Cố Diễn đi rồi, Phần Kiều cô độc ở bệnh xá suốt một đêm, ngày hôm sau về đội huấn luyện tiếp.
Bệnh xá chính là một trại nuôi muỗi, ngay cả đã dùng xịt chống côn trùng cũng không có tác dụng gì. Với một đêm ngắn ngủi, cổ tay và bắp chân Phần Kiều chi chít vết muỗi đốt, gãi hai lần thì vết đốt càng sưng lên, trông rất đáng sợ.
Khi quay về đội, mọi người đang nghỉ ngơi tại chỗ. Vừa thấy Phần Kiều, nét mặt La Tâm Tâm bỗng hoảng hốt.
Phần Kiều bước đến, La Tâm Tâm thấp giọng hỏi: “Trời ơi, Phần Kiều, sao cậu bỏ qua cơ hội tốt như thế? Sao không nằm trong bệnh xá thêm hai ngày nữa?”.
Phần Kiều không trả lời, duỗi thẳng cánh tay đến trước mặt La Tâm Tâm.
Cánh tay vốn trơn láng giờ đã nốt to nốt nhỏ đỏ rực, nhìn rất gai mắt. La Tâm Tâm mắc hội chứng sợ lỗ, mới thấy mấy vết đốt này, cô rùng mình bừng tỉnh: “Thì ra cậu bị muỗi bệnh xá đuổi về đây….”.
Hôm qua mưa to tầm tã, sau một đêm, nước bốc hơi hết để lại mặt đất khô rang. Mặt trời lên cao, đun nóng dải đất dưới chân. Cũng may thầy huấn luyện vẫn còn tình người nên sinh viên được tập trung dưới bóng râm. Đó là mấy hàng cây đại thụ to bên cạnh sân, cành lá vươn ra xum xuê, đủ che một đội ngũ. Mấy lớp còn lại chỉ có thể nhìn đội Phần Kiều với ánh mắt thèm thuồng, ghen tị.
Thầy huấn luyện cũng không vì một Phần Kiều gục ngã hôm qua mà giảm cường độ luyện tập, nhưng vốn dĩ hôm nay Phần Kiều cũng không mệt.
Do chuyện hôm qua nên thầy trẻ vẫn rùng mình mỗi khi nhớ lại cảnh Phần Kiều không nói tiếng nào, chỉ có tiếng Rầm giòn giã đáp lời. Anh ta khắc ghi khuôn mặt Phần Kiều, đảo qua đảo lại xung quanh cô, nhác thấy sắc mặt Phần Kiều kém đi một chút thì cương quyết bảo cô ra khỏi hàng ngồi nghỉ một bên.
Nam và nữ đều được tách thời gian huấn luyện và thời gian dùng bữa ra.
Căn tin rộng mênh mang, sinh viên Sùng Văn chiếm một khu vực lớn, mỗi lớp được xếp vài bàn, mỗi bàn ngồi tám người. Bàn Phần Kiều được xếp thêm mấy người nữa nên đành ghép chỗ với mấy bạn đội khác.
Phần Kiều đặt thức ăn xuống, thoáng chốc đã nhận ra người quen. Thì ra là Phan Văn Lôi.
Khuôn mặt Phan Văn Lôi trang nhã sáng sủa, bộ quần áo huấn luyện nổi bật cá tính hơn nữa. Phan Văn Lôi đặt đồ ăn xuống, lên tiếng chào Phần Kiều: “Cậu khỏe hơn chưa?”.
Phan Văn Lôi biết chuyện cô ngất kiểu gì vậy?.
La Tâm Tâm cười: “À quên, hôm qua Phan Văn Lôi đến phòng tìm cậu, mình nói cậu đến bệnh xá rồi”.
“Hai cậu quen nhau à?” – Phần Kiều kinh ngạc.
La Tâm Tâm cũng ngớ người, quay đầu lại: “Cậu không biết sao? Văn Lôi nổi danh khắp các trường cấp 3 ở Đế Đô đấy. Cậu ấy là ngôi sao của làng bơi, trường nào cũng có một fanclub của mấy anh nam lập nên mà. Dĩ nhiên mình phải biết cậu ấy rồi”.
Phần Kiều sững sờ, bốn chữ ‘không biết gì hết’ hiện to oành trên trán. La Tâm Tâm suy đoán: “Cậu không học cấp 3 ở Đế Đô à?”.
“Mình học ở Vân Nam”.
La Tâm Tâm hiểu ra: “Hèn chi…” rồi hỏi tiếp luôn: “Vậy sao cậu biết Phan Văn Lôi vậy?”.
Lần này Phan Văn Lôi mỉm cười trả lời thay Phần Kiều: “Tụi mình chung đội huấn luyện bơi”.
“Thật sao?” – La Tâm Tâm cao giọng, bất ngờ đến suýt chút nữa thì nhảy bật dậy. Thấy mây đen từ thầy huấn luyện đang hướng về đây, La Tâm Tâm ngượng ngập ngồi thẳng thớm lại, tuy nhiên vẫn chưa buông tha Phần Kiều: “Chung một đội với Phan Văn Lôi, vậy cậu bơi giỏi lắm đúng không?”.
Không đợi Phần Kiều đáp lại, La Tâm Tâm hào hứng nói tiếp: “Nghĩ đến cảnh cậu bơi, mình cảm thấy phấn khích thật đấy. Làm sao bây giờ nhỉ, không ngờ kết bạn đại mà tóm được một người đỉnh vậy….!”.
La Tâm Tâm khoa môi múa mép về mình trước mặt Phan Văn Lôi khiến Phần Kiều đỏ mặt. Cô nhanh tay níu vạt áo La Tâm Tâm, chen ngang: “Lâu lắm rồi mình không bơi, không giỏi như cậu nghĩ đâu”.
“Không, Phần Kiều, mình thấy cậu giỏi lắm đấy!” – Phan Văn Lôi cắt ngang lời nói của Phần Kiều. “Chỉ cần cậu luyện tập thật tốt, trong tương lai sẽ đạt được nhiều thành tích hơn nữa”.
Phần Kiều không thoải mái, cũng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng yên lặng cúi đầu.
Cô đảo đũa qua lại nhưng không ăn được bao nhiêu.
Tâm trạng ăn uống của Phần Kiều rất dễ bị ngoại cảnh tác động, cô ít khi nào ăn ở nơi đông người như thế này. Thực ra khi Phần Kiều bước vào căn tin, ngửi được mùi đồ ăn, dịch vị dạ dày bỗng cuồn cuộn trào lên, Phần Kiều nhờn nhợn cổ họng. Thức ăn ở căn tin doanh trại không khó nuốt đến thế, ăn khá được.
“Cậu không ăn à! Sắp hết thời gian rồi, để thừa thức ăn cũng bị phạt đó” – La Tâm Tâm nhỏ giọng thúc giục.
“Mình ăn không nổi”.
“Gì chứ?” – La Tâm Tâm nhìn Phần Kiều với vẻ mặt đùa tôi à?: “Phần Kiều, cậu là chim à, dạ dày cậu nhỏ xíu thế?”.
Phan Văn Lôi phì cười trước câu ví von của La Tâm Tâm, cô nhìn phần ăn của Phần Kiều, vốn đã ít mà còn không vơi đi bao nhiêu.
Phần Kiều bối rối siết chặt đũa.
La Tâm Tâm không thể thấy bạn gặp nạn mà không cũ: “Không sao, mình ăn giùm cậu cơm và thịt, rau cậu tự ăn”.
Nói xong, La Tâm Tâm lấy muỗng gạt cơm và thức ăn từ chỗ Phần Kiều sang chén của mình, vừa ăn vừa phụng phịu chính mình: “Bởi mới nói, dạ dày không đáy như mình có đáng giảm cân được không?”. Ăn một miếng thịt, oán thán tiếp: “Sao miệng mình không thể khép lại được chứ?….”.
La Tâm Tâm không béo, chỉ là hai má hơi núng nính, nhưng chính vì vậy trông La Tâm Tâm đáng yêu cực kỳ, khiến cho người khác yêu thích vô cùng.
Phần Kiều là người yêu cái đẹp trá hình, người càng đẹp càng dễ tiếp cận cô.
......
Ở doanh trại, ngoài vấn đề ăn uống thì còn chuyện tắm rửa.
Nhà vệ sinh từ trước mười hai giờ trưa là của nữ, sau đó là của nam.
Mãi đến ngày thứ ba, mấy bạn nữ mới có cơ hội đi tắm. Cả ngày mặc quân phục kín mít, ai cũng bắt đầu bốc mùi, lúc tập chung mọi người cứ né tránh lẫn nhau.
Phần Kiều mang áo sơ mi mặc trong quân phục theo để thay sau khi tắm rửa. Phần Kiều khá hơn so với mọi người, dù mỗi ngày đều thay ra nhưng áo vẫn dính sát vào người, hết sức khó chịu.
Sáng thứ tư, La Tâm Tâm kéo Phần Kiều cầm theo vật dụng vệ sinh cá nhân, sải bước vào phòng tắm. Chưa đến một phút sau, hai người đồng loạt vọt ra ngoài.
Phần Kiều nhớ lại một hàng người trắng loáng bên trong, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Sao không ai nói cô là tắm chung như vậy, ngay cả một cái màn cũng không có?.
Hai người nhìn nhau, La Tâm Tâm lặng người thúc khuỷu tay vào Phần Kiều: “Cậu dám tắm không?”.
Phần Kiều lắc đầu.
La Tâm Tâm cắn răng: Trên diễn đàn có nói, người phụ trách sẽ nhắc nhở còn một tiếng cuối, mọi người tắm rửa nhanh lên. Vì vậy nửa tiếng cuối sẽ chẳng còn ai nữa, chúng ta chờ ở đây, đến lúc đó chiến đấu. Vì một cơ thể sạch sẽ!”.
Phần Kiều nghĩ ngợi, cũng có lý. Cô gật đầu, hai người đạt được thỏa thuận.
Quả nhiên, 11 giờ rưỡi chẳng còn ai nữa, người cuối cùng cầm chậu ra ngoài.
La Tâm Tâm nở một nụ cười mãn nguyên, bưng chậu chạy như bay vào nhà tắm. Cô cởi quần áo, không quên nhắn nhủ Phần Kiều: “Chúng ta là bạn tốt, cậu không được nhìn mình, mình cũng không nhìn cậu!”.
Phần Kiều bĩu môi: “Mình thèm không nhìn cậu đâu”.
La Tâm Tâm yên tâm, nhanh chóng cởi nút áo.
Tóc Phần Kiều dài, khi gội đầu là tốn thời gian nhất. Phần Kiều chưa từng tắm vội như vậy bao giờ nên cứ cách vài phút thì sẽ xem giờ.
Năm phút cuối cùng, Phần Kiều mặc quần áo, mái tóc ướt sũng vẫn xõa rối trên vai. Cô luống cuống mặc quần áo, chải đầu, không ngờ càng vội thì càng vụng về. Tóc đánh rối vào nhau, chải kiểu gì cũng không được.
“La Tâm Tâm, cậu xong chưa?” – Phần Kiều nóng ruột, gọi với ra sau.
“Xong rồi xong rồi” – La Tâm Tâm đáp lại, chạy từ trong ra: “Đi được chưa?”
Phần Kiều quay lưng về phía cô, La Tâm Tâm chỉ thấy dải tóc đen dài đến thắt lưng, chiếc lược đang mắc kẹt trên đó. Nó lì lợm nằm yên, Phần Kiều nôn nóng đến mức muốn lấy kéo cắt ngang.
La Tâm Tâm nhịn không được, bật cười. Mỗi lần Phần Kiều hoảng sợ, mắt cô mở to như con nai vàng ngơ ngác.
Nghe tiếng cười, Phần Kiều phát cáu: “La Tâm Tâm!!”
“Đây đây đây! Mình đến giúp cậu” – La Tâm Tâm nén cười, cố giúp Phần Kiều gỡ lược kim cô[1].
[1]: giống vòng kim cô trên đầu tôn ngộ không, siết chặt đầu mỗi khi Đường Tăng niệm chú.
Chưa kịp gỡ ra, âm thanh bên ngoài nhà tắm ngày càng gần lại, đến giờ tắm của sinh viên nam rồi! Phần Kiều và La Tâm Tâm bất lưc liếc nhìn, phòng tắm lớn vậy nhưng không có bất kì chỗ nào để trốn. Bây giờ chạy ra cũng không kịp nữa.
Làm sao bây giờ? Nếu để bị bắt gặp sẽ bị cười cho thối mũi!
La Tâm Tâm nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có phòng thay quần áo là có vách tường che.
Phòng thay quần áo? Đúng! Trong đó có tủ quần áo!
Mấy chiếc tủ trong cùng có khe hở, không phải là nơi thích hợp nhất để trốn sao?
Tuy là chỗ trốn hơi hẹp nhưng cũng đủ chỗ cho một nữ sinh mảnh khảnh. Hơn nữa phòng thay quần áo rất lớn, cơ man là tủ, không có bấy nhiêu người nên khả năng họ vào đây là vô cùng thấp. Núp tạm trong đây, đợi đến khi bọn họ tắm rửa thì tìm lúc chuồn ra ngoài.
Mỗi người chọn một chỗ, khẽ nhìn nhau, thấy rõ sự chột dạ trong mắt đối phương.
Phần Kiều hơi áy náy, nếu không phải vì mái tóc rối nùi của cô, cả hai đã ra ngoài sớm hơn một chút. La Tâm Tâm không cần trốn chui trốn nhủi, sợ đụng mặt các sinh viên nam khác. Đến khi giọng nói bên ngoài lớn dần, Phần Kiều không đủ thời gian tự trách được nữa, tim đập thình thịch.
Cửa lớn bị đẩy ra.
Là mấy cậu trai bước vào, nói chuyện chưa được bao nhiêu đã có tiếng sột soạt. Bọn họ vào việc chính.
Cởi quần áo…. Trái tim Phần Kiều thắt lại, treo lơ lửng ngay cổ họng, có thể nhảy ra bất kì lúc nào.
“Dày vò mấy ngày, đến ngày thứ ba mới cho tắm, mấy anh lính ở đây cũng hay nhỉ…..” – Giọng nói này có chút cợt nhả. “Để tôi ngửi giúp cậu xem cậu thối không nhé?”.
“Cút!” – Giọng nói khác cản lại: “Dù gì đi nữa, trong tất cả mọi người, cậu là thối nhất!”.
“Mẹ kiếp, cậu khác tôi chỗ nào. Trong cả đám chỉ có Dịch Chi thơm nhất, ngày nào cũng tắm rửa, đúng không, Dịch Chi….” – Nói đến đây, Cợt Nhả[2] lại nói tiếp: “Dịch Chi, hâm mộ cậu thật, luyện tập chăm chỉ để được tắm rửa. Nếu tôi biết được thì huấn luyện thêm bao nhiêu cũng được”.
[2]: Cợt Nhả là biệt danh mình gọi bạn Lương Dịch Chi vì cậu ấy không có tên…
“Ghen tị à?” – “Dịch Chi” trả lời, giọng điệu đều đều, không chút kiên nhẫn.
Tiếng xôn xao lập tức im bặt, trong phòng thay đồ không còn ai hé răng nửa lời.
Chính lúc này, Phần Kiều nghe giọng ho nhẹ từ tủ bên cạnh......
Thôi tiêu rồi! Phần Kiều hoảng sợ, quay đầu lại nhìn La Tâm Tâm. Thật sự là vậy, cô tuyệt vọng che miệng nhưng không còn kịp nữa.
“Tiếng gì đấy?” – Cợt Nhả cảnh giác.
“Giống như bên trong có ai ho......”
“Cậu cũng nghe sao? Tôi nghe giống giọng con gái…..”.
“Dịch Chi, không phải mấy cô hay chụp hình cậu đấy chứ? Đ!t mẹ, bọn họ không đứng đắn một chút à, ngày nào cũng chụp, mấy người này được nhận vào Sùng Văn thật đấy hả?”.
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân đi về phía góc tủ trong cùng càng ngày càng gần. Trái tim ngay cổ họng Phần Kiều sắp nảy ra ngoài đến nơi…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT