Chương 44. Sửa lại
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Một ngày sau khi nam chính bị đuổi khỏi phái, bị đánh cho sống dở chết dở, nằm vạ vật giữa núi rừng hoang vu thì Tần Ninh Ngọc và một đoàn đệ tử của Tuệ Tâm phái vô tình đi ngang qua. Chi tiết nho nhỏ này khiến cho cả khu bình luận phát điên.
[Cuối cùng em gái Ninh Ngọc cũng có đất diễn rồi!!! Tác giả mà không cho hai đứa nó có gì với nhau thì tui sẽ tự bẻ cổ mình!
Lầu 1: Còn toi thì sẽ chặt tay
Lầu 2: Tôi sẽ tự cắt ngón tay, rồi chặt chân luôn. Chặt xong tôi sẽ gửi thẳng cho tác giả
Lầu 3: Mấy thằng này bị cái đèo gì vậy? Lam Lam mới chết, mồ đắp còn chưa khô mà chúng mày đã muốn nam chính đi yêu người khác à? Vừa vừa phai phải thôi chứ lị?
Lầu 4: Thì Lam Lam chết rồi mà? Nam chính không yêu người khác là tui bỏ truyện luôn
Lầu 5: Yêu người khác là phương thuốc chữa thất tình tốt nhất rồi còn gì? Hay ông muốn nam chính đi tu?]
Tiếc cho bọn họ là Tần Ninh Ngọc chỉ đi ngang qua theo đúng nghĩa đen, không thèm ngó ngược ngó xuôi lấy một cái. Thậm chí, Tần Ninh Ngọc còn ngang nhiên lướt qua chỗ mà Giản Thương đang nằm.
Thế là khu bình luận lại hoang mang.
[...Ai đó, làm ơn, thông não tôi phát... Chi tiết Tần Ninh Ngọc đi ngang qua chắc phải có ẩn ý gì chứ? Ít nhất cũng phải cứu được nam chính, chẳng hạn như thế? Chứ sao lại... mù thế nhỉ...
Lầu 1: Tác giả, anh có biết cách viết truyện không??? Nếu đã không muốn Tần Ninh Ngọc cứu người thì anh tả làm gì cho phí mực???
Lầu 2: Đâu, mấy anh em vừa nãy mới hô hào sẽ chặt tay chặt chân đâu? Chặt đi cho bọn tôi xem với nào? Ai thích chặt đầu thì chặt đầu, ai thích chặt tay thì chặt tay, cứ tự nhiên nhá.
Lầu 3: Vẫn éo hiểu cho em Ninh Ngọc đi qua làm gì :)
Lầu 4: Bọn mình như mấy thẳng hề bị tác giả đùa bỡn trong lòng bàn tay ấy :)
Lầu 5: Thật ra thì... Bọn mình cũng chả biết lần trước nam chính đã ịt Lam Lam chưa nữa... Đoạn đấy tả mơ hồ vờ lìn, đọc đi đọc lại vẫn không biết Lam Lam đã bị "ăn" chưa
Lầu 6: Chưa "ăn" à? Thế để Lam Lam sống lại cho nam chính măm măm đê?
Lầu 7: Bọn mình sẽ chẳng bao giờ biết được nam chính đắc thủ hay chưa đâu. Nếu hai người họ chưa thành, khả năng Lam Lam sống lại rất cao luôn ấy
Lầu 8: Chuẩn rồi. Nam chính còn chẳng nhớ mình liếm được người mình yêu hay chưa thì chắc kèo Lam Lam chưa chết được đâu. Kiểu gì thì kiểu cũng phải có một lần nam chính lên giường với người ta trong lúc tỉnh táo
Lầu 9: tuyệt vời luôn anh em ơi! Lần đầu tiên tui có động lực đọc truyện thế này luôn á! Tui bắt đầu có cảm giác Lam Lam vẫn có cơ hội quay vào ô "đi lại"!
Lầu 10: Tác giả ơi, ông anh thấy sao? Ông cố cho Lam Lam sống lại để Giản Thương làm một nháy nhá?]
Lam Chỉ tức đến nỗi mặt mày xanh lét. Đúng là cậu sắp sống lại thật nhưng không phải để nhóc con nhà cậu làm này làm kia, hiểu không?! Nhưng thói đời cũng lạ. Một truyền mười, mười truyền trăm. Ai cũng biết Giản Thương chưa được "này nọ" với Lam Chỉ lúc tỉnh táo nên bọn họ cho rằng Lam Chỉ chưa thể chết được. Suy luận này được rất nhiều người ủng hộ, thậm chí còn lung lay được ý chí của những người đã từng kiên định cho rằng Lam Chỉ chết rồi.
[Tôi còn chưa thấy hết vẻ đẹp kiều diễm của Lam Lam trên giường đâu nhá. Đề nghị tác giả cho ẻm sống lại!!!
Lầu 1: Ờ, kể cũng đúng. Giờ cho nam chính đi tìm người mới thì cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì, chi bằng cứ cho Lam Chỉ sống lại đi. Cứ phải để Giản Thương ịt đủ mới được, nhá!
Lầu 2: Đúng đấy, tác giả để Lam Lam chết sớm quá mà. Giản sư muội mong manh thế, sau vụ này chắc cũng máu lạnh hơn một tí đây
Lầu 3: Giản sư muội thảm quá trời luôn... Mong là Lam Lam sống lại rồi thì âu yếm Giản sư muội của bọn tôi một tí, hiến thân nhiều một tí nhá. Đừng để Giản sư muội đau lòng thế nữa.]
Đọc hết đống bình luận, Lý Hà cũng bắt đầu trầm tư. Cỏ vẻ anh không đồng ý với ý kiến của độc giả cho lắm. Anh bảo Lam Chỉ: "Phải sửa lại chức năng của hệ thống thì mới đưa chú về thế giới kia được. Vì sửa hệ thống tốn kém quá nên cấp trên không phê duyệt yêu cầu này rồi. Anh cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng mà đừng lo quá. Có một fan của Lam Lam quen biết với mấy sếp, giờ đang giúp chú xin đấy. Mà khu bình luận này cũng có triển vọng phết này? Hay là chú đổ thêm tí dầu vào cho nóng đi?"
"Là sao anh?"
Lý Hà cười cười: "Thêm dầu vào lửa, lấy đa số thắng thiểu số. Chú mớm lời để độc giả nổi dậy, tạo điều kiện để anh xin mấy sếp cho dễ. Chỉ dùng một tí mỹ nhân kế thôi mà, họ muốn xem cái gì thì chú cứ cố hết sức mà thỏa mãn họ, thế là được rồi".
"Em với Giản Thương chỉ là quan hệ sư huynh đệ bình thường thôi. Anh đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ, cũng đừng có quậy khu bình luận của em nữa".
Lý Hà cũng không muốn cãi nhau với Lam Chỉ nên gật đầu bừa cho xong: "Ừ thì đấy. Hai đứa trong sáng như gương, được chưa? Hay là để nam chính hẻo luôn đi rồi chú viết truyện khác cho đỡ rách việc?"
Lam Chỉ lườm anh một cái sém cả mặt. Ông anh đừng có lấy tài ăn nói của mình ra đè người như thế được không?
Một bộ truyện hơn năm triệu chữ đương nhiên không thể thiếu mấy tình tiết khiến nam chính tuyệt vọng, sống dở chết dở này nọ rồi. Trong truyện này cũng thế. Sau khi đã bị phế tu vi và đuổi khỏi phái, Giản Thương sẽ gặp được người thầy đầu tiên trong đời mình – tán tu Xuyên Bách Hoa. Vị này là một tán tu gần tám trăm tuổi, sở hữu tu vi Tiên giai. Ông cụ đã thôi thu đồ đệ từ lâu. Giản Thương vô tình lạc vào cấm địa của ông cụ trong lúc trọng thương nên được ông cụ nhặt về chữa trị. Sau đó, Xuyên Bách Hoa để hắn chạy việc vặt trong động tiên của mình.
Lam Chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ phát triển theo đúng mạch truyện trong nguyên tác. Nếu Giản Thương dùng cách khác để khôi phục tu vi, Lam Chỉ sợ quỹ đạo của thế giới sẽ bị chệch ray mất.
Về phần Giản Thương, sau khi tỉnh lại, hắn ngồi dậy khỏi vũng bùn. Tu vi tích lũy gần một năm nay đã mất sạch, không còn một tí nào. Hắn đờ đẫn ngồi đó một lúc. Như thể nghĩ ra điều gì, Giản Thương lật đật đứng dậy, quay về Mộ Sương Mù, lấy Ly Sắt ra.
Lam Chỉ đọc đến đây mà sợ hết hồn. Công pháp Ám Liễu Thanh Minh của Giản Thương là một quá trình Luyện Khí vô cùng tuần tự và rõ ràng, lấy Đạo giáo làm cốt. Người tu luyện Ám Liễu Thanh minh phải biết cách thanh tâm, kiềm chế bản thân mình. Suốt một năm qua, Giản Thương đã gầy dựng được cho mình một căn cơ tu luyện cực kỳ tốt. Cho dù có bị hủy tu vi, hắn chỉ mất tối đa hai năm là khôi phục lại như cũ.
Tâm cảnh của Giản Thương bây giờ không được bình tĩnh cho lắm thì phải.
Ly Sắt dùng ma công Bát Phong Trận để vận hành và hoạt động. Chủ nhân của Ly Sắt sẽ dùng tay vẽ trận, dùng trận pháp đó để biến mọi thứ trong nó thành bụi để linh khí hấp thụ chúng vào cơ thể. Tầng thứ nhất của Bát Phong Trận chỉ có thể tạo được trận pháp to cỡ một bàn tay. Tầng thứ hai thì kích thước của trận pháp sẽ tăng lên, khoảng chừng một cái bàn. Đặc biệt, khi lên đến tầng mười, trận pháp sẽ bao trùm khu vực mấy dặm xung quanh người lập trận, biến vạn vật trong đó thành tro bụi tẩm bổ cho chủ nhân của nó.
Đúng là ma đạo, lấy sát sinh đạo.
Tuy nhiên, tu vi tăng lên nhanh quá cũng có cái hại của nó. Bát Phong Trận cũng giống đan dược thăng cấp, đều khiến cho căn cơ bất ổn, đụng cái là vỡ ngay. Giản Thương vốn sợ Lam Chỉ không thích hắn lầm đường lạc lối nên suốt một năm qua, Giản Thương vẫn dừng lại ở tầng một của Bát Phong Trận. Mà bây giờ, có vẻ Giản Thương muốn vứt luôn Ám Liễu Thanh Minh qua một bên để tập trung tu luyện Bát Phong Trận này.
Song, Lam Chỉ cũng có lý do riêng khi đặt tên nguyên tác là "Đạo Ma Chí Thánh". Trên con đường xưng bá thiên hạ của Giản Thương, hai con đường tu đạo và tu ma có nhiệm vụ bổ trợ lẫn nhau. Nếu Giản Thương chỉ chú tâm tu ma, hắn sẽ không bao giờ quay đầu được nữa, sẽ thành một kẻ máu lạnh mất nhân tính.
Lam Chỉ bực mình hỏi Lý Hà: "Em phải làm gì bây giờ?!"
"Chú cứ bình tĩnh đi. Chắc mai là có tin đấy".
Y như lời Lý Hà, hôm sau, Lam Chỉ được tag vào mười mấy bài trên Weibo. Mấy bài viết đó đều có chung nội dung là huyết thư yêu cầu cho Lam Lam sống lại. Lý Hà còn dùng tài khoản Weibo Lý Du Nhiên của mình để chia sẻ tận ba bài. Tài khoản của anh có hơn 900.000 người theo dõi, vậy nên, động thái này đã tạo thành một làn sóng nhỏ trong fandom của Lý Du Nhiên.
Huyết thư này thơ ca nhạc họa rất chi là đầy đủ, ngôn từ chau chuốt, vừa đọc lên đã thấy được nỗi đau xé ruột xé gan. Đại đa số đều cho rằng đây chỉ là một trò đùa nhưng số lượng người chia sẻ vẫn đang tăng lên không ngừng. Cả lũ kéo nhau đi đọc chương kia, làm cho khu bình luận nô nức như trẩy hội.
[Tác giả éo cân nhắc cảm xúc của người đọc hả? Mới giây trước nhân vật đang sống sờ sờ ra đấy mà giây sau anh đã cho người ta ngủm củ tỏi, anh thấy có hợp lý không??? Anh chỉ muốn ngược bọn tôi cho thỏa thôi đúng không!
Lầu 1: Đề nghị để Lam Lam sống lại, cho ẻm đi an ủi Giản sư muội sau cú sốc tinh thần này!
Lầu 2: chắc Lam Lam cũng muốn sống lại lắm á tác giả à... Anh làm ơn làm phước thành toàn cho bọn tôi đi mà...
Lầu 3: Đã mất công viết đến đây rồi thì anh không thể cho ẻm sống một cuộc sống hạnh phúc được sao tác giả ơi...]
Từ ngữ của đám độc giả này mang đầy khí khái chính nghĩa. Nếu tự tay Lam Chỉ viết ra chương này, chắc chắn bây giờ cậu đang tự vấn lương tâm đến mức rớt mồ hôi hột. Lý Hà đủng đỉnh nói: "Mọi thứ đã rối ren như này rồi mà mấy lão bụng to trong công ty quản lý web không đả động thì hơi phí. Kiểu gì thì kiểu cũng phải sửa lại hệ thống cho mà xem".
Lam Chỉ lập tức hỏi anh: "Khi nào thì bọn họ sửa?"
"Chắc cũng phải mấy ngày nữa. Chú tranh thủ thời gian đi thăm bố mẹ một tí, coi như gặp nhau lần cuối", Lý Hà ôn tồn khuyên Lam Chỉ, "Đã đến bước này thì mọi chuyện cũng gần như ổn thỏa rồi, chú không lùi bước được nữa đâu".
Cậu cũng chẳng thiết chùn chân ở đây.
Không có mình, bố mẹ vẫn có gia đình riêng, có vợ mới, chồng mới, có cả những đứa con xuất sắc hơn mình nhiều. Có lẽ, đôi lúc họ sẽ muốn gặp mình một lát nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt thường nhật của cả hai. Còn thế giới trong sách kia... Có người vẫn luôn nhớ thương mình khôn nguôi. Cho dù cách nhau một trang sách, Lam Chỉ vẫn có thể hiểu được cảm giác đau đớn, thống khổ và cô đơn mà Giản Thương phải chịu đựng.
Nghĩ bụng, Lam Chỉ bảo Lý Hà: "Anh cũng biết mà... Bố em khá giả thật nhưng một năm em với bố gặp nhau được có một, hai lần. Hơn một năm nay em còn chẳng liên lạc với ông ấy lần nào. Còn mẹ em thì, ừm, tái giá rồi bà cũng khổ. Kinh tế gia đình eo hẹp đã đành, bà còn một nách hai con đang tuổi ăn tuổi học. Tuy tiền tiết kiệm của em không nhiều lắm nhưng em còn có một căn hộ ở khu Tứ Hoàn(1) nữa. Chỗ đó bố em mua cho em, cũng sang tên cho em luôn rồi. Tiền nhuận bút của bộ truyện này cũng tầm mười ngàn tệ. Khi nào truyện ra đến chương cuối, anh giúp em sang tên nhà với gửi lại tiền nhuận bút cho mẹ em với. Nhưng mà anh làm kín tiếng tí, đừng để chồng mới của bà ấy biết".
"Mày không sợ anh đút túi hết à?"
"Xời. Thu nhập một năm của anh bét nhất cũng phải mấy chục triệu. Giàu thế cơ mà, cần gì đụng tay đụng chân với tiền của em". Lam Chỉ trầm ngâm một chốc rồi hỏi Lý Hà: "Có phải "người kia" đổi cơ thể với em không?"
Lý Hà gật đầu: "Đúng thế".
Lam Chỉ khẽ thở dài, hỏi dò anh: "Thế... người ta không muốn gặp em à?"
Lý Hà bĩnh tĩnh thuật lại: "Ừ, không muốn gặp. Nhưng người ta nhờ anh nhắc mày là cẩn thận Trì Túc đấy. Có lẽ kể từ khi mày hối hôn với Trì Thủy Hâm, lão cáo già đấy đã bắt đầu ghim mày rồi".
"Có nói gì nữa không?"
"Vì câu chuyện này dược hệ thống dựa trên góc nhìn của Giản Thương mà viết nên có rất nhiều chuyện người ta cũng không biết, không dám phán bừa, sợ trách oan người vô tội. Chi bằng mày tìm thời cơ mà bộc bạch hết cho thằng oắt kia đi. Lúc ấy, người ta sẽ giúp mày tính một phen".
Lam Chỉ lại thở dài thườn thượt: "Không biết "người đó" thích nghi với hoàn cảnh sống mới như thế nào nhỉ?"
Mặt Lý Hà tự nhiên đen thùi. Anh lưỡng lự mãi rồi mới đáp: "Ờ, thì... Người ta là thiên tài trời sinh, muốn làm gì mà chẳng được? Chắc anh cũng phải có phúc ba đời mới gặp được người như thế...". Lạ thay, giọng Lý Hà càng ngày càng nhỏ, như thể bị nghẹn lại trong cổ họng. Lam Chỉ chỉ thấy môi anh mấp máy thôi chứ chẳng nghe được thêm gì.
Cậu hỏi thử: "Ở ngoài hả anh?"
"Ờ, đang ở trong xe anh đấy, không muốn vào đây đâu. Thôi, cứ vậy đi. Chú mày nghỉ đi, anh về đây. Giải quyết xong vụ sửa chức năng hệ thống thì anh gọi cho". Lý Hà vừa nói vừa bước ra khỏi nhà. Vừa ra ngoài, anh đã lôi điện thoại ra, mắng: "Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi? Không phận sự chớ nghe cơ mà? Đúng là phàm nhân bọn tôi phải ăn ngủ đầy đủ nhưng cũng biết xâm phạm quyền tự do cá nhân là điều tối kỵ đấy! Anh có hiểu quyền riêng tư là gì không hả?"
Lý Hà đang nói dở thì lại mất tiếng. Anh rời khỏi nhà Lam Chỉ với khuôn mặt xanh mét vì tức giận.
Sửa hệ thống chắc còn phải dây dưa mấy ngày nữa mới xong, không cần vội. Giản Thương thì đang bế quan tu luyện, khiến cho tần suất ra chương mới giảm hẳn xuống. Lam Chỉ nghĩ thầm, thôi thì bớt chút thời gian đi gặp bố mẹ với mấy đứa bạn thân rồi mời họ một bữa cơm vậy.
Vì đây là lời chia tay đơn phương của Lam Chỉ nên trừ cậu ra, không còn ai biết được cảm xúc của cậu ra sao. Gia đình nhỏ của bố Lam Chỉ dắt nhau tới Vân Nam chơi rồi, có muốn cũng chẳng gặp được. Song, Lam Chỉ vẫn gọi điện cho ông, trò chuyện một lát rồi cúp máy.
Mẹ Lam Chỉ thì vướng đứa con đang học lớp 12, thành ra việc nhà cứ chất đống ra đấy. Thấy cậu qua tìm mình, mặt bà cứ khó đăm đăm. Lam Chỉ rảnh rang nên giúp mẹ tổng vệ sinh nhà cửa một lần. Ông bố hờ kia thì nhăm nhe cướp hai căn nhà của cậu với lý do là "em trai" cậu lên đại học rồi thì cần rất nhiều học phí. Lam Chỉ nghe vậy thì cũng giả ngu, bảo ông ta: "Tiền học của em thì để cháu nghĩ cách giúp bác. Nhưng mà hồi đó cháu vừa học vừa làm, dư sức kiếm đủ tiền sinh hoạt với học phí luôn nên xưa giờ cháu chẳng phải lo gì".
Bốn ngày sau, Lý Hà gọi cho cậu: "Sửa xong rồi đó nha. Hệ thống cũng cập nhật thiết lập mặc định của chú với nhóc gấu mèo kia rồi đấy, hai đứa đi lúc nào cũng được. Mà trước khi đi, chú qua chú quay hộ anh nốt cái phần của chú với? Chú mà còn nghỉ nữa là vai nam phụ này anh phải nhường cho người khác mất".
Lam Chỉ vội đồng ý: "Được, được. Em tới ngay đây".
Cúp điện thoại, Lam Chỉ bế gấu mèo lên, chạy xuống dưới nhà rồi gọi một chiếc taxi. Tài xế ngồi ghế lái thấy cậu ôm cả gấu mèo lên xe thì hoang mang hỏi: "Này là con gì đây??? Có cho lên xe được không đấy???". Khi nhóc gấu mèo lấy một viên kẹo ra và đưa cho tài xế, tài xế lập tức cười vô cùng vui vẻ: "Con này thành tinh rồi hay sao mà khôn thế? Nuôi bao lâu rồi anh bạn?"
Tuy Lam Chỉ không có tâm trí nào mà trả lời mấy câu hỏi râu ria của tài xế nhưng tài xế cứ xả như súng liên thanh, còn liên tục quay đầu lại cười đùa với nhóc gấu mèo đang ngồi ở ghế sau. Gấu mèo đặt móng vuốt lên chân Lam Chỉ, len lén hỏi: "Chủ nhân lại gầy hơn rồi hả? Tui ôm mà còn cấn nè".
Lam Chỉ nhăn mặt mà túm đuôi gấu mèo rồi kéo chú ra. Tài xế lại cười cười, quay lại xem xem nhóc gấu mèo kia đang làm gì. Thế nhưng, một chiếc xe tải màu đen cỡ lớn đột ngột xông ra, đâm sầm vào mạn hông xe taxi. Lam Chỉ chưa kịp hét lên câu nào thì đầu cậu đã bị va đập mạnh. Khung cảnh dừng lại ở khoảnh khắc tài xế kinh hoàng nhìn chiếc xe tải kia đâm vào xe mình.
Mọi thứ xung quanh Lam Chỉ bị bóng tối bao trùm.
Mình... Chết rồi ư?
Không biết đã trôi nổi trong không gian vô định này bao lâu, Lam Chỉ chợt thấy một dòng thông báo như sau:
【Tác giả thân mến, vì cơ thể của bạn ở thế giới này đã chết, bạn sẽ không thể quay lại được nữa. Lưu ý, nếu bạn chết trong truyện hoặc truyện bị khóa, bạn sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức.】
Mình chết rồi thì Lý Hà phải làm sao bây giờ?
【Vì chi phí dành cho việc sửa chức năng của hệ thống quá tốn kém, đề nghị tác giả cố gắng đáp ứng yêu cầu của quý độc giả, tăng tiền nhuận bút của bộ truyện. Hệ thống sẽ thông báo cho bạn mỗi khi độc giả gửi yêu cầu. Mỗi yêu cầu được hoàn thành, hệ thống sẽ tặng điểm cho bạn.】
Hở? Yêu cầu gì cơ? Là như nào?
【Yêu cầu 1: Vừa tắm cùng nam chính vừa "châm lửa".】
Trong lúc Lam Chỉ vẫn ngơ ngác sợ hãi vì yêu cầu mạnh bạo này, cậu chợt thấy cả người mình nặng trịch. Mùi bùn đất cùng với mùi cây cỏ ập tới.
------------------------------
1. Khu Tứ Hoàn: Tứ Hoàn là tên gọi khác của đường vành đai số 4 tại Bắc Kinh. Khu Tứ Hoàn (chắc là) vùng địa giới mà đường vành đai 4 bao quanh(?). Ảnh:
Chú thích này tôi không chắc lắm vì tôi không hiểu biết nhiều về hệ thống giao thông ở Trung Quốc. Nếu bạn nào biết thì cmt chỉnh giúp tôi với nhé. Xin cảm ơn.