Câu chuyện giữa Trường Đình và Chân Định đại trưởng công chúa vì thế mà kết thúc.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Chỉ có đêm đó tiểu Tần tướng quân lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới Ký Châu.
Đến hôm sau Hồ Ngọc Nương trộm tới hỏi, Trường Đình một năm một mười đáp lời.
Hồ Ngọc Nương nghe xong có chút trách cứ nói, “Lục đại ca còn chưa tỉnh, sao ngươi đã nói chuyện này với bà mình? Nếu Lục đại ca có mệnh hệ gì… Ai nha, phi phi phi!”
Trường Đình có thể hiểu vì sao Hồ Ngọc Nương lại lo lắng vì thế nàng cười nhẹ và ôm lấy nàng ấy, ôn nhu trấn an nhưng cũng không nói thêm gì.
Tháng giêng tới, hiện tại vẫn còn là năm mới.
Sinh thần của Trường Đình vào 28 tháng giêng.
Sinh nhật 14 tuổi là ăn ở phủ của người khác.
Đến ngày đó đoàn xe đã đến gần Dự Châu nhưng núi cao cách trở, lại thêm thời tiết lúc ấm lúc lạnh, sợ nếu lên đường quá gấp gáp gặp phải tuyết lở hoặc tuyết tan ngập úng nên Chân Định đại trưởng công chúa hạ lệnh cho mọi người vào Thanh Diệp trấn gần Dự Châu nghỉ ngơi.
Hai đầu Thanh Diệp trấn hẹp nhỏ, ở giữa rộng rãi nhưng không quá lớn, từ đông đến tây tổng cộng có ba con đường lớn, chỉ có hơn trăm hộ gia đình quanh co lòng vòng tụ lại với nhau mà sống.
Một cái trấn nhỏ như thế đương nhiên không có dịch quán, đoàn người đành ở nhờ dinh thự của một vị hương thân họ Cao.
Nữ quyến tổng cộng bốn người coi như thỏa đáng, còn đám nam nhân thì thuê ở trong nhà bá tánh bình thường.
Đã mang cờ hiệu của Lục gia thì các bá tánh đều đối đãi với bọn họ theo lễ.
Rượu gạo, sủi cảo, thịt khô, chân giò lợn đều được bưng lên bàn.
Ừ, còn chưa đến ba ngày Nhạc Phiên đã lười biếng bóp thịt trên bụng sau đó cợt nhả mà oán giận, “Miệng căn bản không dừng được, vừa véo đã thấy trên eo toàn là thịt!”
Hồ Ngọc Nương dựa trên giường chỉ vào hắn mà cười nhạo.
Bọn họ giống như vừa tới một chốn đào nguyên, bình tĩnh an bình.
Đương nhiên đó là nếu bỏ qua những người thường xuyên qua lại và đám tướng sĩ võ trang vẫn vây quanh.
Nhạc lão tam muốn thăm dò những người ra vào Thanh Diệp trấn nhưng không thăm dò được gì.
Ông ấy chỉ có thể biết những người này có kẻ tới từ phía bắc và kinh đô, nhưng tuyệt nhiên không có người nào tới từ Ký Châu.
Người từ phía bắc tới đương nhiên là người của Lục Phân, người từ kinh đô tới là người của Tần Tương Ung.
Trong tay Thạch Mãnh có Lục Trường Anh nhưng lại thong dong bình thản trước mặt Chân Định đại trưởng công chúa.
Đến ngày 28 tháng giêng, Chân Định đại trưởng công chúa tự mình xuống bếp nấu một chén mì trường thọ, Trường Đình ăn một cây là ăn đến cùng.
Sau đó nàng cười ha hả mà uống xong canh loãng.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên nàng nhận được, Chân Định đại trưởng công chúa cũng dụng tâm muốn náo nhiệt một phen.
Nhưng nơi này không phải nhà mình, nhiều thứ không có nên đành thôi.
Bà ấy cũng hào phóng, mấy trăm tướng sĩ mỗi người lĩnh 5 đĩnh vàng hoa mai, Hồ Ngọc Nương thì được thưởng một đôi vòng tay ngọc phỉ thúy.
Hồ Ngọc Nương tấm tắc bảo lạ, sau đó nhẹ giọng nói với Trường Đình, “Thứ quý trọng nhất gia gia từng đưa cho ta là một cái trâm bạc.
Nhưng cái trâm ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi cực kỳ.
Lúc gia gia bị bệnh ta cũng đem đi cầm rồi… Ngươi nói xem đôi vòng này đáng giá bao nhiêu cái nhà ngói?”
Trường Đình cười rộ lên, “Ta tình nguyện muốn cái trâm bạc kia, vòng tay này còn tính được ra nhà ngói nhưng trâm kia có bao nhiêu gian nhà ngói cũng không lấy lại được.”
Chân Định đại trưởng công chúa muốn mượn cái cớ này mà phong thưởng tứ phương, cũng không có gì khó hiểu.
Quan hệ nhân mạch trong thế gia đại tộc rắc rối phức tạp, nhưng quy kết lại chỉ có hai dạng: côn lớn và quả táo lớn.
Ngươi đi theo bán mạng cho ta thì phải được thưởng.
Nhưng việc bán mạng cho gia chủ là nghĩa vụ thiên kinh địa nghĩa của cấp dưới, không thể mang cái đó làm cớ để thưởng cho nên lúc này có thể nhân sinh nhật của nàng mà thưởng.
Như thế gia chủ có thể danh chính ngôn thuận biểu thị tâm ý.
Trường Đình tình nguyện nhận một cái trâm bạc, ít nhất đó là món quà mà thân nhân mang theo tấm lòng chuẩn bị.
Cao hương thân mắt sắc, Trường Đình còn chưa ăn xong mì trường thọ ông ấy đã dặn dò người dưới hết cái nọ tới cái kia.
Buổi trưa hôm đó các món chay tràn đày được đưa lên, Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở đầu.
Nữ quyến một bàn, nam nhân một bàn, người nhà họ Cao một bàn, ở giữa cách một phòng nhỏ và một bức bình phong.
Chân Định đại trưởng công chúa để Cao Trần thị cũng ngồi xuống với bọn họ khiến bà ta kinh sợ mà khom người tới.
Bà ta run rẩy ngồi chỗ xa nhất, đũa cầm không chắc còn rơi xuống đất.
“Trần phu nhân cũng là người ở Thanh Diệp trấn sao?” Chân Định đại trưởng công chúa gác đũa, khẽ ngước mặt nhẹ giọng giúp bà ta giải vây.
Trường Đình chỉ có thể thấy đỉnh đầu của Cao Trần thị, lại nghe bà ta lắp bắp đáp, “Không phải, ta là người trong thành Dự Châu… À, hồi bẩm Đại trưởng công chúa, thiếp… thiếp thân là người trong thành Dự Châu…”
“Trong thành ư? Là Cam Huyện hay Bạch thành?”
Tay Cao Trần thị rúc trong tay áo run lên, đũa trên bàn vì thế lại rơi xuống dưới, “Thiếp thân… là người Lịch thành…”
Lịch thành coi như thành trì tốt của Dự Châu, Thanh Diệp trấn quá nhỏ nên coi như bà ấy cũng gả thấp.
Đại trưởng công chúa ôn nhu cười nói, “Vậy ngươi nghĩ gì mà gả ra khỏi thành, còn cách xa nhà mẹ đẻ như thế? Cha mẹ ngươi không nghĩ gì ư?”
Có lẽ vì giọng Chân Định đại trưởng công chúa quá ôn hòa nên Cao Trần thị lập tức ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ hồng nói, “… Trượng phu trong nhà có tiền, sính lễ đủ để đệ đệ trong nhà cưới được tức phục, như thế phụ mẫu làm gì còn tâm tư nghĩ tới thiếp…”
Phía bên kia bình phong có tiếng sột soạt, Cao hương thân đã gấp lắm rồi, ông ta buồn bực cách bình phong mắng vợ nhà mình, “Ở trước mặt quý nhân sao dám ồn ào vớ vẩn?! Cẩn thận buổi tối ăn dây mây đó!”
Chân Định đại trưởng công chúa ôn nhu cười nói, “Hai vợ chồng các ngươi dù có thế nào thì đi được tới bước này đều là duyên phận, phải tích đức! Nhà người khác phải giật dây nhờ Nguyệt Lão hạ phúc phận, còn nhà các ngươi là Thần Tài ra ân đức!”
Chân Định đại trưởng công chúa nói vừa xong thì chỉ lo chính mình vui vẻ cười to.
Cao hương thân thấy bà ấy không trách thì lòng cũng nhẹ thở ra, ngượng ngùng cười phụ họa.
Mặt Cao Trần thị trắng bệch một chút sau đó cũng cố gắng nở nụ cười nơm nớp lo sợ.
Trường Đình quay đầu đi chỗ khác, xuyên qua khe hở bình phong nàng liếc mắt một cái thấy Mông Thác lúc này biểu tình nhạt nhẽo, khóe miệng mím chặt.
Sau khi ăn cơm, Cao hương thân tiếp đón mọi người ra đại đường uống trà.
Chân Định đại trưởng công chúa câu được câu không mà hàn huyên.
Nói được một lát Cao Hương Thân lập tức nói tới chuyện tối đó sẽ có pháo hoa, “… Đây là tập tục xưa của Thanh Diệp trấn, qua tháng giêng sẽ cấm khói lửa nên mấy ngày này mọi người tranh thủ vui chơi náo nhiệt một chút… Nếu các vị cô nương muốn đi xem thì vừa lúc Cao gia sẽ bao tòa đại lâu bên bờ sông, vừa an toàn vừa tĩnh lặng…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn về phía Trường Đình còn nàng thì nhìn tiểu Trường Ninh.
Đứa nhỏ lại nhìn Hồ Ngọc Nương, còn Hồ Ngọc Nương quả thực mang theo bộ dáng nóng lòng muốn thử.
“Nếu tiện, không quá phiền hà thì cũng không sao.” Chân Định đại trưởng công chúa cười cười nói, “Chỉ lại phải phiền toái Cao lão gia.”
Cao hương thân vui đến khó kiềm chế, tay ông ta xua xua liên tục nói, “Không phiền, không phiền! Chỉ mất hai bước thôi, Đại trưởng công chúa đừng khách khí! Cũng không dám để Đại trưởng công chúa gọi thần là lão gia đâu! Không dám! Thật không dám!” Nói xong ông ta phất ống tay áo, cường điệu dặn dò một phen, “Phải an toàn! Để chưởng quầy đuổi những người khác đi! Đừng ồn ào tới các vị chủ tử!”
Chân Định đại trưởng công chúa thuận miệng đồng ý khiến Trường Đình chấn động.
Vừa qua giờ ngọ, Cao trạch đã toàn người ra vào, hơn 180 nông dân đứng trước cửa lớn.
Cao hương thân cao giọng dặn dò, lại bảo những người này thay quần áo vải sạch sẽ, sau đó phát cho mỗi người một thanh đao sáng lấp lánh, rất có thanh thế tiền hô hậu ủng.
Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở đại đường bình tĩnh bàng quan.
Gian ngoài ồn ào náo nhiệt, Trường Đình nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giọng nói, “Chúng ta ra ngoài cũng không thể dùng những người này.
Sao ngài không mở miệng ngăn bọn họ lại? Hà tất phải để người ta phí công…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhấp một ngụm trà xanh, sắc mặt trầm mặc nói, “Cho dù phí công thì bọn họ cũng vui mừng.” Ánh mắt bà nhìn về phía Trường Đình, giống như đang đợi lúc này để cùng nàng thảo luận, “Phải, lúc ngươi và A Ninh gặp nạn đào vong, chính những thứ dân như thế này đã giúp đỡ các ngươi.
Hồ Ngọc Nương, Nhạc lão tam, Nhạc Phiên, bao gồm cả vị Mông đại nhân kia đều đã giúp các ngươi nhưng bọn họ sẽ không cùng các ngươi giao lưu.
Giai cấp, địa vị và xuất thân không giống nhau thì không thể có quan hệ gì.”
Tiểu Trường Ninh cái hiểu cái không mà quay người nhìn Trường Đình.
Trường Đình nhấc tay để Mãn Tú mang Trường Ninh vào phòng trong trước.
Chân Định đại trưởng công chúa chưa mở miệng ngăn cản mà chỉ thở dài một hơi.
Đợi Trường Ninh đi rồi bà mới mở miệng nói, “Sự giúp đỡ bọn họ đưa ra đều có thể dùng tài vật trả lại.
Chúng ta phải về Bình Thành, ân oán, yêu hận tình thù đều là mâu thuẫn giữa sĩ tộc với nhau, đến cả Thạch Mãnh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của Lục gia chúng ta.
Vậy những kẻ còn lại lấy tư cách gì mà cùng ngươi và A Ninh thân cận đây? Lục gia nợ Thạch Mãnh một ân tình lớn, nhưng theo thường lệ đã trả lại cho ông ta một U Châu.
Ngươi cho rằng vì sao ta lại tùy ý để Thạch Mãnh thực hiện hành vi tiểu nhân đắc lợi của ông ta? Chính là vì không muốn có liên quan gì tới nhà bọn họ…”
Chân Định đại trưởng công chúa không thấy rõ thần sắc trên mặt Trường Đình.
Bà không biết nên vui vì tiểu cô nương cuối cùng đã biết giấu cảm xúc hay nên bi ai.
Bà ta nói, “Bạn thân của ngươi phải là tỷ muội Tạ gia, Vương gia chứ không phải những người này.
Sau khi quay lại Bình thành, ta sẽ cho chuẩn bị của hồi môn của Hồ Ngọc Nương.
Nếu nàng ta không có ai đáng tin cậy thì ta cũng không ngại giúp nàng ta tìm một nhà có điều kiện tốt để gả.
Dưới sự che chở của Lục gia nàng ta sẽ sống tốt.
Ta chỉ hy vọng A Kiều không cần có liên quan gì tới bọn họ.”
Trường Đình nhẹ ngửa đầu, hít sâu một hơi.
Đây là lời từ đáy lòng của Chân Định đại trưởng công chúa, là những gì bà ta ấp ủ, suy nghĩ đã lâu mới nói ra.
Trường Đình có thể hiểu, bởi vì đây là ý nghĩ của những người xuất thân sĩ tộc.
Con người cũng chia ra ba bảy loại, bọn họ chính là những người đứng ở tầng cao nhất.
Bọn họ có thể cười nhìn trăm sắc thái của nhân gian, độc lai độc vãng cả trăm năm.
Nếu nàng kết giao với Hồ Ngọc Nương, Nhạc lão tam, Nhạc Phiên thì sẽ trở thành dị loại, là sỉ nhục, thậm chí Lục Phân có thể vì chuyện này mà viết ra được một bài văn tế dài.
Trường Đình rũ mi, mím chặt miệng.
Nàng cúi đầu nhẹ vén tà váy, mãi lâu sau nàng mới đứng dậy cong người hành lễ với Chân Định đại trưởng công chúa, “Tổ mẫu nói những lời này A Kiều sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ nghĩ kỹ.
Nhưng A Kiều cả gan hỏi tổ mẫu một lời, dùng tài vật bồi thường có thể trả lại tiền tài bọn họ đã bỏ ra, nhưng phải đưa cái gì mới trả hết những máu và nước mắt bọn họ đã bỏ ra đây? Cầm thức ăn người khác đưa, lại ngại tay họ bẩn, khí khái của sĩ tộc không nên như thế này.”
Chân Định đại trưởng công chúa lặng người..