Sau giờ tự học buổi tối, Phần Kiều đeo cặp ra khỏi phòng học. Lưng cô thẳng tắp, đôi vớ trắng cao đến đầu gối và đôi giày da màu đen không nhiễm một hạt bụi, cô vẫn cao ngạo như trước, nhưng thân hình lại rất gầy, mang đến một cảm giác mong manh yếu đuối, không hiểu sao Hạ Hào cảm thấy có chút đau lòng.

“Kiều Kiều.” – Cậu không nhịn được gọi cô.

Phần Kiều quay đầu lại, “Hạ Hào?” – Cô khẽ cười –  “Cám ơn cậu, mấy ngày nay làm phiền cậu rồi, tốn nhiều tiền của cậu, bây giờ tôi đã có tiền rồi, trả lại cho cậu”. Cô giơ ví lên.

“Được.” – Hạ Hào sóng bước theo Phần Kiều.

“Cái này cho cậu.” – Anh xòe tay ra, là một viên ô mai gói giấy kiếng.

“Cậu đừng lúc nào cũng cho tôi ô mai như vậy, trông tôi rất bé bỏng” – Cô cong môi tỏ vẻ chán ghét, nhưng đôi mắt lại rất vui vẻ, cong cong như trăng lưỡi liềm. Phần Kiều lột vỏ, cho ô mai vào miệng, hít một hơi thật sâu, một luồng khí trắng tỏa ra dưới đèn đường vô cùng nổi bật

Có lẽ sau khi phát điên lên đánh người, Phần Kiều không còn trĩu nặng như hôm trước, Hạ Hào còn kể cho cô mấy mẩu truyện cười, cô cũng thuận theo cười rộ lên.

Mới ra khỏi cổng trường, khóe miệng Phần Kiều lại trĩu xuống.

Xe nhà Phần Kiều đã vững vàng đỗ ngoài cửa. Chiếc xe này bình thường ba cô vẫn luôn dùng tới đón cô, sau khi ba cô qua đời đã cất luôn vào garage, hôm nay không biết tại sao lại được lái ra.

Cô nổi cơn thịnh nộ, xông lên phía trước, gõ cốc cốc vào cửa sổ ở ghế trước, không đợi nó hạ xuống, cô đã mở miệng hỏi luôn: “Ai cho phép anh lái chiếc xe này” 

Bộ dạng của người lái xe rất chất phác, Phần Kiều có mắng anh ta cũng vâng vâng dạ dạ: “Là Cao phu nhân bảo tôi đến đón tiểu thư tan học, phu nhân đã thuê một căn hộ nhỏ gần đó, nội thất cũng tốt lắm”

Nhà cô ở phía đông thành phố, còn trường học thì ở phía tây, không ai đưa cô đến trường, sớm hay muộn gì cô cũng dọn ra khỏi nhà, điều này cô cũng đã đề nghị trước, nhưng bây giờ trong lòng Phần Kiều lại cảm thấy không thoải mái.

Quả nhiên là mẹ cô đã sớm không còn muốn liên quan gì đến cô nữa.

Cô siết tay thành nắm đấm, ngồi sau xe. Sau khi lên xe cô không nói một lời.

Quãng đường đi không xa, chỉ hơn mười phút đã đến nơi. Sau khi xuống xe, lời đầu tiên Phần Kiều nói là: “Nói cho bà ấy biết, tôi không quan tâm bà ấy muốn dùng chiếc nào, chỉ có chiếc xe này là không được phép dùng. Đây là xe của ba tôi”

Căn hộ này là căn hộ hai tầng, nội thất đã được sắp xếp ổn thỏa, quần áo giày dép đều được đem từ nhà đến hơn phân nửa, nhìn là biết do Cao Lăng tự mình đem đến.

Căn nhà rất lớn, một mình Phần Kiều ở đây có chút trống trải.

Trong phòng bếp có một bữa khuya do người giúp việc làm, chẳng có ai cả, chỉ để lại tờ giấy nhắn 

Phần Kiều không ăn, cô cởi áo khoác, nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà, lúc này mới cảm nhận được mình đang sống một mình.

Phần Kiều đứng lên, ra phòng khách bật TV, mở tiếng to nhất, cô mới cảm thấy có chút an toàn, cô nhìn mấy diễn viên trong chương trình tạp kỹ cười lớn, Phần Kiều xem kiểu gì cũng không thấy mắc cười chỗ nào.

Thật sự cô không còn một chút sức lực nào, Phần Kiều tẻ nhạt chuyển kênh, rồi cứ thế ngửa người ra ghế sô pha ngủ đến gần sáng.

Ngày cuối cùng của học kì vào tháng đầu tháng ba, kết quả thi đã được công bố, thành tích của Phần Kiều rớt thẳng từ hạng nhất lớp xuống hạng trung bình.

Các bạn học xôn xao xung quanh danh sách điểm, hai tai Phần Kiều hơi ù đi 

“Kiều Kiều? Kiều Kiều!”

“Hả?” – Có người kêu vài lần Phần Kiều mới hoàn hồn lại, cô che giấu sự hoảng hốt, vội quay lại trả lời. Cô tỏ ra bình thường, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng quá lớn bởi kết quả thi, nhưng chỉ riêng Phần Kiều thật sự cảm nhận được điều đó, tay cô đầm đìa mồ hôi lạnh

Cô không biết từ khi nào thành tích của mình lại trở nên tệ như vậy, thậm chí còn kém hơn so với Lộ Hề Dao.

Vì cái gì chứ? Hốc mắt cô nóng lên 

Mỗi ngày cô đều toàn lực tập trung nghe giảng bài, chỉ là không biết tại sao cô luôn bị lạc lối trong những suy nghĩ khác. Cô cố gắng nắm lấy nó nhưng bắt lấy được thì chúng luôn trống rỗng hoặc vô dụng đối với cô.

Đài phát thanh của trường phát một bài tình ca ngọt ngào, không hiểu sao Phần Kiều cảm thấy khó chịu.

Sau khi bản tình ca chấm dứt, có ai đó đang thổ lộ 

Phần Kiều không có phản ứng gì, cô đơ người ra nhìn chằm chằm vào danh sách kết quả thi. Đến khi mọi ánh mắt đều tập trung về mình cô mới cảm giác được điều gì đó thì ra nhân vật chính trên đài phát thanh của trường nhắc đến là mình.

Đám người bắt đầu ồn ào, nhiều người không biết Phần Kiều là ai nên đã tìm tên cô trên bảng điểm.

Vì khi Phần Kiều lớn lên rất xinh đẹp tinh tế, thành tích lại vượt trội nên trong trường cũng khá nổi tiếng. Bây giờ còn đứng trước bảng điểm, nổi tiếng kiểu này làm cô xấu hổ cực kỳ

Phần Kiều cắn môi dưới, tâm trạng càng lúc càng cáu kỉnh, cô đẩy đám người ra rồi bước về lớp luôn.

Trong phòng học chỉ còn một đám người tụm năm tụm ba, trên bàn cô có một viên ô mai gói lại rất đẹp, dưới đó là một chồng vở

Sau bàn cô đã không còn ai.

Phần Kiều nắm chặt viên ô mai xinh xẻo, im lặng hồi lâu.

......

Cao Lăng đã chính thức dọn về chung nhà với người chồng sau. Tuy Phần Kiều không thừa nhận người cha dượng này, thỉnh thoảng có gặp ông cũng không ồn ào mà chỉ lạnh nhạt im lặng.

Mãi cho đến đêm giao thừa, Cao Lăng mới đích thân lái xe đến đón Phần Kiều.

Phần Kiều không hề muốn đi một chút nào, nhưng lại không muốn trải qua đêm giao thừa một mình, năm ngoái đêm giao thừa ba vẫn còn ở đây......

Cô nhíu mày, để mặc cho Cao Lăng thay mình dọn dẹp hành lý. Cô có chút căm ghét bản thân không kiên định mà cứ ỡm ờ, nhưng tưởng tượng đến việc ngồi một mình cô đơn ở căn nhà rộng lớn trong đêm giao thừa thì cả người run bần bật.

......

Ngày đến Phùng gia, thì vừa vặn đến tiệc tất niên của tập đoàn Phùng thị, Cao Lăng bảo cô nhất định phải tham dự. Bà chuẩn bị tất cả váy vóc, giày dép để cho Phần Kiều thay ngay khi đến nơi.

Tiệc tất niên tốt của Phùng thị được tổ chức ở khách sạn Khải Duyệt, ở trung tâm Vân Nam. Tập đoàn thuê hết một tầng.

Trước đây ba của Phần Kiều là quản lý cấp cao của Phùng thị, mới năm trước ba cô còn dẫn cô theo, mới chỉ một năm mà thân phận của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Cao Lăng đưa cô đi gặp tất cả mọi người, mọi người vì nể mặt phu nhân mới của Phùng An nên khách sáo khen tặng vài câu, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ khinh thường.

Dù sao ai cũng biết bà đã bỏ mặc người chồng vừa mới qua đời ba tháng

Cao Lăng dĩ nhiên đã nhận ra, nhưng không để lộ một chút khó chịu nào

Từ trước đến nay có rất nhiều người theo đuổi bà, bà cũng rất biết lựa chọn, và quả thật đã chọn được một người tốt nhất cho mái ấm của mình, là ba của Phần Kiều.

Nhưng trong cuộc đời không ai có thể đoán được phúc họa ra sao, bà không thể chịu được việc “lên voi xuống chó”, trở thành một người thảm thương trong mắt người đời, lòng thủy chung dù sao cũng không ăn được, nhưng bà cũng không thể trở thành một quả phụ, sống lây lất trong ánh mắt thương xót của người đời.

Bà thừa nhận rằng bản thân mình ích kỷ.

......

Mọi người nâng ly chạm cốc, Phần Kiều buồn bực đến mức không thở nổi 

Ông Cao nhíu chặt mày, ngập tràn sự chán nản.

Đôi giày da mới vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại không vừa, cọ xát vào chân Phần Kiều đau nhói.

Một năm trước Cao Lăng vẫn luôn mua giày cho cô, nhỏ hơn cỡ chân một số, còn ba cô thì không cần làm như vậy, nghĩ đến đây, Phần Kiều lại khó chịu.

Thừa dịp Cao Lăng nói chuyện với người khác, Phần Kiều xách váy lặng lẽ đi ra ban công ngoài trời. Ban công ngoài trời rất lộng gió nên rất lạnh, nhưng cũng bởi vậy không ai đi ra.

Bên cạnh đó là một nhà kính trồng hoa, nhà kính không khóa, bên trong rất ấm áp.

Phần Kiều yên tâm tìm một cái xích đu, gỡ giày ra, gót chân đã bị phồng rộp, rơm rớm máu. Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa lên vết phồng, cảm thấy rất đau đớn, cô tủi thân, mắt đỏ hoe.

Cô chịu đựng không nghĩ đến vết phồng trên chân nữa ra ngồi xếp bằng bấm điện thoại giết thời gian. Phía trước xích đu là một giàn hoa dài, trong đó là cây hoa tử đằng tươi tốt, chúng hoàn toàn che khuất cả xích đu.

Cửa ban công bỗng có tiếng sột soạt, Phần Kiều không nhịn được mà thò đầu ra khỏi giàn cây hoa tử đằng để xem thử, nháy mắt liền hóa đá.

Người chồng vừa tái hôn của Cao Lăng, Phùng An và nữ trợ lý xinh đẹp của ông ta đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt ngay cửa, bọn họ vốn không nghĩ rằng ban công sẽ có người.

Phần Kiều chưa từng gặp việc này bao giờ, hai tai đỏ rực, cô trợ lý luồn tay vào quần Phùng An theo vạt áo sơ mi.

Phần Kiều không thể nhìn thêm một giây nào được nữa, vừa định rời đi thì một bàn tay to che lên mắt cô.

“Con nít đừng nhìn mấy cái này” – Là tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi. Tiếng nói vang lên bên tai cô, không hề có ý nói nhỏ, tiếng nói vang vang, đặc biệt êm tai, mang theo ý cười như một dòng suối nhỏ róc rách. Giọng nói vấn vít sát tai cô, rất gần.

Phần Kiều bị giọng nói xa lạ kia làm sợ tới mức nhảy dựng.

Nhưng luồng khí này làm tai cô nóng nóng, hơi ngứa. Phần Kiều có chút rung động 

Cô ung dung, thản nhiên xỏ giày, bắt chước theo giọng nói kia, thấp giọng nói: “Anh mới là con nít, tôi vốn dĩ không có muốn nhìn” 

Lông mi cô nhẹ nhàng chớp chớp, lướt qua lòng bàn tay Cố Diễn, rất dễ chịu

Bàn chân trắng nõn cứ tự cho mình là thần là quỷ, cô im ắng thò trên mặt đất tìm giày. Mười ngón chân lướt qua lướt lại đáng yêu muốn xỉu.

Đúng là đứa nhỏ được cưng như trứng mỏng, Cố Diễn thầm than thở, ánh mắt thấp thoáng ý cười.

Cô thu lại phản ứng, Phần Kiều thấp giọng nói tiếp: “Anh là ai? Tôi sẽ không xem, anh buông tay trước đi”.

Ánh sáng truyền đến trước mắt, Phần Kiều nương theo ánh sáng đèn từ đại sảnh, nhìn lại. Người đàn ông khoát một bộ âu phục tỉ mỉ chỉnh tề, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, có một loại khí chất cao quý đến bức người, chỉ có đường nét đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt hai mí rất sâu, không cần nói gì nhưng vẫn toát ra một sức hấp dẫn lạ kì.

“Là anh?” – Phần Kiều lục tìm trong trí nhớ, là cậu của Hạ Hào.

Có lẽ dưới ánh đèn lờ mờ, đường nét khuôn mặt anh trở nên mềm mại, dường như không còn vẻ xa cách như ngày hôm đó, cũng không làm người khác kinh sợ.

Phần Kiều cũng hào hứng nói với anh vài câu: “Vì sao anh ở đây? Rõ ràng hồi nãy tôi không thấy anh ở đây mà?”

Đương nhiên là Cố Diễn tham dự tiệc ở Phùng thị dưới tư cách là cổ đông

Từ năm trước anh đã mua lẻ tẻ mua một ít cổ phần của tập đoàn Phùng thị, đến bây giờ đã trở thành đại cổ đông của công ty. Đêm nay vốn dĩ anh không cần đến, nhưng lại nghĩ đến tiệc tất niên cuối cùng của Phùng thị bỗng có chút hứng thú.

Không ngờ buổi tiệc tối nay lại quá nhàm chán, anh không chịu được nên đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ chỉ một lát sau đã thấy một cảnh tượng vô cùng ướt át, đương nhiên, còn có một  —— một người bạn nhỏ.

“Dĩ nhiên là em không phát hiện ra tôi, vì tôi ở bên kia” – Phần Kiều nhìn theo tay anh, bên kia tối đen như mực, ánh đèn không hề chiếu đến bên đấy, hèn chi cô không thấy anh.

Hai người ở cửa vẫn còn hôn nhau không dứt, vẫn chưa thể tách ra được.

Anh quay đầu lại lần nữa, lẳng lặng chờ đợi

Phần Kiều cũng không nhìn rõ cảnh tượng nóng bỏng vừa rồi, không biết bây giờ bản thân cảm thấy tức giận hay hả hê hơn nhiều hơn. Cao Lăng nghĩ rằng bản thân có thể tìm được một người để dựa dẫm quãng đời còn lại, thậm chí bỏ cả con mình, bà nhận được cái gì chứ?

Có lẽ là hả hê nhiều hơn một chút, vì Phần Kiều phát hiện trong lòng mình có một niềm vui sướng khi được trả thù khó nói thành lời.

Phần Kiều nghĩ đến việc đó, ánh mắt rực sáng, cực kì xinh đẹp, như một viên ngọc lưu ly, trong lòng Cố Diễn ngứa ngáy, anh nghĩ muốn chạm vào nhưng vẫn cố nén lại.

Cặp đôi lẳng lơ ở cửa quấn quýt suốt hai mươi mấy phút mới quay về đại sảnh, Phần Kiều chờ phát điên, lúc này cô mới đứng thẳng người, xỏ giày vào.

Có điều lâu rồi không mang giày lâu như vậy, cô vừa mang giày vào thì chèn vào hai bong bóng nước, vừa cởi ra chân toàn vết máu, bong bóng nước đã vỡ.

Phần Kiều từ nhỏ đã không thích đi bộ, ba lại thường xuyên tặng giày cho cô. Giày đều luôn rất vừa chân, trên chân không có vết chai nào, lần đầu tiên bị phồng rộp như thế, đau rơi cả nước mắt.

Cố Diễn nhìn vết phồng rộp cũng không thấy khó chịu, máu chảy trên đôi chân trắng muốt mịn màng trông rất đau lòng.

Cô gái nhỏ ngân ngấn nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Phút chốc sau, anh cúi lưng xuống: “Lên đi, tôi cõng em” 

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Phần Kiều, Cố Diễn mới biết mình đang làm gì

Anh không có tính đồng cảm với người khác, cũng không có chuyện thương hoa tiếc ngọc, không, cô bé vẫn là một cô gái nhỏ đáng thương.

Nhưng anh là một người đã làm lại không hối hận, anh nói tiếp: “Dù sao cũng không cần cố” 

“Cám ơn, nhưng tôi vẫn còn đi được” – Phần Kiều dè dặt.

Cô là một người rất sĩ diện, đương nhiên không đồng ý trèo lên lưng một người xa lạ —— tuy rằng bộ dạng chật vật khi cô bệnh lần trước đã bị anh bắt gặp, mặt mũi gì đã sớm không còn nữa 

Cô nhất quyết nhét chân vào, tao nhã bước đi, sau đó phịch ——

Cô vấp phải cây hoa tử đằng, ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play