"Cảnh Châu, không hay rồi, con mau tới bệnh viện đi, Thanh Thanh...tự sát rồi..."
Nháy mắt, sắc mặt của Phong Cảnh Châu giống như đám mây đen phía chân trời quét tới, vô cùng âm trầm và lạnh lẽo.
"Vân Hoàn!"
Giọng điệu hắn giống như một tảng băng, áp suất không khí xung quanh bỗng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Cô rốt cuộc làm cái gì với Thanh Thanh, tại sao lại ép cô ấy tự sát?"
Lời nói của Phong Cảnh Châu giống như một lưỡi dao sắc bén, không chút lưu tình mà đâm thằng vào trái tim yếu ớt, mỏng manh của Vân Hoàn. Cô cong môi, cười khổ, nhìn người đàn ông trước mặt:
"Em nói chuyện này không liên quan tới em, anh tin không?"
Phong Cảnh Châu lạnh lùng nhìn cô một cái, bước nhanh đi ra ngoài.
"Cảnh Châu!"
Vân Hoàn gọi anh lại, tiến tới chặn trước mặt Phong Cảnh Châu:
"Anh thật sự tin rằng Vân Thanh Thanh sẽ tự sát sao? Nói không chừng đây chỉ là một màn kịch do cô ta tự biên tự diễn mà thôi!"
Phong Cảnh Châu không khỏi quay đầy lại:
"Cô cho rằng cô ấy cũng giống như cô, lòng da ác độc, mưu mô toan tính sao?"
Mọi cảm xúc của Vân Hoàn như đông cứng lại trên khuôn mặt cô.
Lòng dạ ác động, mưu mô toan tính...
Đây là những gì hắn nhìn nhận về con người cô sau ba năm kết hôn?
Phong Cảnh Châu không muốn dây dưa cùng với Vân Hoàn, muốn nhấc chân rời đi, nhưng Vân Hoàn sao có thể từ bỏ cơ hội cuối cùng này. Cô khẽ cắn môi, cố chấp bướng bỉnh nắm lấy cánh tay hắn:
"Cảnh Châu, anh đừng đi..."
Nhìn thấy hắn chỉ còn cách bàn ăn mấy bước, cô trở nên gấp gáp:
"Cảnh Châu, mặc kệ đang xảy ra chuyện gì, anh có thể ăn mì trước được không?"
Rõ ràng chỉ cần một chút, một chút nữa thôi, Cảnh Châu có thể ăn mì do chính tay cô nấu. Chỉ cần hắn ăn mì, hắn nhất định là có thể nhớ lại những kí ức đã quên trong quá khứ...
Tuy nhiên__
"Phanh!"
Một tiếng vang lớn, Phong Cảnh Châu cầm lấy bát mì hung hăng đập mạnh xuống đất.
"Vân Hoàn, trên đời này tại sao lại có người phụ nữ độc ác như cô!"
Phong Cảnh Châu trừng mắt nhìn cô, dùng sức đẩy cô ngã xuống đất.
"Thanh Thanh là em gái cô, cô ấy tự sát và sắp chết rồi, tại sao cô vẫn còn có thể vô tư như vậy?"
Phong Cảnh Châu tức giận lớn tiếng, lại một lần nữa đẩy ngã cô xuống đất rồi quay người bỏ đi.
Cả người Vân Hoàn như mất hết sức lực ngồi trên nền nhà, những mảnh sứ rơi vương vãi trên sàn nhà đâm sâu vào lòng bàn tay cô, nhưng dường như cô không có cảm giác đau đớn, ánh mắt nhìn chăm chú người đàn ông vừa tông cửa xông ra.
Trong miệng đột nhiên dâng lên một cỗ tanh ngọt, rốt cuộc cô không nhịn được nữa liền phun trên nền nhà, làm tấm thảm nhuộm một màu đỏ của máu.
Phong Cảnh Châu lại đi rồi, vì Vân Thanh Thanh mà rời đi...
Vừa rồi cô đã làm những chuyện gì vậy?
Thế mà lại đi làm cho Phong Cảnh Châu tin tưởng cô mà nghi ngờ Vân Thanh Thanh...cô đúng là càng sống càng không hiểu nổi mình mà.
Vân Hoàn ngồi trong phòng khách cả một đêm, đêm tối dần dần bao trùm mọi vật, chỉ còn một chút ánh sáng len lỏi soi vào không gian hiu quạnh.
"Hoàn Hoàn, con có ở trong đó không, mau mở cửa!"
Cửa đột nhiên bị gõ mạnh, là giọng nói của mẹ cô. Vân Hoàn khẽ giật mình, vội vàng bước ra mở cửa.
Sau khi kết hôn với Phong Cảnh Châu, cô sống ở căn biệt thự này, ba năm sống ở đây nhưng mẹ cô chưa từng tới đây một lần nào cả.
"Hoàn Hoàn, Thanh Thanh xảy ra chuyện rồi!"
Bà Vân vừa nhìn thấy Vân Hoàn liền vội vàng nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
"Hôm qua, Cảnh Châu vừa rời đi, tâm trạng của Thanh Thanh có chút không bình thường. Tất cả đồ vật có thể đập được bị con bé đem ra đập nát hết, còn đuổi mẹ ra ngoài, nói là muốn yên tĩnh một mình... Thấy con bé mãi không có động tĩnh gì, mẹ rất lo lắng liền đẩy cửa đi vào mới phát hiện...nó vậy mà, cắt cổ tay..."
"Cắt cổ tay?"
Khóe môi Vân Hoàn cong lên, nở nụ cười chế giễu:
"Thế cắt có sâu không? Chắc chảy nhiều máu lắm nhỉ?"
Bà Vân mở to hai mắt: "Hoàn Hoàn, Thanh Thanh là em gái con, nó đã tự sát đấy, tại sao con có thể nói ra những lời như vậy được chứ?"
Vân Hoàn ngước mắt lên nhìn sang chỗ khác:
"Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa"
Vân Thanh Thanh là em gái ruột của cô, không ai hiểu rõ bản chất ích kỷ và nhu nhược thấm sâu vào trong xương cốt của Vân Thanh Thanh hơn cô. Cô không tin Vân Thanh Thanh tự sát.
"Hoàn Hoàn, nếu con đã nói vậy, mẹ cũng sẽ nói thẳng luôn"
Bà Vân thở dài:
"Trong ba năm qua, khi Thanh Thanh tiếp thu đợt trị liệu ở nước ngoài, bác sĩ nói con bé chịu quá nhiều kích thích và cảm xúc cực kỳ không ổn định. Lần này nó trở về, nhìn con và Cảnh Châu ân ân ái ái, nên đâm ra nghĩ quẩn trong lòng mới lựa chọn tự sát...Thanh Thanh khi còn nhỏ đã bị thất lạc, thật vất vả lắm mới tìm lại được, nó chính là mạng sống của mẹ! Ba năm trước, nó đã suýt mất mạng và phải mất ba năm để chữa trị, mẹ không hi vọng sẽ mất đi nó thêm một lần nào nữa."
"Hoàn Hoàn, con là con gái ngoan của mẹ, coi như vì người mẹ đáng thương này, hãy cứu Thanh Thanh được không?"
Ánh mắt Vân Phỉ mờ mịt nhìn mẹ của mình, nếu không phải khuôn mặt có nhiều nét giống bà, cô thậm chí còn đang nghi ngờ mình là do bà nhặt được. Đáng tiếc, cô lại là con gái ruột của bà, trên người đang chảy dòng máu của bà ấy.
Nhưng mẹ cô lại cố tình đem trái tim của đứa con gái ruột này ném xuống đất và giẫm nát nó một cách không thương tiếc.
Vân Hoàn chậm rãi rũ mắt:
"Mẹ muốn con cứu Thanh Thanh như thế nào?"
"Con ly hôn với Cảnh Châu đi" Bà Vân nắm lấy tay cô.
"Chỉ cần Thanh Thanh có thể ở bên cạnh Cảnh Châu, con bé nhất định sẽ tốt lên"
Mọi cảm xúc của Vân Hoàn lại một lần nữa đông cứng lại trên khuôn mặt cô.
Hóa ra, Vân Thanh Thanh diễn một màn kịch này không chỉ để cho Phong Cảnh Châu xem mà còn muốn mẹ cô đâm thẳng một nhát dao vào tim cô.
"Mẹ, tại sao mẹ không lo lắng sau khi con ly hôn với Cảnh Châu, cũng sẽ chịu kích thích mà nghĩ quẩn trong lòng?"
"Hoàn Hoàn, mẹ tin con sẽ chịu đựng được, con mạnh mẽ như vậy, ly hôn thì tính là cái gì chứ?"
Bà Vân nắm chặt tay cô:
"Sự nghiệp của con phát triển tốt như vậy, thân thể lại khỏe mạnh, không giống Thanh Thanh, chẳng làm nên trò trống gì còn bị phế hai chân...Hoàn Hoàn, Thanh Thanh chỉ muốn ở bên cạnh Cảnh Châu mà thôi, con thành toàn cho họ đi..."
Vân Hoàn nhìn ánh mắt tha thiết của mẹ mình, lúc này, một cỗ tanh ngọt lại lần nữa trào lên cổ họng cô.
Vân Thanh Thanh bị gãy cả hai chân, nhưng mẹ đâu có biết được rằng đứa con gái khác của mẹ đã bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, không còn sống được bao lâu nữa.
Rốt cuộc Vân Hoàn cũng không nhịn được nữa, cô che miệng chạy vọt vào trong phòng tắm.
Một ngụm máu lớn phun ra trong bồn tắm, đỏ thẫm chói mắt.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô gửi đến một cái tin nhắn: "Vân tiểu thư, kết quả kiểm tra đã có, tế bào ung thư dạ dày của cô đã di căn, yêu cầu cô nhập viện để phẫu thuật ngay lập tức."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT