Đế Đô và Vân Nam là hai thành phố hoàn toàn khác nhau. Nhịp sống ở Vân Nam thì chậm rãi, khắp nơi đều là những kiến trúc đẹp đẽ cổ điển đặc trưng của phương Nam, nơi phong tình này rất thích hợp để an dưỡng tuổi già. Trong khi đó Đế Đô đi đâu cũng thấy những tòa nhà cao chọc trời, mọi người luôn vội vàng, nhanh nhẹn, rất thích hợp cho những người trẻ chăm chỉ làm việc.
Phần Kiều dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, bỗng dưng chuyển đến một thành phố mới, cảm giác rất mới mẻ, nhìn cảnh tượng khác với sân bay khi này thì tâm trạng cũng không chùng xuống như khi nãy nữa
Bên ngoài sân bay đã có sẵn một chiếc xe lẳng lặng chờ
Lên xe, Lương Đặc đưa một cái ipad cho Phần Kiều, bên trên là một sơ đồ phức tạp về mối quan hệ và tư liệu về thành viên trong Cố gia.
Lương Đặc mỉm cười, giải thích về Phần Kiều: “Đây là tài liệu và sơ đồ về mối quan hệ của các thành viên Cố gia, tiểu thư xem qua một chút để biết đó là ai mà biết cách xưng hô”
Sợ cô mất mặt do gọi sai người.
Đầu ngón tay Phần Kiều trượt xuống dưới, kinh ngạc là lướt nãy giờ mà còn chưa đến trang cuối
“Cố gia rốt cuộc là có bao nhiêu người vậy?”
Lương Đặc đẩy đẩy kính: “Hiện nếu tính đến ba đời thì có bảy mươi sáu người, còn nếu tính đến năm đời thì còn nhiều hơn nữa, nhưng Cố gia chỉ có một nhánh chính, chỉ có hai người thuộc nhánh chính này là Cố tổng và chị gái. Những nhánh phụ của Cố gia đều phụ thuộc vào Cố gia, nhưng tất cả đều tự gầy dựng một chút thành tựu ở các lĩnh vực khác nhau, mối quan hệ giữa các thành viên có chút phức tạp, tạm thời khó mà giải thích rõ ràng được”
“Vâng.” – Phần Kiều ù ù cạc cạc, gật đầu.
Cố Diễn thấy khuôn mặt mờ mịt của Phần Kiều, liền nói: “Em chỉ cần nhớ rõ nhất mặt của người đó, gọi là ông nội, những người khác không nhớ mặt cũng không sao, sau này bọn họ cũng không ở Cố gia, nếu có gặp lại thì lịch sự là được rồi”
Khi bước vào, Phần Kiều mới phát hiện Cố gia sang trọng quyền thế hơn hẳn so với những gì cô nghĩ. Lúc còn ở Vân Nam, cô chưa từng tưởng tượng ra được.
Nói là một căn nhà cổ nhưng đây rõ ràng là một tòa cung điện khí chất uy nghiêm. Trước đây nó là một phủ đệ*, bây giờ đã trang bị những tiện nghi rất hiện đại nhưng vẫn giữ được nét vẻ ngoài hoa lệ trang trọng
Phủ đệ tọa lạc ở số 98 Thái Bình, Tây Thành, bên cạnh đường Trường An cũ. Cả tòa phủ đệ như một con quái vật khổng lồ sừng sững trong nội thành, vốn dĩ không hề hòa hợp với những tòa kiến trúc hiện đại xung quanh, nhưng không hiểu sao Phần Kiều lại thấy chúng rất hài hòa với nhau
Ở cửa chính phủ đệ sớm đã có người đang cung kính chờ đợi, dẫn đầu là một ông lão, người gầy, tóc được chải gọn ra phía sau đầu, trang phục chỉnh tề từ nút cổ đến nút cuối cùng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc. Thấy Cố Diễn bước xuống xe, ông ta hướng về anh, cung kính chào.
Cố Diễn nghiêng người, tránh cái thi lễ này: “Bác Trầm”, giọng nói cực kì tôn kính
“Đây là quản gia, cũng như lo cho các thành viên trong gia tộc, địa vị trong nhà rất cao” – Lương Trạch thì thầm bên tai Phần Kiều
“Phần Kiều, chào hỏi đi” – Cố Diễn cắt ngang
“Chào quản gia Trầm” – Phần Kiều kính cẩn lễ phép chào
Vẻ mặt quản gia Trầm vẫn nghiêm nghị như cũ, ông vẫy vẫy tay, phía sau liền có một người đi lên, đưa ra một hộp lễ vật.
“Lần đầu gặp mặt, Phần Kiều, có chút lễ mọn này, hy vọng tiểu thư sẽ thích” – Hộp lễ vật đưa đến tay Phần Kiều
Phần Kiều nhận bằng hai tay, đáy mắt quản gia Trầm lộ ra một tia ca ngợi hiếm hoi, vẻ mặt pha một chút vừa lòng, nghênh đón mọi người bước vào.
Trong phủ đệ thỉnh thoảng gặp người hầu, các cô ấy cũng không mở lời chào Cố Diễn, chỉ im lặng đứng sang một bên, cúi đầu cung kính, đợi Cố Diễn đi qua thì tiếp tục làm việc của mình.
Cảm giác một đẳng cấp cao sang quyền quý bao trùm, nếu như không có những vật dụng hiện đại, Phần Kiều cứ nghĩ mình vừa xuyên không về thời xa xưa.
“Có phải các cô gái này ký khế ước bán mình không?” – Phần Kiều đè nén giọng nói xuống mức cực thấp, lặng lẽ Lương Đặc ở phía sau.
Quản gia Trầm quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái, rất nhanh đã quay đi. Nếu không phải quản gia vẫn đi theo Cố Diễn, cách Phần Kiều một khoảng xa thì chắc cô đã đinh ninh ông ấy đã nghe được rồi.
Lương Đặc bật cười: “Phần Kiều, người hầu làm việc xong thì sẽ tan làm. Bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi mà còn ký khế ước bán mình, tiểu thư xem nhiều phim truyền hình cổ trang lắm đúng không?”
Phần Kiều thấy bản thân lại bắt đầu hỏi ngu, ảo não ngậm miệng lại, tự nhủ trong lòng nếu có gì thắc mắc thì chôn luôn trong lòng, đừng nói ra nữa.
Ông nội Cố Diễn, cũng chính là người đứng đầu Cố gia bây giờ, đang ở sân chính phủ đệ
Dĩ nhiên sân chính của phủ đệ là nơi trang nghiêm và khí phách nhất trong tất cả sân, cổng lớn được sơn son thếp đỏ, treo một bức hoành bằng gỗ lim màu đen thếp vàng, bên trên khắc tên sân bằng vàng bạc. Bốn góc của sân được thiết kế nhô lên cao cao, giống như một con chim én duyên dáng đang giương cánh, muốn bay lên
Phần Kiều chỉ mới gặp qua một người của Cố gia với một quản gia, một người thì lạnh lùng, một người thì nghiêm nghị, trong lòng bất giác cảm thấy ông nội của Cố Diễn là phiên bản nâng cấp của hai người này. Có phải là không thích cô không, có phải do Cố Diễn nhận nuôi cô mình cố tình gọi đến không?
Dù sao Cố Diễn cũng sẽ không kết hôn, đã vậy còn nuôi một đứa nhỏ lớn cỡ này….
Nếu ông nội Cố cản Cố Diễn thì anh có ném cô đi không…
Phần Kiều càng nghĩ càng căng thẳng.
Cố Diễn không dừng lại ở phía trước mà đi thông qua hành lang ra phía sau sân.
Cho dù đã mấy trăm năm qua đi, những nét điêu khắc bên trong hành lang vẫn giữ được nét xa hoa, được bảo vệ vô cùng tốt. Phía dưới hành lang là một cái ao có rất nhiều cá KOI tung tăng bơi lội. Nước trong ao là nước được dẫn trực tiếp bên ngoài liên tục chảy vào, điều này ở phương Bắc là cực kì hiếm hoi.
Lại đi xuyên cửa vòm bằng đá cẩm thạch trắng, khung cảnh ngay lập tức được mở rộng ra, nước của cái ao đầy cá KOI được chảy ra từ một cái hồ lớn, hai bên hồ có hai cây đại thụ không biết đã bao nhiêu tuổi
Giữa hồ là một lầu bát giác, sàn và các cột đều màu xanh, mái hiên cong vút, có trang trí đầu rồng, được che phủ bởi nóc lầu bằng gốm tráng men, còn được khảm ngọc, vô cùng lộng lẫy.
Cố Diễn đưa cô đi ngang qua mặt hồ, vào trong lầu
Vừa vào đến cửa đã nghe một mùi gỗ tự nhiên thơm ngát, bên trên các rường cột được chạm khắc tinh xảo, Phần Kiều nén nhịn sự tò mò để không nhìn ngó lung tung
Bên cửa sổ lầu, có một ông cụ đang ngồi dựa lưng vào, Phần Kiều liếc mắt nhìn xuống thấy ông cụ đang ngồi trên một chiếc xe lăn.
“Ông nội.”
Nghe có tiếng gọi, ông cụ kia chậm rãi xoay xe lăn lại
Khuôn mặt ông cụ đã in dấu những dấu vết của thời gian, thoạt nhìn tinh thần có chút không tốt nhưng đôi mắt lại vô cùng tinh tường, giống như có thể nhìn thấu thế gian vạn vật. Ông cụ thấy đứa cháu đích tôn trước mắt, khóe miệng khẽ cong lên, gọi: “Cảnh Hoành”
Cảnh Hoành là tên tự** của Cố Diễn
Phần Kiều liền đứng sau lưng Cố Diễn, không thể nói rõ được là vì sao, nhưng sau khi nghe ông cụ lên tiếng thì Cố Diễn hơi cứng người lại, nghiêm túc hơn so với bình thường rất nhiều.
Phần Kiều chưa từng gặp qua Cố Diễn với dáng vẻ như vậy
“Việc cháu làm ở Vân Nam không tồi” – Ông cụ chậm rãi thốt lên, giọng điệu khích lệ xen lẫn sự bình thản.
Chỉ có Cố Diễn biết, sự khẳng định này rõ ràng là một điều gì đó rất khó. Anh hơi gật đầu, giọng nói trịnh trọng: “Cũng là vì ông nội đã cho cháu cơ hội”
Ông cụ khoát tay: “Trong lòng ta biết rõ, cha cháu chả được cái tích sự gì, ta thì cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa,” ông điều khiển chiếc xe lăn chạy đến phía bàn, lấy ra một gói to, bên ngoài là một tấm vải tơ lụa vàng óng, để trước mặt Cố Diễn:”—— ấn*** của cháu”
“Đây là ấn nhiều năm trước đã khắc cho cháu, Cảnh Hoành, ta không nhìn lầm người”
Ông cụ thở dài một hơi, sau đó nói: “Đã trăm năm nay, Cố gia đã sống sót qua bao nhiêu cuộc chiến, mưa bom bão đạn. Ta đang mang nó đi theo cả nửa thế kỷ, ta biết vị trí này không hề dễ dàng. Nhưng mà từ bây giờ, ta sẽ giao nó cho cháu”
“Thành hay bại, hưng hay suy đều phụ thuộc vào cháu. Cháu phải biết trân trọng”
Cố Diễn cực kỳ trịnh trọng nhận lấy gói tơ lụa vàng rực, Phần Kiều thấy khớp ngón tay của anh vì gắng sức mà dần trắng bệch
Dặn dò bàn giao xong xuôi, ông cụ nhìn về phía sau Cố Diễn:
“Là Phần Kiều, phải không?”
Phần Kiều bất giác nhìn Cố Diễn, anh nhìn cô, ánh mắt trấn an, còn có sự cổ vũ.
Phần Kiều cung kính chào, sau đó lên tiếng: “Ông nội”
“Là đứa nhỏ Cảnh Hoành đưa về……..” – Ông cụ hơi gật đầu: “Quả nhiên là một đứa bé hiểu biết, ta cũng không có lễ vật nào phù hợp với cháu gái, nhưng cũng có một ít đồ cổ và tranh chữ, để lại cho cháu. Ta sẽ liên hệ luật sư, ghi vào di chúc”
Phần Kiều nghe Lương Đặc hít một hơi thật sâu. Thần thái Lương Đặc vẫn rất vững vàng
Cô cũng không biết rõ là đồ cổ với tranh chữ này có ý nghĩa gì, nhưng dựa vào phản ứng của Lương Đặc, xem ra là vô cùng quý giá.
Cô nhìn về phía Cố Diễn, mong được anh giúp đỡ, nhưng anh lại làm như không thấy, còn nói: “Phần Kiều, sao còn chưa nói cảm ơn?”
Chỉ là…. Cô cũng không phải là người của Cố gia, chỉ là một đứa nhỏ ngoại tộc được đưa về nuôi dưỡng, vì sao có thể để cho cô thứ quý giá đó?
Cố Diễn mở miệng, chặn ngang lời Phần Kiều định nói ra: “Phần Kiều, trưởng bối tặng quà, không thể từ chối” – Con ngươi đen ngòm sâu thẳm, toát lên vẻ uy nghiêm không thể khước từ.
Phần Kiều đành phải nhận lấy lễ vật này, nói lời cảm ơn, sau đó ông cụ mới nhếch khóe miệng lên, tỏ vẻ hài lòng.
“Quản gia Trầm, đưa Phần Kiều đi làm quen một chút đi, dù sao cũng mới đến lần đầu, chưa quen biết gì. Ta và Cảnh Hoành có chút chuyện cần nói”
Quản gia Trầm đáp lời, sau đó đưa Phần Kiều ra khỏi lầu.
Ông cụ Cố từ trước đến giờ đều không thích những ai cãi lại lời mình, một khi ông đã ra quyết định thì không một ai có thể làm ông thay đổi. Cố Diễn bắt Phần Kiều nhận lấy món quà này, chỉ vì sợ cô làm ông cụ không vui.
Thực ra, Cố Diễn biết ý tứ của ông cụ. Nể mặt Cố Diễn nên mới để lại cho Phần Kiều những thứ kia, nâng cao địa vị của cô trong Cố gia. Nhưng đồng thời cũng đóng đinh cô tại vị trí đó, hàm ý cho anh biết rằng, đãi ngộ của Phần Kiều chỉ có thể đến mức đó, không hơn, cũng như không thể thay đổi sang họ Cố, không thể lấp liếm việc Cố Diễn phải có một đứa con ruột.
Ông cụ rất hiểu Cố Diễn, anh lớn lên trong tình thân mỏng manh, vì vậy anh trời sinh lạnh nhạt về mặt tình cảm. Có thể sau này anh rất khó thân thiết đối với con ruột, đừng nói chi là nuôi dưỡng một đứa nhỏ không cùng huyết thống
Điều này đối với Cố gia là không thể tưởng tượng được, vì thế mọi người đều hiểu, đứa nhỏ này đặc biệt với Cố Diễn như thế nào
......
Phần Kiều đi theo quản gia Trầm, một lần nữa tầm mắt được rộng mở
Các kiến trúc cổ xưa bị tổn hại trong ở các trận chiến trăm năm trước, chỉ còn sót lại một ít đều được sửa lại thành bảo tàng hoặc công viên, từ đầu đến cuối vẫn mang theo hơi thở hiện đại, thiếu vài phần ý nhị****
Vì thế, đến khi cô biết ông cụ Cố lại có thể tặng cho một cái viện, cô quá đỗi kinh hoàng
Kẻ có tiền đều mạnh tay như vậy phải không?
Phần Kiều cảm nhận sâu sắc tất cả những trâm anh thế phiệt trước đây cô gặp đều là nhà giàu mới nổi
Trước đây Cố Diễn cũng đã nói qua, anh sẽ không ở lại đây, chỉ có việc nên cần trở về một chuyến, nên bình thường thì Phần Kiều sẽ ở với anh bên ngoài
Chỉ là thỉnh thoảng quay về mà lại tặng cho cô một cái viện*****, Phần Kiều chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ: “Thụ sủng nhược kinh”
Viện của Phần Kiều được xây dựng dựa trên một hồ nước, quản gia Trầm đứng trên hành lang, chỉ cho Phần Kiều: “Đây là lầu Cẩm Vinh”
*: dinh thự của giới quý tộc, thượng lưu, vương hầu ngày xưa
**: tên chữ vì các cụ thường dùng để đặt nhằm kiêng húy tên chính
***: con dấu, do Cố gia là nhà quyền quý lâu đời nên dùng chữ ấn để nổi bật nét cổ xưa
****: vẻ đẹp sâu kín, khó nhận ra
*****: khoảng không gian rộng lớn như sân, vườn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT