Vân Thanh Thanh dựa vào trong ngực Phong Cảnh Châu, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú đó, là lạnh nhạt, là xa cách, giống như ngày trước, giống như việc Vân Hoàn sống hay chết đều không có bất cứ liên quan gì đến hắn.
Ả đắc ý nhướng mi, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên tờ giấy thỏa thuận ly hôn đặt ở trên bàn làm việc.
“Anh Cảnh Châu, mẹ nói với em, nói anh với chị ly hôn là thật sao?”
Sắc mặt Phong Cảnh Châu thờ ơ nhấp môi: “Thanh Thanh, em rất vui sao?”
“Vui, đương nhiên là vui, anh Cảnh Châu, anh biết không, em nằm mơ cũng hy vọng anh với chị ấy ly hôn, nằm mơ cũng hy vọng đến có thể làm người phụ nữ danh chính ngôn thuận bên anh.”
Vân Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, rồi lại bỗng nhiên ý thức được mình giống như vui mừng quá mức, vội vàng thấp giọng nói: “Nhưng mà, nếu việc ly hôn của hai người là dựa trên nỗi đau của chị em, vậy em thà rằng không muốn hai người ly hôn, anh Cảnh Châu, chuyện này còn cách nào cứu vãn được không?"
Còn cách nào cứu vãn được không?
Phong Cảnh Châu cũng tự hỏi một câu trong lòng mình.
Từ khoảnh khắc bắt đầu kết hôn vào ba năm trước, hắn không có giây phút nào là không hy vọng được giải trừ hôn ước.
Nhưng ngay khi giờ phút này thật sự đến, cảm xúc của hắn lại trở nên có chút không thể hiểu được.
Giống như không trút được gánh nặng như trong tưởng tượng của hắn...
Trong đầu hắn, bỗng nhiên lại hiện ra một màn Vân Hoàn vừa mới quỳ rạp trên mặt đất kia.
Cô vẫn luôn ho khan, khóe môi dừng như có thêm một vệt máu, cô là ho ra máu, cô bị bệnh sao?
Vân Thanh Thanh nhìn chằm chằm Phong Cảnh Châu, phát hiện hắn có chút thất thần, hắn đang nghĩ gì vậy, nghĩ tới con tiện nhân Vân Hoàn kia sao?
Ả lặng lẽ siết chặt bàn tay, xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên dừng lại trên màn hình máy tính ở bàn làm việc.
Khi ả nhìn thấy thứ trên màn hình, đôi mắt ả từng chút từng mở to.
Sao anh Cảnh Châu lại đột nhiên thiết kế váy cưới?
Ả bỗng nhiên nghĩ đến, rất lâu rất lâu về trước, hình như Vân Hoàn đã từng nhắc đến trước mặt ả...
Cho nên người phụ nữ tiện nhân Vân Hoàn này, muốn dùng cái này uy hiếp anh Cảnh Châu ly hôn?
Nghĩ vậy, con ngươi ả co rút lại, ra vẻ hâm mộ nói: “Anh Cảnh Châu, em thật là ghen tỵ với chị mà! Anh đối với chị ấy tốt như vậy, còn thiết kế váy cưới cho chị ấy. Nhưng rõ ràng anh Cảnh Châu đã hứa với em, cuộc đời này sẽ chỉ để em mặc bộ váy cưới do chính anh thiết kế mà.”
Váy cưới.
Phong Cảnh Châu nhíu mày nhìn về phía bản thảo thiết kế vẫn chưa xong trên màn hình máy tính.
Như là có thứ gì đó trong đầu hắn chợt lóe lên, Phong Cảnh Châu cấp bách muốn bắt lấy: “Hứa cái gì?”
“Anh Cảnh Châu, anh đã quên rồi sao, chính là khoảng thời gian mà anh bị mù, chính miệng anh nói với em, hy vọng ở trên hôn lễ của chúng ta, em có thể mặc trên người chiếc váy cưới mà anh thiết kế.” Vân Thanh Thanh siết chặt bàn tay, nhu hòa mở miệng:
“Nhưng, mấy năm nay anh đã sớm không còn thiết kế bất cứ sản phẩm nào nữa, cho nên em cũng không dám nhắc lại chuyện xưa, không ngờ anh lại có thể vì chị em mà làm điều này.”
Mù? Hàng lông mày của Phong Cảnh Châu càng nhíu chặt hơn, phía sau đầu bỗng nhiên truyền tới một trận đau đớn.
Rất nhiều năm trước, hắn bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà bị mù, mãi đến năm năm trước mới chữa khỏi, nhìn lại được ánh sáng.
Nhưng cái giá phải trả cho việc chữa khỏi mắt chính là gắn mất đi một đoạn ký ức.
Những năm tháng bị mù kia biến thành những ảo ảnh mơ mơ hồ hồ, mỗi khi nhớ tới, đều giống như cảnh trong mơ, bóng người cùng với âm thanh kia đều vô cùng hư ảo, dường như đến từ những ngôi sao xa xôi.
Một giọng nói của một cô bé hư vô mờ mịt truyền đến:
“Anh Cảnh Châu, em thích nhất là váy cưới màu trắng, phải được đính lên rất nhiều ngọc trai và đá quý, còn phải có một cái nơ con bướm siêu xinh đẹp nữa...”
“Nơ con bướm quá sến súa,”
“Không sao không sao, anh Cảnh Châu, em rất thích nơ con bướm, trên váy cưới của em nhất định phải có nơ con bướm.”
“Được, đều nghe em!”
“...”
Đoạn đối thoại này không có khả năng xuất hiện trong đầu óc trống rỗng của hắn, nhất định là trong quá khứ hắn đã từng trải qua nhưng lại bị hắn quên mất.
Vân Thanh Thanh không có lừa hắn.
Nhưng mà tại sao, trong khi nhớ lại đoạn đối thoại kia, xuất hiện trong đầu hắn lại là gương mặt của Vân Hoàn chứ?
Vân Thanh Thanh nhìn Phong Cảnh Châu giống như bị cuốn vào hồi ức của quá khứ không có cách nào tự khống chế, sợ hãi biến khéo thành vụng.
Ả bắt lấy cánh tay của Phong Cảnh Châu, lay động nói: “Không sao đâu, anh Cảnh Châu, không nhớ rõ cũng không sao đâu. Chị ấy là người thân nhất của em. Hai người nếu có thể vui vẻ, em...em như thế nào, cũng không sao cả.”
Vân Thanh Thanh nói, nước mắt liền tí tách tí tách rơi xuống, khóc đến trời đất tối tăm.
Phong Cảnh Châu bị nước mắt của ả làm cho phiền muộn, không rảnh nhớ lại nữa, trấn an nói: “Thanh Thanh, em hiểu lầm rồi, anh không phải thiết kế váy cưới cho cô ta, cái loại phụ nữ như cô ta, căn bản không xứng...”
Vân Thanh Thanh được Phong Cảnh Châu ôm vào trong ngực, nghe hắn giải thích, ở chỗ mà không ai nhìn thấy, lộ ra một tia ý cười ác độc.
Vân Hoàn, tao sẽ đoạt lại tất cả những thứ mà mày muốn, mày cứ chờ xem!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT