Chương 30. Tử vong
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Con báo nhanh nhẹn ngồi dậy. Nó nghiêng đầu, cong lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Chỉ như thể đụng độ cường địch. Lam Chỉ thấy nó phòng mình như phòng quỷ thì hơi khựng lại. Cậu nghĩ một lát rồi ngồi thụp xuống trước mặt nó. Con báo kia bị linh áp đột ngột bao lấy thì khuỵu xuống, nằm rên ư ử.
Lam Chỉ dùng ba ngón tay lần sờ xuống dưới cằm nó, gãi như gãi mèo, Lam Chỉ vừa gãi cằm nó vừa hỏi: "Thoải mái không?". Báo ta căm tức nhìn Lam Chỉ. Ánh mắt của nó sắc như dao cau, tưởng chừng muốn bổ đôi Lam Chỉ ra luôn chứ đừng nói là thoải mái. Khổ nỗi nó bị linh áp của Lam Chỉ kìm kẹp, đầu nó cứ dần gục xuống.
Lam Chỉ lại đưa tay lên vần vò hai tai báo.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, báo ta vẫn luôn độc lai độc vãng. Yêu thú trên núi cứ thấy nó là khúm núm kính sợ, đâu có kẻ nào dám coi nó thành mèo nhà mà vuốt như Lam Chỉ đâu? Được cái là Lam Chỉ dùng lực tay rất vừa phải nên chẳng mấy chốc mà con báo đã bị cậu vuốt đến mức thích không chịu được. Thậm chí, nó còn thấy hơi buồn ngủ. Khi báo đen ý thức được cảm nhận của mình, nó mở to mắt đầy ngỡ ngàng. Báo đen cố hết sức lùi về sau một bước, rít qua kẽ răng một câu tiếng người: "Ngươi muốn làm gì!?"
Lam Chỉ chậm rãi đứng dậy, bảo nó: "Đi ra đây với ta".
Lũ yêu thú còn lại vẫn đang ngủ say sưa. Báo đen nhẹ nhàng bước theo sau Lam Chỉ, không gây ra một tiếng động nào. Sau viện có một rừng trúc ẩn phía sau mấy tảng đá to. Sáng sớm, rừng trúc cực kỳ thanh tịnh. Thân trúc cây nào cây nấy to ngang miệng bát, cao tận mấy trượng. Trúc xếp thành tầng tầng lớp lớp, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Một trận gió thổi qua làm lay động biển lá trúc, khiến chúng reo lên xào xạc mãi không ngừng. Người bước vào đây như bị thiên nhiên giấu đi, từ giọng nói đến dáng hình đều nhạt dần sau sắc xanh của lá trúc và tiếng rì rào khi gió luồn qua kẽ lá, khiến cho người ngoài không tài nào phát hiện được.
Bóng dáng ẩn hiện của Giản Thương đang chờ đợi trong rừng trúc. Lúc thấy Lam Chỉ dắt theo con báo đến, Giản Thương vội vã chạy lại hỏi: "Lam sư huynh, huynh gọi đệ tới đây làm gì ạ?"
Con báo đen kia vừa thấy Giản Thương thì mừng rỡ chạy lên, phủ phục dưới chân hắn. Ban đầu, Lam Chỉ còn tính dùng vũ lực để ép nó quy thuận, nhưng đến khi thấy cảnh này thì lại chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Đệ thu phục được nó từ khi nào vậy?"
Giản Thương kể lại hết toàn bộ chuyện thu phục được con báo làm của riêng cho Lam Chỉ. Nghe xong, cậu chỉ biết cảm thán hào quang nam chính quá đáng gờm thôi chứ cũng không biết nói gì hơn. Cũng may, nhờ có vầng hào quang chói lòa ấy mà bây giờ đỡ được bao nhiêu chuyện phiền phức. Cậu hỏi con báo: "Có biết ta là ai không?". Tuy nó gật đầu, nhưng nó vẫn không biết Lam Chỉ định làm gì. Nó không chỉ biết Lam Chỉ, mà còn từng theo lệnh chủ nhân đi tìm hai cây linh thảo về để chủ nhân tặng cậu. Nhưng, nó sẽ không tiết lộ bí mật đó ra đâu.
Lam Chỉ hỏi tiếp: "Mày tên gì?"
Con báo: "Mặc Ly".
Lam Chỉ không muốn tốn thời gian nói nhảm ở đây. Cậu vội lấy ra một chiếc túi vải nho nhỏ, tròng lên cổ con báo rồi dặn nó: "Mặc Ly, bây giờ chủ nhân của mày đang gặp nguy. Mày hãy đi tới địa điểm ta vẽ trên bản đồ bỏ trong túi, tìm cho thằng bé mấy loại linh thảo. Đặc điểm của chúng ta cũng vẽ lại hết rồi, bỏ trong túi ấy. Ngoài ra, trong túi này còn có một ít đan dược, pháp bảo này nọ để mày lấy phòng thân".
Khứu giác của loài báo thường rất nhạy bén. Có thể khả năng chiến đấu của chúng không được mạnh như những loài săn mồi khác, nhưng trời lại phú cho chúng một năng lực cảm ứng với linh thảo cực cao. Tất cả số linh thảo mà sau này Giản Thương dùng trong quá trình tu luyện đều do Mặc Ly tìm về cho hắn. Đêm qua, sau khi rà soát lại những gì mình đã viết, cậu liệt kê hết một lượt những loại linh thảo có xuất hiện trong nguyên tác. Cậu quyết định để cho con báo đen này đi tìm mấy loại quan trọng về, kẻo để lâu cứt trâu lại hóa bùn mất.
Báo đen quay sang nhìn Giản Thương như thể đang hỏi ý kiến hắn. Giản Thương vuốt cằm ra vẻ suy tư rồi bảo nó: "Sau này, hễ là lời Lam sư huynh dặn, việc Lam sư huynh giao thì mày cứ thế mà làm theo, không cần hỏi ý kiến ta đâu".
Báo đen nghe thế thì ngập ngừng bước vài bước ra xa nhưng không có đi hẳn. Chợt, nó nhảy về trong viện. Đến khi trở ra, báo ta ngậm theo một cục lông bông bông màu xám tro đậm. Con báo nhẹ nhàng đặt cục lông xuống chân Giản Thương rồi khe khẽ khều nó mấy cái. Cục lông tròn xoe kia giật giật rồi xù lên, hơi run rẩy. Có vẻ nó vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngơ ngác nhìn đám Lam Chỉ.
Con báo đen ghé vào tai Giản Thương thì thầm mấy câu. Giản Thương nghe nó nói thì lộ rõ vẻ lúng túng trên mặt. Hắn liếc Lam Chỉ một cái rồi nhỏ giọng nói với con báo: "Con gấu mèo này mới có cấp năm thôi. Suy nghĩ của mày viển vông quá, thế khác gì cưỡng ép người ta đâu".
Mặc Ly bị quở trách thì cúi đầu, im lặng ngồi một góc. Trông nó có vẻ không được thỏa mãn với câu nói của Giản Thương cho lắm.
Lam Chỉ thấy chủ tớ hai người bọn họ cứ thì thầm nhỏ to thì tò mò hỏi: "Sao thế?"
Giản Thương lí nhí đáp: "Không có gì đâu ạ".
Lam Chỉ nhìn sang chỗ con gấu mèo còn đang ngái ngủ, nhăn mày hỏi: "Nó bị gì à?"
Báo đen giải thích cho cậu: "Đây là bạn của ta, đến giờ vẫn chưa tìm được ai phù hợp làm chủ nhân. Chuyến này có lẽ ta phải đi mất mấy tháng, sợ là không trông nhóc ấy được. Chưa kể, dạo gần đây còn có ma tu quấy phá quanh đây, ta sợ nó bị người ta làm hại".
Lam Chỉ nghe được một lát thì cũng đoán được tâm tư của con báo. Nó sợ rằng trong lúc mình đi tìm linh thảo cho Giản Thương, sẽ không có ai để mắt đến cục gấu mèo này. Mà tu vi của Giản Thương thì không đủ cao, tự lo cho mình còn khó chứ đừng nói đến việc phải chăm sóc thêm một con yêu thú nữa. Vì vậy, báo ta muốn nhờ cậu tạm thời làm chủ nhân của con gấu mèo, cho đến khi con báo quay lại.
Xưa giờ "Lam Chỉ" không kết khế ước với yêu thú là vì tính cách y bẩm sinh cao ngạo, thà không có còn hơn là chọn bừa. Số lượng yêu thú mà một đạo tu có thể khế ước được trong suốt cuộc đời mình nhiều nhất chỉ được có ba con. Loại yêu thú tàng tàng như con gấu mèo này trên núi Bắc Hành không thiếu. Để nó làm yêu thú của Lam Chỉ vừa là suy nghĩ hão huyền, vừa là bất lợi với Lam Chỉ.
Tuy nhiên, con báo này cũng rất thông minh. Nó thừa dịp mình phải phụng mệnh đi xa mà tìm cách nhét cục lông này cho Lam Chỉ. Giản Thương sợ Lam Chỉ không vui, đang định trách nó tiếp thì lại nghe Lam Chỉ lạnh lùng nói: "Ta có thể thu nhận nhóc ta, nhưng với điều kiện mày phải cố hết sức mà làm việc ta giao. Lệnh cho mày trong vòng bốn tháng phải mang hết những loại linh thảo ta cần về đây".
Báo ta nghe thế thì ngẩn ngơ. Nó khuỵu chân quỳ xuống, như thể cảm ơn Lam Chỉ rồi đẩy nhẹ con gấu mèo. Gấu mèo vẫn còn đang hoang mang sau khi ngủ dậy nhưng chú ta cũng biết diễm phúc từ trên trời đột nhiên rơi vào đầu mình nên chú ta ngước mắt lên, nhìn Lam Chỉ đầy ý lấy lòng.
Lam Chỉ thì ngồi xổm xuống, cầm lấy đôi móng vuốt của gấu mèo mà quan sát. Sau đó, cậu hỏi đùa: "Mới học được cách hóa hình à? Nhóc gấu mèo này là vợ mày hay sao mà lại hết lòng hết dạ lo cho nhóc ấy thế?". Gấu mèo nghe cậu hỏi thì xoay quanh chân cậu một vòng rồi mới đáp: "Tui mới là chồng".
Trời bắt đầu sáng rõ. Đám yêu thú đang dưỡng thương trong viện nhỏ kia cũng đã tỉnh lại. Con thì đập cánh phần phật, con thì gào rống ầm ĩ. Lam Chỉ bảo Giản Thương: "Giờ ta phải đi họp. Đệ đi luyện công buổi sáng đi kẻo Bạch Phong Dương lại sinh sự. Còn Mặc Ly, mày đi chẩn bị đi. Tối nay phải lên đường ngay đấy". Bàn bạc xong xuôi, Lam Chỉ mang theo Giản Thương đi mất.
Giờ phút này gấu mèo mới biết báo đen phải ra ngoài mấy tháng. Nó ngỡ ngàng một lúc lâu rồi mới tỉnh táo lại. Cả ngày hôm ấy, gấu mèo cứ bám dính lấy báo đen đòi liếm lông cho nó. Bình thường, báo đen rất ghét bị gấu mèo cứ bám lấy mình, liếm lông mãi không ngừng. Nhưng lần này, nó lại để yên cho gấu mèo liếm liếm, còn nó thì nằm ngủ.
Đêm dần khuya. Yêu thú trong viện lại đi ngủ. Chúng ngủ say đến nỗi tiếng ngáy vang lên không ngừng. Trong rừng trúc, con báo đen để nửa người dưới của mình duỗi dài ra(*). Gấu mèo vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh liếm lông cho nó. Báo đen rúc đầu vào trong đám cỏ, khe khẽ nói: "Ta phải đi rồi. Em nhớ phải tự chăm sóc cho mình thật tốt".
(*) Mẻ nằm kiểu này nè:
"Biết mà".
Mặc Ly nói xong thì lại im lặng. Lát sau, y mới nói tiếp: "Hóa thành người cho ta xem nào".
Gấu mèo nghe thế thì hơi rung thân mình, lập tức biến thành một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi. Người thanh niên sở hữu một cặp mắt hoa đào(1) với hai hàng mi vừa nhỏ vừa dài. Dáng dấp thanh niên ấy vô cùng đẹp mắt, nhưng cả người lại không có một mảnh vải che thân. Cậu thanh niên cũng biết trông mình lõa lồ thế này là không đúng lắm nên luống cuống che đi mấy nơi cần che, ngượng ngùng ho một tiếng.
Báo đen cũng đứng dậy, thoắt cái đã biến thành một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú vô cùng. Người đàn ông đứng thẳng dưới trăng, chặn người thanh niên kia lại. Mũi ưng(2) sắc lạnh, đôi mắt bạc tình. Nhưng khi y chăm chú nhìn về phía thanh niên đang lõa thể kia, mặt y lại hơi đỏ lên.
Mặc Ly cúi xuống, hơi đè vai thanh niên lại. Hai cánh tay y vòng lấy người thanh niên, dần dần ôm chặt người ta vào lòng. Thanh niên nọ khẽ rên rỉ, không dám khép chân lại. Giọng cậu hơi run: "Mặc Ly à, chàng đi tận bốn tháng liền, em thực sự không nỡ".
Tuy Mặc Ly cũng đang cực kỳ kích động nhưng y vẫn cố không để lộ ra tâm trạng của mình. Y chỉ để mặc cho đôi môi mình mơn trớn cần cổ thanh thoát của cậu thanh niên. Cậu thanh niên càng run kịch liệt hơn, dán bên tai y mà thầm thì: "Mặc Ly, đây là lần đầu tiên chàng liếm em đấy".
Chứ sao nữa. Chẳng lẽ em nghĩ ai cũng dạn dĩ như em à?
Mặc Ly đổi chỗ hôn. Lần này, y hôi nhẹ lên môi của cậu thanh niên. Mới đầu, Mặc Ly còn hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng, y cũng quyết định tách hai cánh môi của người ta ra, từ từ đưa lưỡi vào trong thăm dò. Thanh niên kia như thể không chịu nổi mà khẽ run, thi thoảng lại khẽ rên một tiếng. Đột nhiên, cậu thanh niên rụt người một cái. Mặc Ly thấy thanh niên mình đang ôm trong lòng biến mất thì giật mình. Nhìn lại, y chỉ thấy ở đây có một nhóc gấu mèo tròn vo. Một người một thú tròn mắt nhìn nhau. Nhóc kia kinh hãi hỏi: "Vừa có chuyện gì vậy!?"
Tuy Mặc Ly đã lường trước được cảnh này nhưng y vẫn cảm thấy bất lực vô cùng. Y bất đắc dĩ mà dựa lưng vào cây trúc gần đó, cố bình tĩnh lại: "Tại giờ em vẫn đang còn yếu, không điều khiển được nguyên dương nên mới đột ngột bị biến về nguyên hình mà thôi".
Gấu mèo càng nghe càng hãi. Nhóc ta lắp bắp hỏi: "Chẳng lẽ lần nào cũng thế ư?"
"Chờ em mạnh hơn là ổn ngay". Mặc Ly giải thích xong thì im lặng một lát, Sau đó, y nói tiếp: "Người chủ hôm nay ta tìm được cho em là đạo tu ngàn năm mới có một người. Em cứ ngoan ngoãn tu luyện với cậu ta, đừng phung phí thời gian đấy. Chờ ta về".
Gấu mèo gật như trống bỏi: "Em biết rồi".
Mặc Ly khởi hành ngay trong đêm.
Liên tục mấy ngày sau, Lam Chỉ đều ngồi thiền tu luyện. Suốt một năm nay, cậu đều cố gắng bớt thời giờ để duyệt số chương truyện mà hệ thống giao cho nên cũng tích được kha khá điểm rồi. Lam Chỉ vào cửa hàng mua lấy hai viên Linh Thuần đan về dùng. Sử dụng xong, độ thuần linh của cậu lập tức tăng lên 94%. 2% tăng thêm này nhìn có vẻ ít nhưng cực kỳ đáng gờm. Chờ đến khi cậu lên giai cao hơn, sự khác biệt mà 2% này mang lại sẽ càng rõ ràng hơn. Tính sơ qua, tốc độ tu luyện của Lam Chỉ sẽ được tăng lên khoảng hai đến ba phần, sẽ chẳng mấy chốc mà cậu vững chân ở Tinh giai thượng phẩm đỉnh phong. Chờ đến khi trời cho cơ duyên xảo hợp, Lam Chỉ sẽ thuận lợi bước lên Nguyệt giai.
Gia tộc họ Ngô ở Huệ Sơn cuối cùng cũng phái người tới nhận xác. Người này chính là mẹ ruột của Ngô Phỉ. Ngô Phỉ không những là độc đinh của bà mà còn là đứa con sở hữu thiên tư tuyệt vời mà bà đứt ruột sinh ra. Nay, phải trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đương nhiên bà đau lòng muốn chết đi sống lại. Ngô phu nhân ôm xác con mình khóc ròng một đêm, sớm hôm sau thì tới trước viện giam Lạc Anh, thể hiện rõ ý muốn nợ máu phải trả bằng máu.
Vì sự việc ngộ sát của Lạc Anh vẫn còn điều ẩn khuất nên bốn trưởng lão đích thân ra mặt giải thích cho Ngô phu nhân việc dạo này có ma tu phá quấy, mong bà độ lượng mà chờ thêm một thời gian nữa. Họ hứa rằng khi nào bắt được ma tu kia, Bắc Hành phái nhất định sẽ cho bà một câu trả lời thích đáng. Dù sao thì thế lực của Ngô gia cũng không bằng Bắc Hành phái nên sau một hồi ầm ĩ, Ngô phu nhân oán giận mang thi thể Ngô Phỉ đi. Trước khi đi, bà ta hẹn rằng một tháng sau sẽ cho người đến đòi công bằng cho Ngô gia.
Bắc Hành phái rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bầu không khí khủng hoảng cũng dần bao trùm lên chúng đệ tử. Đến giờ, vẫn không một ai trong số họ biết ma tu thần bí kia là kẻ phương nào. Bạch Phong Dương nỗ lực dẫn người đi lùng sục dấu vết của ma tu, thậm chí, gã còn lật tung phòng Giản Thương lên. Nhưng dù có làm vậy, gã cũng không thu hoạch được một chút manh mối nào. Có lúc, Bạch Phong Dương nghĩ có khi do mình đa nghi quá, nhưng trực giác lại bảo gã rằng quan hệ của Giản Thương và Lam Chỉ cực kỳ mập mờ. Quá nhiều thứ xoay quanh tâm trí Bạch Phong Dương, khiến đầu gã đau như búa bổ, nghĩ gì cũng không thông.
Ngược lại, Lam Chỉ thấy Bạch Phong Dương dạo gần đây sầu lo nhiều quá, tâm lý bất ổn, dễ nóng nảy bực tức nên toàn rước họa vào thân thì cũng lo. Cậu sợ Bạch Phong Dương gặp chuyện chẳng lành nên vội dặn riêng Tô Sở và Lý Du nhớ để mắt đến gã.
Nhưng rồi, một ngày nọ, khi Lam Chỉ còn đang ngồi thiền thì A Sinh đã hớt hải chạy tới đập cửa phòng cậu, hốt hoảng bẩm báo: "Lam sư huynh! Lam sư huynh! Không ổn rồi Lam sư huynh ơi! Đệ tử của Bạch sư đệ không hiểu vì lý do gì mà đánh chết Phạm Thanh rồi!"
Tin xấu ập tới ngay lúc Lam Chỉ đang tập trung thăng cấp. Dù nó chỉ làm Lam Chỉ phân tâm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng một cơn đau nhức lập tức thừa thế xông lên từ lồng ngực cậu. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi và miệng. Lam Chỉ vội vã nuốt ngụm máu kia xuống, nốc vội một viên thuốc trị thương rồi lau sạch vết máu tràn ra khỏi khóe miệng. Xong xuôi, cậu mở cửa ra ngoài: "Sao lại thế? Bọn họ lại đánh nhau à?"
Có mấy đệ tử đang đứng chờ bên ngoài phòng tu luyện. Bọn họ tranh nhau nói: "Lam sư huynh! Lần này bọn đệ không làm gì cả! Huynh tới đó mà xem!"
Nhóm Lam Chỉ vừa ra khỏi cửa viện, Tô Sở đã cưỡi gió tới đây. Tô Sở hấp tấp thưa với Lam Chỉ: "Thưa, sau khi Bạch sư huynh nghe tin Phạm Thanh bị Tần Hải giết thì đột nhiên phát điên. Huynh ấy lao tới phòng của Tịch sư đệ, lôi đệ ấy ra ngoài rồi một kiếm chém chết. Tề sư huynh và Dung sư huynh đã cố ngăn lại nhưng lại bị Bạch sư huynh đánh đến mức hấp hối. Đến giờ vẫn chưa rõ hai người họ sống chết ra sao ạ".
Lam Chỉ nghe Tô Sở kể lại mà kinh ngạc vô cùng. Sau đó, Tô Sở nói gì cậu cũng không nghe rõ nữa, hai tai ù hết cả đi.
Ai chết cơ? Giản Thương?
Tấm thẻ ngọc cậu cất trong ngực áo chợt rung mạnh. Bây giờ, Lam Chỉ giống như một con rối vô hồn, máy móc lấy tấm thẻ ra. Tâm trí cậu rối như tơ vò, vô hồn nhìn dòng thông báo đang hiện trên mặt ngọc.
【Nam chính đã tử vong. Bạn có muốn kết thúc truyện không?】
-----------------------
1. Mắt hoa đào: dáng mắt có phần khóe mắt cắt xuống, viền mi dưới tròn và cong. Mắt hoa đào lúc nào cũng hơi ươn ướt, khi không cười nhìn vẫn tươi như đang cười, rất dễ thu hút người khác. Ảnh minh họa:
2. Mũi ưng: là dáng mũi có đầu quả mũi hơi khoằm xuống, sống mũi thì gồ lên. Ờ thì dân gian gọi nó là mũi quặp, mũi khoằm đấy các bạn. Ảnh minh họa:
-----------------------------
Góc chen mồm của Tôm:
Cảnh báo: Hai chương nữa sẽ có nội dung không lành mạnh (ái tử thi). Bạn nào không đọc được thì đề nghị bỏ qua đoạn đầu. Xin cảm ơn.