Thiên Nhi vừa hoàn thành xong 4 tiết học, cả người mệt mỏi ôm tay Tuệ Mẫn rời khỏi lớp.

Phía xa, một người đàn ông đang chăm chú nhìn Thiên Nhi, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ xen lẫn thương nhớ sâu xa.

Thiên Nhi có vẻ không nhận ra ánh mắt đó, vẫn vui vẻ cười đùa cùng bạn thân.

Ông ta gắt gao nhìn từng biến động trên khuôn mặt ấy, "Thật sự rất giống, Thiên Tuyết... "

_______________

Biệt thự Dục Phong

- Eo, anh đi công tác tận một tuần ư?

- Nhóc con, ở nhà ngoan, chờ anh về sẽ mua quà cho em.

Thiên Nhi bĩu môi, Dục Phong sang Mỹ làm việc, bỏ cô đồng không mông quạnh ở Đại Thành này.

- Em sẽ nhớ anh đến mất ngủ mất!

Nghe cô vợ nhỏ thỏ thẻ mà lòng anh ngập trong biển mật ngọt.

- Vậy đêm nay anh phải nhiệt tình lưu lại mùi hương của mình lên cơ thể em mới được.

Thiên Nhi chưa kịp tiêu hóa lời anh nói, khuôn mặt ngây ngô vẫn chưa nhận ra sói đang giăng bẫy. Cho đến khi khuôn mặt vô thực của anh phóng đại trong mắt cô và bờ môi lạnh nhẹ nhàng áp lên bờ môi mềm mại, cô mới hiểu 'lưu hương' trong miệng anh nghĩa là gì nhưng tất cả đã quá muộn. Khi đã bị anh lôi kéo dục vọng bằng nụ hôn ướt át nhưng dịu dàng, như phản xạ tự nhiên của cơ thể, cô cứ thế đáp lại anh, cùng anh dây dưa từ phòng khách lên tận phòng ngủ.

Một đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau, khi Thiên Nhi tỉnh lại thì chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt. Có vẻ anh đã ra sân bay từ sáng sớm rồi.

Thiên Nhi nhìn xung quanh tìm điện thoại, phát hiện trên tủ đầu giường có dán tờ giấy nhớ vàng, cô giật xuống đọc: "Em yêu, anh đã dặn Tiêu Ngạo đưa đón em đến trường rồi! Những ngày anh không ở Đại Thành, có chuyện gì cứ gọi cậu ta."

Thiên Nhi nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng hôn lên tờ giấy, lòng thì thầm: "Em thấy nhớ anh rồi! "

Xuống nhà, thím Trương đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng

- Tiểu Nhi, con dậy rồi sao? Mau vào ăn sáng cho nóng!

Cô 'Ừm' một tiếng rồi đi vào.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là cô bạn thân của cô gọi tới

- Bạn trai bồ đâu mà mới sáng ra đã nhớ tôi rồi? - Nhi đùa

- Haizzz còn bạn trai chắc tôi cũng chả nhớ tới bồ đâu! - Mẫn đùa lại

- Sao vậy?

- Còn sao nữa, ông xã bà mang ổng đi luôn rồi!

Thiên Nhi cười ngặt nghẹo với Tuệ Mẫn

- Hahaaa Ai bảo chú Ngạn làm công ăn lương của chồng tôi chớ! Bà nói vậy như thể chồng tôi là con giáp thứ 13 không bằng!

- Hahaa vậy bà không biết rồi! Trước kia chưa công bố vị hôn thê chồng bà có tin đồn tình ái với bạn trai tôi đó! Tôi nghi họ nối lại tình xưa bà ạ!

- Ồ vậy sao hahaa

Đang lúc vui vẻ, bên ngoài phòng khách đang mở ti vi, âm lượng khá to nên cô ngồi trong bếp vẫn nghe thấy.

"Cách đây 1 tiếng, chiếc máy bay mang số hiệu 1001, thuộc hãng hàng không ĐT - Airline vừa gặp tai nạn và rơi xuống từ độ cao 10 000 mét. Đội cứu hộ đã nhanh chóng có mặt để giải cứu nạn nhân. Nhưng trong số 305 người trên máy bay, mới tìm ra 156 người, trong đó phi công trưởng và 38 hành khách xấu số đã chết tại chỗ, 117 hành khách còn lại bị thương nghiêm trọng, đã được đưa tới bệnh viện gần nhất. Số người còn lại vẫn đang được tìm kiếm..."

Thím Trương sững người, nhưng nhanh chóng tỉnh táo rồi vội vàng tắt bỏ ti vi, ánh mắt lo lắng hiện rõ, quan ngại nhìn về cô gái nhỏ đang lặng thinh. Đó chẳng phải chuyến bay của cậu chủ bà sao?

Thiên Nhi cảm thấy hình như mình bị ốm rồi, đầu óc quay mòng mòng, bên tai chỉ toàn tiếng ù ù không rõ ràng.

Đúng vậy, chỉ có thể là vậy thôi...

Cô tự nhủ đó là nguyên nhân khiến cô nghe thấy nhầm tin tức, hoặc chắc chắn nhà đài đã nhầm lẫn gì rồi.

Phong của cô, anh ấy chắc chắn đã đến Mĩ an toàn...

Phải không?

Chiếc nĩa trên tay đột ngột rời xuống sàn tạo ra một thanh âm chói tai. Trái tim cô gái cũng đột nhiên thắt lại, lòng tràn ngập bất an sợ hãi.

Đầu dây bên kia, Tuệ Mẫn thấy cô im bặt

- Thiên Nhi, mày đâu rồi? Ê trả lời tao coi?

- Phong... - giọng run rẩy

- Hả? Chú ấy làm sao?

- Phong của em...

Tiếng nấc nhỏ nhặt khiến Tuệ Mẫn bối rối, lo lắng

- Nhi, mày bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?

Đáp lại cô chỉ là tiếng 'bíp bíp' kéo dài. Cô lo lắng bấm máy gọi lại, nhưng trước đó cuộc gọi từ Tiêu Ngạn lại đến trước.

Bình thường cô sẽ không do dự mà bắt máy ngay, nhưng không hiểu sao, giây phút này tiếng chuông lại có một cảm giác lạnh lẽo đến bất an khó tả.

- Alo? - cô khẽ khàng hỏi

- Cô là người nhà của chủ điện thoại đúng không?

Không phải tiếng của Tiêu Ngạn

- Sao cô lại cầm máy của Ngạn, anh ấy đâu?

- Bệnh nhân đang được cấp cứu tại bệnh viện K, tình hình hiện tại không mấy khả quan, chúng tôi cần chữ kí người nhà để tiến hành phẫu thuật. Vì vậy phiền cô mau chóng tới đây.

Du Tuệ Mẫn không đáp lại, cô vội leo lên con xe trong sân nhà, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đến bệnh viện. Vừa phóng băng băng trên đường, nước mắt không kiêng nể mà chảy dữ dội trên hai gò má: "Ngạn, anh không được phép có chuyện gì, đợi em!"

Thiên Nhi sau khi cúp máy thì lập tức chạy ra xe. Quả nhiên Tiêu Ngạo đã chờ cô ở đó. Không nói không rằng, cô túm cô anh mà hỏi:

- Thư ký Tiêu, Dục Phong anh ấy đã đến Mĩ an toàn rồi đúng không?

Tiêu Ngạo nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm

- Tiểu thư, cô phải bình tĩnh, Phong tổng chắc chắn không sao đâu ạ. Tôi đã huy động lực lượng tìm kiếm anh ấy rồi, rất nhanh sẽ tìm được...

Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc nấc lên. Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đã tắm trong biển nước mắt, bước chân chậm chạp lùi về sau, rồi ngã ngồi trên đất. Lời nói xen lẫn nghẹn ngào

- Các người sai rồi, các người lừa tôi, anh ấy rõ là không sao mà! Đêm qua tôi còn ôm anh ấy trong vòng tay...

- Thiên Nhi à! Con ngoan.

Cha mẹ Lãnh vừa xem xong tin tức kia thì ngay lập tức đến đây. Bà xót xa ôm cô con dâu tương lai vào lòng mà an ủi

- Thằng bé mệnh lớn, nó nhất định sẽ về với con mà.

Bệnh viện M tại Mĩ

- Ông chắc chắn muốn làm như vậy chứ? Dù có xóa đi một phần kí ức thì cũng không thể thay đổi được tình cảm của cậu ấy được. Hơn nữa di chứng của quá trình này cũng vô cùng đau đớn, nếu bị kích thích vào phần kí ức bị xóa ấy, cậu ta sẽ phải chịu nỗi đau khủng khiếp. - chàng bác sĩ trẻ tuổi

- Đó không phải việc cậu cần quan tâm.

Người đàn ông lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc bén nhìn vào nam nhân đang nằm trên giường bệnh, máy móc được mắc đầy người. Có vẻ cậu trai này đã trải qua một tai nạn vô cùng nghiêm trọng.

Bên cạnh giường bệnh còn có hai người phụ nữ. Người lớn tuổi nói:

- Con gái, sắp thành công rồi.

- Vâng mẹ, con sắp giành lại được mọi thứ rồi.

- Đây là giao kèo cuối cùng. Sau này chúng ta coi như không quen biết.

Người đàn ông đứng dậy rời đi, nhưng sực nhớ ra điều gì đó liền bổ sung thêm vào:

- Đừng có ý đồ gì với con bé Thiên Nhi.

Hai người phụ nữ thoáng giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play