Claudia dậy rất sớm, tính theo thời gian của loài người là khoảng tám giờ.
Hôm qua Công chúa viết thư rồi. Claudia đã lẻn vào trấn nhỏ loài người gần đó, quẳng thư vào hòm thư, sau đó vui vẻ chờ đợi các dũng sĩ tổ đội đến xử mình.
Nó ngáp một cái, bò xuống khỏi chiếc giường được tạo nên từ vàng bạc đá quý chất chồng, bắt đầu nghĩ xem hôm nay ăn gì. Lúc còn ở nhà thì nó hay ăn thịt ma thú, một loại ma thú mà con người gọi là địa long.
Con người vẫn luôn xem địa long là loài rồng thứ cấp, nhưng nói thật, tộc Rồng nghe thế chỉ khịt mũi xem thường. Địa long có lớp da dày thô ráp, dùng cách của con người thì khó có thể xử lí, nhưng nanh vuốt của rồng vô cùng sắc nhọn, có thể xé rách dễ dàng.
Thịt bên trong không thể xem là mềm nhưng lại giàu dinh dưỡng. Trong nhà Claudia có nuôi hơn một ngàn con địa long, nuôi trên đảo, hệt như con người nuôi gà vịt vậy.
Từ khi cai sữa đến giờ thì Claudia vẫn luôn ăn địa long. Bây giờ xa nhà, nó lập tức cảm thấy lúng túng. Nó không biết nấu cơm.
Vì thế, bước chân Claudia trĩu nặng. Nó chậm rãi bước ra ngoài, sau đó phát hiện chỗ ở của mình hình như hơi lạ...
Con người thích ở lâu đài, thích ở nhà cửa. Claudia thì khác, nó thích ở hang động. Bởi vì khi tuổi tăng, thân thể của rồng cũng sẽ dần to lên, nhà ở bình thường đối với nó là quá thấp. Mà một cái hang động rộng lớn, khô ráo, chất đầy vàng bạc đá quý chẳng phải sẽ hay hơn sao?
Hang động của nó không sửa sang gì nhiều, chỉ có chỗ sâu nhất, nơi buổi tối nằm ngủ là dọn dẹp một tí, bởi vì phải dùng để chất vàng bạc châu báu.