Trương Bội Bội là một đứa trẻ có năng khiếu bơi lội, mới bốn tuổi đã đạt chiều cao 120 cm, bắt đầu huấn luyện. Phản xạ ghi nhớ của cơ thể Bội Bội vô cùng đặc biệt, trong thời gian ngắn ngủi đã học được bốn kiểu bơi khác nhau. Hạt giống vàng hôm nay và Phần Kiều rất giống, thậm chí thể chất của Trương Bội Bội còn tốt hơn Phần Kiều.

Nhưng vì sự cố sặc nước vài tháng trước khi không có người lớn bên cạnh nên suýt chết đuối. Từ đó về sau mỗi khi đến bể bơi đều có người theo sát.

Nhằm khắc phục khuyết điểm này, mẹ Trương Bội Bội có lòng chuyển cô bé tới bể bơi khác, hy vọng rằng môi trường mới có thể giúp Trương Bội Bội quên đi ký ức chới với đó.

Chỉ tiếc phụ lòng mẹ Bội Bội, sau khi Trương Bội Bội chuyển sang hồ bơi Sùng Văn, cô bé không những không chữa được chứng ỷ lại huấn luyện viên mà còn dựa dẫm Phần Kiều nghiêm trọng hơn. Loại ỷ lại này không chỉ ở dưới nước mà khi lên bờ cô bé cũng cuốn lấy Phần Kiều hỏi này gọi kia như một cái đuôi nhỏ.

Vịt vàng con mấy tuổi rời khỏi mẹ?.

Phần Kiều đỡ trán, vịt cô từng thấy chỉ có vịt khỏa thân trên bàn ăn thôi.

Nhưng nhìn chú vịt con màu vàng trên áo bơi cô bé, Phần Kiều hiểu sâu sắc niềm yêu thích của Trương Bội Bội với vịt con, những lời này sao có thể nói ra được.

Cô bé vẫn nấc thút thít, Phần Kiều nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé, nhưng Trương Bội Bội yếu ớt giơ tay lên: “Cô ơi….hic….Em muốn đi vệ sinh…..”.

“Con đi đi” – Phần Kiều vỗ vỗ lưng cô, không nhúc nhích.

“Cô giáo ơi!” – Trương Bội Bội dừng lại, há miệng mếu máo.

Phần Kiều nhổm lên bờ, nắm bàn tay nhỏ bé: “Đi thôi”.

Trương Bội Bội rất dính người, điểm này giống Phần Kiều như đúc. Phần Kiều không biết cách nói chuyện, không hề có sức chống cự với những em bé đáng yêu, nước mắt trẻ con nhõng nhẽo đúng là sát thương chí mạng.

Nếu sau này Phần Kiều có đứa con dễ thương thế này thì hạnh phúc mỹ mãn.

Phần Kiều nghĩ vậy, Trương Bội Bội đi từ phòng vệ sinh ra, kiễng chân lên bồn rửa tay. Một đứa trẻ năm tuổi chỉ cao ngang bồn, tay không đủ dài, chân cũng đã nhón hết nấc.

Phần Kiều bước vào, bế cô bé lên, bàn tay be bé vừa vặn đặt dưới vòi nước.

Có khá nhiều buồng vệ sinh, hai người nào đó đang nói chuyện, tuy không thấy mặt và không biết danah tính nhưng nhà vệ sinh vốn là nơi tám chuyện lý tưởng.

Phần Kiều không quan tâm những lời này, tập trung rửa tay sạch sẽ cho bạn nhỏ, chuẩn bị bế cô bé rời đi thì nghe rõ mồn một hai người luyên thuyên này nhắc tới mình.

“Phần Kiều, Phần Kiều đó biết không? Là hot girl mạng thần bí kia kìa, cái người mà nhập tên vào Maopu[1] lẫn Tianya[2] đều không được đó, gần đây làm việc bán thời gian chỗ mình này….

[1]: Diễn đàn Trung Quốc nổi tiếng.

[2]: Mạng xã hội lớn của Trung Quốc.

“Không phải là quý cô bạc tỷ sao? Tự dưng tới hồ bơi làm việc part-time thế? Nhà cô ta thiếu chút tiền này à?”.

“Chuyện này cậu không biết đâu…. Chị tôi là nhân viên tập đoàn Cố thị, tin tức bên trong tuồn ra cô ta là bạn gái Cố Diễn, theo Cố Diễn từ Vân Nam đến đây. Gia đình hình như lụn bại rồi….”.

“Cố Diễn nào? Không phải Cố Diễn đó chứ…. Anh ấy dính dáng với hot girl mạng nổi lềnh phềnh ấy hả? Cậu không giỡn đấy chứ?”.

“Vớ vẩn, cả Đế Đô này có bao nhiêu Cố Diễn? Chính là cái người mà cậu nghĩ đó, cái người trên tạp chí kinh tế và tài chính…..”

Phần Kiều không hề động đậy, đứng lặng lắng nghe.

Trương Bội Bội là bách khoa toàn thư mười vạn câu hỏi vì sao, cô bé nghe luyên thuyên bên này là miệng không thể nín nổi. Trương Bội Bội ngửa đầu, mở to đôi mắt khờ dại ngây ngô hỏi: “Cô Phần Kiều ơi, Cố Diễn là ai vậy? Cả Đế Đô này có bao nhiêu Cố Diễn?”.

Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ lọt tai hai người trong nhà vệ sinh.

Âm thanh buôn chuyện im bặt.

Phần Kiều: Này tôi không cố ý đấy nhá.

Ngượng quá….

Phần Kiều sai rồi, cô xin rút lại mong muốn có một đứa con như vậy.

Tuy đã bế Trương Bội Bội ra ngoài nhưng đầu óc Phần Kiều vẫn mắc kẹt trong cuộc nói chuyện khi nãy. Nếu bọn họ đã biết vậy những người khác thì sao?

Cô lục tung điện thoại tìm kiếm tất cả thông tin trên mạng, Phần Kiều mới mở chuông điện thoại, tin nhắn bạn học hỏi thăm “ting ting” ngập máy.

Sao lại thế này?.

Phần Kiều không hiểu đầu cua tai nheo gì, tiếp tục tìm kiếm thì phát hiện tất cả bài viết nóng hổi đều viết về Phần Kiều, hình chụp Cố Diễn và Phần Kiều là tiêu đề trang chủ của những phương tiện truyền thông lớn nhỏ.

Chân dung bạn gái Cố Diễn......

Nữ thần đội tuyển bơi lội Sùng Văn chính là bạn gái chủ tịch tập đoàn Cố thị…. 

......

Vì sao mọi chuyện thành thế này? Phần Kiều ngớ người.

Cố Diễn không có khả năng phạm phải sai lầm như vậy, rốt cuộc tin tức bị phát tán bằng cách nào?.

Bình luận của phần lớn cư dân mạng cũng giống vậy, đều không thể tin được.

Tuy rằng Cố Diễn là ngôi sao sáng nhất đế chế thương nghiệp nhưng anh cực kì kín tiếng, anh hiếm khi xuất hiện trước mặt truyền thông báo chí và ống kính phóng viên. Kênh truyền hình Cố Diễn thường góp mặt một là CCTV-1[3], hai là những bảng tin nổi tiếng về kinh tế tài chính, có điều lúc này Cố Diễn đã xuất hiện trên bảng tin giải trí….

[3]: Một kênh phát sóng trực thuộc Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

Dân mạng sôi sùng sục!   

Nếu Phần Kiều thật sự là bạn gái Cố Diễn thì không ngạc nhiên khi không tìm được tên hay thông tin về Phần Kiều trên các trang, diễn đàn lớn…..

Hầu hết những tấm hình bị lộ đều là hình Phần Kiều và Cố Diễn ở tòa tháp đôi, đôi khi có tấm cả hai cùng đi du lịch.

Đa số hình đã được xử lý, tỷ như tấm cả hai đang thanh toán trong siêu thị, Cố Diễn xếp hàng tính tiền, hai chân Phần Kiều tê rần nên cô dựa lưng anh nghịch điện thoại.

Bởi là hình chụp lén nên hơi mờ, tuy nhiên góc chụp rất tốt, liếc mắt cũng nhận ra hai người sau ống kính là ai.

Phần Kiều nhớ như in người chụp hôm đó là một chàng trai, với góc chụp này thì anh ta đúng là chủ nhân tấm hình rồi.

Hôm đó rõ ràng Cố Diễn đã bắt anh ta xóa bỏ, sau đó cũng chẳng bị rò rỉ, vì sao tới tận hôm nay mới tung tấm hình đó lên mạng. Còn nữa, hôm đó anh ta sợ mất vía, không lẽ anh ta cả gan bất chấp ánh mắt chòng chọc của Cố Diễn để phát tán tấm hình sao?.

Chỉ vỏn vẹn một buổi chiều, làn sóng lan truyền tin tức ầm ầm như sóng vỗ, chắc chắn phía sau có người thao túng.

Đáp án luẩn quẩn trong lòng Phần Kiều, cô chưa thể đưa ra kết luận.

Không thể nào, là cô hoang tưởng, Cố Diễn không có lý do gì làm vậy… 

Phần Kiều không có thời gian nghĩ nhiều, đến giờ học rồi.

Các lớp chật ních học trò bé nhỏ sáu bảy tuổi, phải mất vài ngày Phần Kiều mới dần quen với chúng.

Giáo viên dạy trẻ em bơi không thể lơi lỏng một giây, sơ suất là học trò sặc nước ngay. Những đứa bé này là châu báu của gia đình, Phần Kiều không dám phân tâm nghĩ chuyện khác, tập trung toàn lực dạy dỗ.

......

Cuối cùng cũng dạy xong, Phần Kiều mau lẹ lao đi tắm, thay quần áo rồi gấp gáp quay về ký túc xá.

Đặt trường hợp thời điểm Phần Kiều mỏng manh nhạy cảm, nếu mọi người đổ dồn chú ý, vừa ra khỏi cửa đã bị chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng thì Phần Kiều nhất định sẽ không thể chịu nổi, tinh thần sẽ không thể trụ vững.

Là Cố Diễn giúp cô hiểu, nếu chỉ để ý ánh mắt người đời thì cô sẽ không thể sống sót.

Phần Kiều dần dần chấp nhận quan điểm chỉ bảo này. Xung quanh cô là những con người mạnh mẽ nghị lực, sẽ dễ được cộng hưởng. Tuy nhiêu điều Phần Kiều lo lắng hiện giờ không phải chính mình mà là nếu sự việc tiếp tục bị lan rộng, nếu chuyện gia đình bị bại lộ thì Cao Lăng phải làm sao đây?.

Điểm này chính là mối lo ngại.

Chức vụ của ba Phần Kiều trong Phùng thị đã bị cư dân mạng đào bới ra, nếu đào sâu hơn nữa…

Khoảng thời gian này gấp rút, Cao Lăng là tội phạm lẩn trốn đang bị truy nã, nếu vì chuyện của Phần Kiều khiến bà bị bại lộ thì bà chẳng còn cơ hội tự thú nữa.

Cao Lăng và Phần Kiều trông giống hệt nhau, vô cùng dễ nhận ra. Cao Lăng lén lút trốn về Trung Quốc, nếu bị người khác phát hiện tung tích thì hậu quả càng khó lường.

Phần Kiều không ngừng gọi điện thoại Cao Lăng hết lần này đến lần khác nhưng không ai nghe, trái tim bị thiêu cháy trong lửa nóng.

Ngược lại là La Tâm Tâm gọi.

Phần Kiều nhấn nút nghe.

“Kiều Kiều, cậu xem coi tin tức chưa?” – La Tâm Tâm liến thoắng.

“Mình xem rồi….”.

“Cậu không sao chứ Kiều Kiều? La Tâm Tâm do dự cân nhắc lời nói. “Cậu đừng để ý mấy bình luận trên mạng….”.

Phần bình luận trên Internet bình thường là nơi âm binh chướng khí, nhất là dưới những bài đăng về một người đàn ông giàu hẹn hò với một cô gái xinh đẹp. Bất kể chân tướng là gì, hầu hết sẽ phun những lời đay nghiến như nhau, không thèm quan tâm thực hư. Chắc chắn sẽ tồn tại những phán xét dơ bẩn.

La Tâm Tâm biết Phần Kiều nhạy cảm, e ngại cô xảy ra chuyện gì.

“Tụi mình đều hiểu cậu là người như thế nào…. Cậu đừng quan tâm mấy đứa đó”.

“Mình không sao đâu” – Trái lại Phần Kiều trấn an La Tâm Tâm. “Cảm ơn cậu, Tâm Tâm”.

Thực tế Phần Kiều chưa đọc bình luận, bây giờ cô chỉ muốn biết Cao Lăng ở đâu rồi khuyên bà đi tự thú.

Bản án cho tội danh của Cao Lăng không quá nặng, cô biết Cao Lăng đang do dự điều gì. Bà đã quen sống trong ánh mắt người đời ca tụng, là người phụ nữ sinh ra ở vạch đích, bất thình lình rơi xuống vực thẳm sâu hút thì chắc chắn chịu không nổi.

Ở một khía cạnh nào đó, điểm này tương tự Phần Kiều. Hai mẹ con đều chết vì bệnh sĩ.

Tòa nhà ký túc xá hiện ngay trước mắt, Phần Kiều cúp máy, ngẩng đầu, chỉ thấy một người đứng dưới tòa ký túc xá 17.

Người đó cao gầy, khôi ngô tuấn tú, bình thản đợi Phần Kiều đến gần. Cậu trai mặc trang phục cầu thủ chưa kịp thay, làn da ửng đỏ sau khi vận động. Vầng trán cậu ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên cậu mới từ sân bóng đến.

Lương Dịch Chi? Cậu ta ở đây…. Hôm nay là chung kết giải bóng đá sinh viên toàn quốc.

Phần Kiều bỗng nhớ hai tuần trước Lương Dịch Chi đã mang “thẻ vào cổng” đặc biệt của tiệm bánh Hằng Viên Trai, cô vẫn chưa ghé dù chỉ một lần.

Danh thiếp sau khi đem về đã bị Phần Kiều tiện tay ném vào ngăn kéo nào đó, rơi vào quên lãng….

“Kiều Kiều…” – Lương Dịch Chi cúi đầu gọi, tầm mắt như dừng ở Phần Kiều nhưng không phải. Cậu muốn hỏi vì sao Phần Kiều không tới, nhưng lời nói đầu môi không thể thốt ra.

Điều Phần Kiều không biết chính là, vé Lương Dịch Chi tặng là vé VIP, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, chỗ dành cho Phần Kiều là chỗ trống duy nhất trên hàng ghế khách quý.

Ngày đó Phần Kiều qua quít đồng ý đến xem trận đấu, Lương Dịch Chi tưởng thật nên cất công chuẩn bị tỉ mỉ nhiều thứ. Tuy nhiên sau đó Phần Kiều đã vắng mặt, Lương Dịch Chi dã tràng biển Đông.

Lúc chạy trên sân, cậu không ngừng nhìn về phía ghế trống kia, cậu cứ cảm giác giây tiếp theo cô sẽ xuất hiện, lơ đễnh suốt hiệp một dẫn đến việc đối thủ dẫn trước một bàn.

Không cần huấn luyện viên mắng, chính Lương Dịch Chi thức tỉnh.

Trạng thái của Lương Dịch Chi không vì mỗi bản thân mà còn mang theo kỳ vọng và sự tập luyện chăm chỉ của cả đội. Lương Dịch Chi ép mình không hướng về phía khán đài, điều chỉnh ổn định và ghi một cú hat-trick ở hiệp hai.

Cuối cùng Sùng Văn trở thành chủ nhân của cúp vô địch, Lương Dịch Chi được bầu chọn là tiền đạo xuất sắc nhất trận. Nhưng ngay khi trận đấu chấm dứt, thay vì đợi lễ trao giải thì điều đầu tiên Lương Dịch Chi làm là xem tin về Phần Kiều trên mạng.

Vậy có phải đây là nguyên nhân Phần Kiều không đến đúng không?.

“Tôi xin lỗi” – Phần Kiều hiểu lí do nằm ở mình, nhận sai trước.

“Không cần” – Lương Dịch Chi lắc đầu, cậu im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Người đó là Cố Diễn à? Người đàn ông cậu thích ấy?”.

Lương Dịch Chi nói đến đây, Phần Kiều cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.

“Ừ” – Phần Kiều đáp, những hỗn độn trong lòng không thể sắp xếp.

“Vậy là, tôi không còn cơ hội nào nhỉ?” – Lương Dịch Chi cương nghị nhìn cô. “Những gì anh ta có thể làm cho cậu, tôi chắc chắn sẽ làm được tốt hơn. Tình cảm của tôi chẳng thua kém ai cả!”.

“Thật sự không thể sao?” – Đôi mắt Lương Dịch Chi khẩn khoản.

Tuy không nỡ đối diện với ánh mắt này nhưng biểu cảm cô không mảy may suy suyển.

Trước đôi mắt biết nói, Lương Dịch Chi hiểu Phần Kiều đã thẳng thắn từ chối.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau bên trong nhà tắm, Phần Kiều cũng nhìn Lương Dịch Chi với đôi đồng tử trong veo tỏ tường như vậy. Mái tóc rong biển đen dày ướt sũng, nước da trắng sáng, đôi môi đỏ bừng, đường cong gợi cảm mê người.

Tựa như tiên chim Siren[1] trong truyền thuyết, ánh mắt hồn nhiên trong veo, gương mặt dụ hoặc, phát ra cám dỗ không thể cưỡng lại.

[1]: Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo.

Khi đó Lương Dịch Chi dửng dưng như không, nhịp đập lại loạn xạ ngầu. Trái tim cứ thế thình thịch, thình thịch, mạch máu nở rộng khiến người ta dập dềnh lênh đênh.

“Tôi hiểu rồi”.

Lương Dịch Chi gật đầu gằn từng tiếng, chưa bao giờ khốn khổ như vậy.

Thế là mối tình đầu kết thúc bằng cảm xúc đơn phương như thế.

Tình yêu nhiệt huyết ngưng kết ngay giờ khắc này bị duy một ánh nhìn nhẹ nhàng đánh vỡ vụn rơi lả tả.

Lương Dịch Chi từng giúp Phần Kiều rất nhiều, thanh niên ương ngạnh ngẩng cao đầu giờ đây thất thần lơ ngơ. Cuối cùng Phần Kiều không đành lòng, cô cúi gập người thật sâu: “Tôi thành thật xin lỗi”.

Xin thứ lỗi xong, Phần Kiều chạy vội về tòa ký túc xá, không dám ngoái nhìn.

Phần Kiều chạy một mạch lên tầng ba, cô ghé mắt ra ngoài cửa sổ, Lương Dịch Chi vẫn chôn chân tại chỗ.

Bây giờ là mùa đông, Lương Dịch Chi mặc độc một bộ áo đấu, chưa thay quần áo.

Phần Kiều không thấu hiểu được ánh mắt Lương Dịch Chi, cũng không biết cậu đang nghĩ gì.

Phần Kiều ủ rũ thở dài.

Có rất lúc nhiều, rõ ràng Phần Kiều muốn đối xử tốt với những người xung quanh nhưng cuối cùng lại tổn thương họ.

Nếu Lương Dịch Chi không thích cô, có lẽ hai người có thể trở thành bạn. Tuy nhiên hiện tại cậu cần cách Phần Kiều càng xa càng tốt. Phần Kiều chính là lời nguyền, bất kì ai tới gần sẽ liên lụy, tổn thương.

Phần Kiều bước thêm vài bước, cô nghĩ ngợi, sau cùng vẫn chạy xuống tầng một gõ cửa phòng quản lý ký túc xá.

Cô thò đầu vào cửa.

“Em sinh viên có gì việc gì không?”.

“Dì ơi, bạn học của cháu bị thất tình, mùa đông buốt giá vậy mà cứ mặc mỗi quần áo mỏng tanh đứng ngẩn người” – Phần Kiều khựng một chút. “Hay dì khuyên cậu ấy giúp cháu được không? Không thì cậu ấy đông cứng mất ạ”.

“Được” – Dì quản lý ký túc xá gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có cậu sinh viên chết trân ở đó thật. Dì lẩm bẩm: “Sao thằng bé khờ thế?”.

Dì quay lại đánh giá Phần Kiều một lượt, khuôn mặt cô bé tinh xảo xinh đẹp thế này…. Tựa như hiểu được điều gì, dì trả lời: “Cháu về đi, để dì khuyên nó”.

Phần Kiều nghe dì quản lý đồng ý mới xoay người lên tầng.

Ngâm mình trong bể bơi cả ngày, người Phần Kiều rã rời. Cũng may Phần Kiều rửa mặt xong, cô nhìn ra ban công thì chẳng thấy Lương Dịch Chi đâu nữa.

Cô thở phào một hơi, nhớ mớ tin tức lộn xộn hôm nay.

Là một tay Cố Diễn sắp đặt đúng không?.

......

Dĩ nhiên rồi.

Vé vào cổng xem trận bóng Lương Dịch Chi tặng lẳng lặng nằm trên bàn làm việc của Cố Diễn.

Phong thư màu trắng, bên trên viết chữ màu đen.

Chẳng có gì đặc biệt nhưng Cố Diễn vẫn chối mắt cực kì.

Lương Dịch Chi dám tặng vé cho Phần Kiều, trông Phần Kiều không thể mua nổi nó hả?.

Lúc rời đi Phần Kiều chỉ mang vài bộ quần áo, tuy anh đau lòng vô cùng nhưng may mắn cho Cố Diễn thay, Phần Kiều không mang theo tấm vé. Cô ném trong ngăn kéo để anh phát hiện nó.

Đúng là Cố Diễn biết Phần Kiều không thích Lương Dịch Chi, cơ mà khó đảm bảo tránh được sự việc ngoài ý muốn. Hơn nữa Lương Dịch Chi là thanh niên trai tráng, anh ngày càng mất tự tin sức hấp dẫn của chính mình.

Phần Kiều thẳng thừng dọn ra ngoài, nếu cô tức giận, tùy tiện đồng ý với Lương Dịch Chi thì sao?

Tuyệt đối không được!

Cố Diễn chưa tưởng tượng cũng không thể chịu đựng được.

......

Hai ngày liền Phần Kiều không dám lên mạng, mỗi ngày máy móc cố chấp gọi điện Cao Lăng.

Dĩ nhiên sẽ không ai nghe, nhưng mỗi khi gọi tâm hồn Phần Kiều được an ủi một chút.

Phần Kiều không biết khi nào chuyện của bà sẽ bị bới ra, có lẽ giây tiếp theo, hoặc trì hoãn thêm.

“Cô cô cô giáo ơi!” – Trương Bội Bội chạy vào hồ bơi.

“Bội Bội, Bội Bội mới học nói lắp sao?” – Một huấn luyện viên lớp bên cạnh trêu ghẹo.

Trương Bội Bội trắng trẻ đáng yêu, từ lúc cô bé xuất hiện đã được thăng lên chức bé yêu số một của hồ bơi Sùng Văn, ai gặp cũng không thể không trêu chọc một hai câu.

“Hứ!” – Trương Bội Bội ngúng nguẩy, ngoảnh sang gọi Phần Kiều. “Cô ơi! Bên ngoài có ai tìm cô kìa!”.

Phụ nữ sao?.

Khương Hàm cố chấp đến chọc tức cô nữa hả?.

Bà ấy nghĩ dùng bà ta có thể thay đổi chuyện này hả?

Hàng lông mày Phần Kiều nhăn tít, cô không đủ kiên nhẫn nữa, nhưng cô vẫn cố nhịn.

“Cô biết rồi, Bội Bội khởi động trước đi, cô quay lại ngay”.

“Dạ” – Bội Bội nghiêm túc đáp lời, thỏ thẻ nhắn nhủ thêm. “Cô ơi, khi nào cô về con mới xuống nước đó!”.

Bên ngoài hồ bơi có một bồn hoa, bụi cây khá cao, che khuất người phụ nữ kia.

“Không phải em đã nói rồi sao, giáo sư đừng tới tìm em nữa. Giáo sư thà tới gặp Cố Diễn còn tốt hơn lãng phí thời gian gặp em!” – Ngữ khí Phần Kiều nóng nảy, gay gắt.

“Kiều Kiều….”.

Người phụ nữ sau bồn hoa từ từ xoay lại.

Bà kéo thấp vành mũ, đeo khẩu trang, mặc áo phao lông vũ.

Không phải Khương Hàm!.

Phần Kiều lập tức phản ứng.

“Mẹ!” – Phần Kiều nhận ra người trước mặt, cô ngó ngang ngó dọc, xác định không có ai mới nói tiếp. “Vì sao mẹ đến đây?”.

“Con gọi mẹ nhiều cuộc lắm đó, sao mẹ không nghe máy….”.

Cao Lăng cởi khẩu trang, vẻ mặt ảm đạm, bà không ngắt lời Phần Kiều, lẳng lặng nghe cô nói hết.

Mới vài ngày ngắn ngủi mà dưới lớp khẩu trang là một khuôn mặt tiều tụy, vết chân chim hằn sâu nơi khoe mắt.

“Kiều Kiều, mấy ngày nay mẹ suy nghĩ rất nhiều”.

“Mẹ suy nghĩ gì?” – Trái tim Phần Kiều hẫng lên cao, bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn miệng bà, sợ bà sẽ đưa cô một câu trả lời cô không muốn nghe.

“Mẹ sẽ tự thú”.

Câu nói nặng ngàn trượng thoát khỏi miệng Cao Lăng, trái tim Phần Kiều như bị đè xuống đất.

Cuộc đời bôn ba phong bạt cuối cùng đã kết thúc.

Liệu là Phần Kiều nhẹ nhõm cho chính mình hay thay Cao Lăng?

Phần Kiều trầm lặng hồi lâu rồi lấy trong túi thứ gì đó.

“Con luôn cất nó trong túi, chờ đến ngày gặp mẹ” – Phần Kiều đặt món đồ vào lòng bàn tay bà, đó là một tấm thẻ ngân hàng.

“Ngày trước mẹ đưa cho con, con chưa từng động vào, nếu giao nộp có lẽ sẽ được cân nhắc giảm nhẹ hình phạt”.

Cao Lăng kinh hãi, không thể nào tin nổi: “Kiều Kiều, mẹ đi một năm rồi! Con không dùng tiền sao?”.

“Là Cố Diễn giúp con” – Phần Kiều cúi đầu, những lời chưa nói cứng ngắc trong cổ họng. “Con nợ anh ấy rất nhiều…..Nhiều không xuể”.

“Kiều Kiều…..” – Hốc mắt Cao Lăng đỏ lựng.

“Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi…. Mẹ làm sai rất nhiều chuyện….” – Bà cố nén nước mắt, không muốn bật khóc trước mặt Phần Kiều, giọng nói nghẹn ngào.

Phần Kiều cúi đầu im lặng, vành mắt đau xót, nhưng cô không muốn khóc.

Thậm chí bây giờ cô không biết mình phải nói cái gì.

Thực sự trước đây Phần Kiều từng oán trách bà rất nhiều.

Nhưng mặc kệ phẫn uất như thế nào, những việc Cao Lăng từng làm chưa từng giả dối, bức tường ngăn cản hai mẹ con sau ngày ba cô qua đời ngày càng dày, nút thắt càng khó cởi bỏ.

Ngay cả Phần Kiều đã nghĩ, cả đời này cô có thể tha thứ cho Cao Lăng không? 

Hôm nay Cao Lăng đã xuất hiện trước mặt Phần Kiều, Phần Kiều phát hiện tuy cô còn trách bà nhưng kha khá đau thương đã tan thành mây khói.

Phần Kiều nhạy cảm, cũng dễ mềm lòng.

Người phụ nữ xinh đẹp kiêu kỳ một thời đẫm lệ, giọng nói chỉ còn sự hối hận tiếc nuối. 

Có lẽ Phần Kiều đã tha thứ cho mẹ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play