Ngọc Nhĩ thở dài một hơi. Tuy Trần Phỉ thông minh tuyệt đỉnh, cũng sẽ không biết 500 năm trước đã xảy ra chuyện gì.

Năm đó Giang Chiếu cùng Tiết Cừ tiến vào bí cảnh, trong một căn nhà gỗ nhỏ tìm được hai cái hộp, một cái vuông vức, một cái hẹp dài, Giang Chiếu cầm cái hộp vuông kia, Tiết Cừ liền cầm một cái khác. Hộp vuông là một viên đan dược, hộp dài là một khối đầu gỗ. Sau đó bọn họ biết đan dược kia chính là Tạo Hóa Đan, mà khối đầu gỗ là thứ gì, trăm năm sau cũng không có manh mối.

Xem ra Trần Phỉ đối với khối đầu gỗ kia rất tò mò, Giang Chiếu nói: "Ta sau đó bắt đầu luyện đan, đột phát kỳ tưởng lấy một ít vụn đầu gỗ bỏ vào đan lô, liền phát hiện lò đan dược kia phẩm chất cực tốt, nên ta hoài nghi khối đầu gỗ kia là dùng để luyện đan."

Trần Phỉ:...... Sư đệ thật đúng là cái gì cũng dám bỏ vào đan lô a.

"Lò đan dược kia sư đệ đã ăn rồi sao?" Loại đan dược bỏ thêm đồ vật lai lịch không rõ này ai dám ăn a, người tu chân vô ý một cái liền tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao bây giờ.

Thành Ngọc Nhĩ nói: "Chúng ta đều ăn."

Sư tôn đã ăn rồi, tâm cũng thật là lớn, từ từ, chúng ta?

Trần Phỉ có dự cảm xấu, quả nhiên, Giang Chiếu nói: "Sư huynh ngươi còn khen Tụ Linh Đan đó tụ linh khí đến đặt biệt nhiều."

Trần Phỉ: Phốc!

Hắn uyển chuyển nhắc nhở: "Loại đồ vật lai lịch không rõ còn không biết cách sử dụng này, về sau vẫn là nên ít dùng lại một chút."

Giang Chiếu: "Đồ vật ở bí cảnh Bất Tại Hành Giả lấy ra, như thế nào lại lai lịch không rõ, huống chi khối đầu gỗ này cũng không phải là dược liệu, chính là bó củi, trời sinh dùng để luyện đan."

Mù quáng sùng bái là không được a! Trong mắt sư đệ ngươi trừ bỏ luyện đan còn có thứ gì khác sao!

Thành Ngọc Nhĩ đình chỉ: "Giang Chiếu đều có đúng mực. Lần đó về sau y cũng chưa lấy ra khối đầu gỗ này lần nào."

Trần Phỉ hiểu, hắn nhìn về phía Giang Chiếu, sư đệ cũng nhìn hắn chớp chớp mắt, giảo hoạt cười, thiếu đi vài phần ổn trọng sau khi thành niên, nhưng lại mang theo nét nghịch ngợm của thiếu niên.

Sư đệ điên cuồng luyện đan, hứng thú yêu thích trừ bỏ các loại thảo dược thì chính là xoa thuốc viên, hứng thú đến mức lấy khối đầu gỗ ra luyện đan, cũng là bản tính cho phép, trời xui đất khiến lại tìm thấy một chút manh mối.

Lò đan dược năm đó, Trần Phỉ ăn một viên, Giang Chiếu ăn một viên, dư lại đều hiếu kính Thành Ngọc Nhĩ, Thành Ngọc Nhĩ cũng là ngẫu nhiên phát hiện trong đó lại có tạo hóa chi khí nhàn nhạt kích động. Hắn đem Giang Chiếu kêu tới, hai người bàn lại quá trình luyện đan một lần, cùng ngày thường không có gì khác nhau, duy nhất một cái biến số chính là vụn gỗ kia. Nhưng bọn họ cũng làm không rõ chuyện đến tột cùng là như thế nào, huống hồ tạo hóa chi khí kia dần dần cũng tiêu tán, Thành Ngọc Nhĩ dặn dò Giang Chiếu sau này không được lấy vụn gỗ luyện đan, nhưng cũng không giải quyết được gì.

Giang Chiếu sau này quả thực không có lấy khối đầu gỗ đó ra nữa, một sợi tạo hóa chi khí trong cơ thể Lai Phương kia rốt cuộc là từ đâu mà tới?

Lai Phượng trước kia không có Tạo Hóa Đan, càng miễn bàn nói tới tạo hóa chi khí, hết thảy hẳn là có quan hệ với bí cảnh. Giang Chiếu cùng Thành Ngọc Nhĩ không hẹn mà cùng nhớ tới kẻ thần bí có ý đồ giết người đoạt bảo bên ngoài bí cảnh lúc trước, trăm năm này bọn họ không phải không có tìm kiếm, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy tung tích người nọ.

"Đêm nay ta kêu các ngươi tới, ngoại trừ dò hỏi Giang Chiếu tình huống của khối đầu gỗ, còn có một việc muốn giao cho các ngươi."

*

"Sư đệ có tâm sự?" Từ chỗ Thành Ngọc Nhĩ ra đây, Giang Chiếu vẫn luôn trầm mặc không nói.

"Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, ta lo lắng kẻ thần bí lúc trước sẽ đến tra, nơi này của ta đã có phòng bị, nhưng Tiết Cừ còn không biết." Nhưng nếu muốn thông tri cho Tiết Cừ, lại bị hỏi vì sao đột nhiên khẩn trương như vậy, khó tránh khỏi nhắc đến thật tỉ mỉ cụ thể tình hình Lai Phượng sư thúc tổ thân vẫn, không có chưởng môn cho phép, trước tiên y không dám tiết lộ.

Ý chưởng môn cùng các trưởng lão là điều tra lại rõ ràng một chút rồi thông báo thiên hạ, cho nên mới phái bọn họ đi bí cảnh năm đó xem xét. Nhưng yêu cầu này vẫn cần một ít thời gian.

"Ngươi không cần lo lắng, Tiết Cừ tốt xấu gì cũng là đại đệ tử Minh Nguyệt Phái, đã không phải là tiểu tử lúc trước cái gì cũng không hiểu, ở Minh Nguyệt Cốc ai có khả năng lớn như vậy hãm hại hắn?"

Giang Chiếu lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay: "Sư huynh nói có đạo lý."

Trần Phỉ cũng cảm thấy bản thân rất có đạo lý.

"Có chuyện này ta đã chú ý rất lâu, mấy ngày gần đây sư huynh chỉ cần đề cập Tiết Cừ sư huynh, lời trong lời ngoài đều có chút ý khác, đây là có chuyện gì?"

Trần Phỉ mặt không đổi sắc, ỷ vào Giang Chiếu không làm rõ, giả bộ không hiểu: "Ý khác? Ý khác cái gì? Ta đối với Tiết Cừ có thể có ý gì khác?"

Ta đối tiểu sư đệ Tiết Cừ mới có ý khác!

Giang Chiếu cũng không bị lời nói mơ hồ của hắn dắt mũi, thấy Trần Phỉ giả ngu, y cười cười, nói thẳng: "Sư huynh xem Tiết Cừ rất không vừa mắt."

Cái này Trần Phỉ thừa nhận: "Ta trước kia đã xem hắn không vừa mắt."

"Gần đây đặc biệt không vừa mắt."

Trần Phỉ cứng lại, rõ ràng như vậy sao, nhưng hắn có thể nói với sư đệ là bởi vì Nguyễn Di sao, chuyện bản thân bị cự mất mặt như vậy, mới không cần bị sư đệ biết đâu!

"Sư đệ dường như rất để ý, là lo lắng ta khi dễ a huynh ngươi sao?"

Không nghĩ tới Trần Phỉ sẽ chuyển đến cái đề tài này, Giang Chiếu không biết nên khóc hay cười: "Sư huynh, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

Trần Phỉ chua chua nói: "Trăm năm sư huynh không bằng mười năm a huynh, ai, thật là thương tâm a."

Giang Chiếu trên mặt có chút nóng lên, may mắn nơi này tối tăm, hắn căn bản xem không rõ, chỉ là phía trước vô che vô chắn, ánh trăng sáng ngời, Giang Chiếu cứng đờ dùng tới đổi đề tài đại pháp: "Sư huynh ngươi xem, tối nay ánh trăng thật đẹp."

Không tiếp tục cái đề tài này Trần Phỉ mừng rỡ, liền ngẩng đầu xem, ánh trăng sáng trong treo trên cao, bàng bạc tỏa khắp đại địa, "Quả thực rất đẹp."

Hai người đứng dưới ánh trăng, gió nhẹ thổi qua, phảng phất mang theo ánh trăng phiêu tán, vây xung quanh hai người, khiến cho bọn họ không khỏi nhớ tới trăm năm trước, uống Nhật Tử Túy ở Hồ Tâm Tiểu Trúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Tối nay ánh trăng thật đẹp = ta thích ngươi

Quả thực rất đẹp = ta cũng thích ngươi

Bốn bỏ năm lên chính là ở bên nhau ha ha ha ha

Phát hiện tui thật rất thích sư huynh sư đệ văn a ~

____________________________________

2/3/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play