Rồng là loài da dày thịt béo, không dễ bị thương. Cho dù thật sự bị thương thì mấy chuyện va đập cỏn con này, rồng cũng chẳng để tâm.
Nhưng mà... nhưng mà khi áp lên con người, chẳng hiểu vì sao chút vết thương cỏn con kia lại khiến Claudia nhìn mà hết hồn, hoảng sợ.
Có lẽ là do con người nó nuôi quá mềm mại, quá yếu ớt.
Phỏng chừng vì cảm xúc của Claudia dao động khá lớn, nó không khống chế được mà hơi mạnh móng một chút, lỡ xé rách cái váy của Công chúa.
Làn da của Công chúa trắng đến gần như trong suốt. Từng mảng xanh tím hiện hữu trên sống lưng trắng nõn của nàng, tựa bức tranh loang nét mực, rồi lại vì những đốm lớn nhỏ gần như che kín cả lưng mà nom có vẻ dữ tợn.
Claudia tê rần cả con rồng. Nó biết con người rất yếu ớt, lại không ngờ con người mà nó nuôi lại có thể yếu ớt đến độ này.
Claudia sững sờ, nhất thời không biết làm sao cho phải. Theo bản năng, nó vươn đầu lưỡi.
Trong tộc Rồng của bọn nó, khi con non bất cẩn đụng trúng đâu thì những con rồng lớn sẽ hôn hít, liếm láp con non của mình, hơi giống với kiểu “thổi một chút là hết đau” của con người.
Claudia hẳn đã quên mình đang ở hình rồng, so với con người thì hình thể tương đối lớn, vậy lên nó liếm một cái, hình ảnh quá đẹp.
Cái lưng vốn đã xanh tím, nháy mắt trở nên ướt nhẹp. Công chúa hoàn toàn không ngờ Claudia sẽ làm ra hành động ấy:...
Cũng không thể nói là hoàn toàn không ngờ đến, chỉ là hành động thực tế rõ ràng không giống với tưởng tượng của nàng.
Suy cho cùng thì đó là một hành động cực kì thân mật, sẽ khiến người ta ngượng chín.