Con mắt Cố Tây Thành thâm trầm nheo lại, nhìn Tô Nhan Hề đang ngẩn ngơ.
- Cô ấy, từ hôm nay chính là vợ Cố Tây Thành tôi.
Cô ấy cũng là người duy nhất Cố Tây Thành tôi cần chịu trách nhiệm.
Wow...!Các cô gái đều hét lên kinh ngạc.
Một số là ghen tị, một số oán trách, một số đang tức giận.
Cô Tây Thành làm hổn loạn hiện trường khóe miệng lạnh nhạt giương lên, rời khỏi lễ đường một cách soái khí.
Tô Nhan Hề nhìn theo bóng lưng của anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tại sao cô lại có loại ảo tưởng, những gì anh vừa nói dường như không phải với cô?
- Ngưỡng mộ, đố kị chết mất!
Lục An An bộ dạng phát cuồng, chọc vào tay Tô Nhan Hề.
- Tại sao cậu lại may mắn như vậy, lại có thể có thể kết hôn với một người đàn ông hoàn hảo như vậy.
Trời ơi, mình không mong một người đàn ông nói với mình: Quẹt tùy ý.
Chỉ mong một người đàn ông như Cố thiếu vậy: cô ấy là người duy nhất tôi cần chịu trách nhiệm.
Oa oa oa, quá tuyệt vời.
- Dừng dừng dừng! Dại trai.
Tô Nhan Hề không thể chịu nổi sự điên khùng của cô.
Một người không muốn cùng tuyên thệ với bạn đi hết hôn lễ, rốt cuộc tốt chỗ nào?
Nhìn vào chiếc nhẫn giá trị không nhỏ trong tay, Tô Nhan Hề có cảm giác cầm miếng đồng hỏng sắt nát.
- Này, lẽ nào cậu không cảm động à?
Lục An An không phục nắm lấy vai của Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề bước đi không chú ý, vai kéo theo tay giật lại.
Kết quả chiếc nhẫn rơi khỏi tay, rơi xuống đất lách cách và lăn đi xa.
- A, nhẫn của mình!"
Tô Nhan Hề bỗng mở to mắt, đuổi theo hướng của chiếc nhẫn.
Chỉ thấy, chiếc nhẫn tròn bóng loáng lăn xuống dưới đài.
Cô vội vàng nhanh chóng đuổi theo.
- Ah!!!
Tô Nhan Hề một lần nữa lại quên đang đi giày cao gót, lại một lần nữa loạng choạng ngã.
- Hề Hề...
- Thiếu phu nhân...
- Cẩm Hề...
Một tiếng hét thảm thiết, bối cảnh đổ xuống, quả thực đẹp bốn góc
Số đặc biệt, Vợ chồng Cố thiếu ân ái.
- Đây đây đây...
Tô Nhan Hề nhìn vào tiêu đề của tờ báo quả thực khóc không ra nước mắt.
Vào ngày cưới, chú rể bỏ lại cô một mình rời đi, chưa về.
Ở hôn lễ cô ngã vồ ếch, ở lại bệnh viện một đêm mới được đón về Cố gia.
Cho hỏi, đây là loại ân ái gì?
- Toàn là nói linh tinh!
- Ah, những gì mọi người nói cũng có một chút hợp lý!
Lục An An nhặt tờ báo bị Tô Nhan Hề vứt đi lên.
Nói đùa:
- Cố thiếu trước mặt nhiều khách như thế, tuyên thệ với cậu.
Mà cậu để chiếc nhẫn cưới anh ta tặng cậu rơi xuống sân khấu.
Đây không phải là ân ái, thì là gì? Cậu lẽ nào không thừa nhận cậu để ý Cố thiếu, nếu không thì cậu sao lại quan tâm đến chiếc nhẫn anh ta tặng cậu?
- Làm ơn, mình quan tâm đến chiếc nhẫn vì mình đền không nổi! Chiếc nhẫn đó thuộc về Hạ Cẩm Hề mà không phải mình Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình, vì vậy luôn nhớ lấy mình nên làm gì và không nên làm gì.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, Lục An An không trêu chọc cô nữa.
Đành lắc đầu:
- Cậu làm gì nghiêm túc vậy, mình nói đùa thôi.
Những thứ của người khác, chúng ta không ham.
Nhưng, Hề Hề, đối mặt với Cố Tây Thành như vậy, cậu có thể giữ được trái tim mình không?
Đây mới là điều mà Lục An An lo lắng nhất.
Cô sợ bạn thân của mình cuối cùng sẽ bị tổn thương.
Mà hoàn toàn không biết tương lai Tô Nhan Hề thế nào, chỉ hy vọng Hạ Cẩm Hề có thể sớm ngày trở lại và kết thúc trò chơi hoang đường này.
- Này...
- Này...
Hai người có tâm trạng khác nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
Âu Dương Khiết bước đến cửa phòng, nghe thấy tiếng thở dài của hai người, nghi hoặc chớp chớp mắt.
- Thiếu phu nhân!
-...
Không có động tĩnh!
Tô Nhan Hề hoàng toàn không chú ý đến sự xuất hiện của Âu Dương Khiết, ngồi trên**cúi đầu trầm tư.
Âu Dương Khiết chỉ có thể vươn tay gõ cửa.
- Thiếu phu nhân!
- Ơ?
Lần này Lục An An phản ứng lại, cô quay sang nhìn thấy Âu Dương Khiết ở cửa, chỉ trong nháy mắt, cô nhớ ra anh là trợ lý của Cố Tây Thành.
Thế là, cô nhanh chóng đập đi nỗi sợ Tô Nhan Hề trong tinh thần.
- Thiếu phu nhân, gọi cậu đấy!
- Ah?
Tô Nhan Hề ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, dáng vẻ như trên mây.
Lục An An nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc, chỉ ra ngoài cửa.
Tô Nhan Hề nhìn theo, lúc này mới thấy sự tồn tại của Âu Dương Khiết.
- Anh tìm ai?
- Phù...
Lục An An cười lớn!
Khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Khiết giật giật, cảm giác hiện diện của anh thật thấp.
Cứng rắn bước tới:
- Thiếu phu nhân, Thiếu gia về rồi, mời Thiếu phu nhân xuống lầu.
Tô Nhan Hề, khóe miệng co lại, Thiếu phu nhân? Thiếu gia?
- Anh nói là Cố Tây Thành?
- Tất nhiên!
Không thì là ai?
Lông mày Tô Nhan Hề nhíu nhẹ, “người chồng” một đêm không về của cô lại có thể về.
- À, tôi biết rồi.
Tôi sẽ đi xuống ngay.
Âu Dương Khiết gật đầu, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tô Nhan Hề từ đi xuống, áo thun áo khoác chuẩn bị xuống lầu.
Lục An An bên cạnh đã ngăn cô lại:
- Cậu đi ra ngoài như thế à?
- Có vấn đề gì sao?
Tô Nhan Hề nhìn bản thân mình từ trên xuông dưới, rất tốt, đồ thể thao, đơn giản và thuận tiện.
- Mình phục cậu rồi!
Lục An An lắc đầu, đưa cô đến phòng thay đồ để chọn quần áo cho cô.
Tất cả những bộ quần áo này đều do Cố gia mua cho cô, mỗi một bộ giá trị đều không nhỏ.
- Cậu nhớ rằng cậu là Hạ Cẩm Hề.
Đại tiểu thư Hạ gia bất luận la lúc nào cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Lục An An đã chọn một chiếc váy ren trắng:
- Vì vậy, cậu luôn phải làm như cô ấy thật xinh đẹp.
- Nhưng...
- Không có nhưng, cậu đừng quên nhiệm vụ của mình.
------------.