Âu Dương Hàn theo vợ vào nhà nhìn bà còn tức giận đi tới bên cạnh bóp vai cho bà.

"Tuyết Hoa, bà xem tình cảm chúng nó giờ rất tốt, còn có cả con với nhau nữa. Người ta ép dầu ép mỡ ai lỡ ép duyên. Với lại tôi thấy con bé đó cũng được, dù sao cũng do bố tôi chọn lựa, gia thế cũng tốt giờ Thẩm Gia không phải phát triển lắm sao. Con bé dù không có mẹ cũng rất hiểu lễ nghĩa hai năm làm dâu chúng ta đối xử con bé thế nào, con bé đối xử chúng ta thế nào chả lẽ bà không thấy."1

"Thấy gì mà thấy, chính là sợ hai bố con ông bị vẻ về ngoài con bé đó lừa đó."

"Có phải bà nghĩ nhiều quá rồi không? Bà xem đi, bà nói có vài câu con bé đã sợ mất mật rồi còn đâu mà tính kế. Tôi thấy nó cũng đơn thuần lại hiểu chuyện hai đứa nó nếu như là trùng hợp biết đâu nhân duyên này đó trời sắp đặt." - Âu Dương Hàn nhẹ nhàng dụ dỗ, hôn nhân của hai người cũng là do bố mẹ hai bên sắp đặt. Trước giờ Âu Dương Hàn không phải sợ bà mà tôn trọng nhường nhịn bà. Hai người luôn hiểu chuyện này chung sống hoà thuận.

"Bà xem thằng bé này thực sự rất giống thằng trời đánh đó. Trông có đáng yêu không kìa!" - Âu Dương Hàn lấy ra trong túi bức ảnh siêu âm đứa bé cho bà xem. Lưu Tuyết Hoa ngoài mặt giận dỗi trong lòng lại chút động lòng rồi. Nhìn bức ảnh siêu âm trong lòng chút ấm áp.

"Tại sao ông có bức ảnh này, hai cha con âm thầm cấu kết đúng không? Cha nào con đấy đúng là."- Âu Dương Hàn bị nói trúng tim đen cười trừ.

Dương nhiên Âu Dương Thiên sẽ không tuỳ tiện mang Thẩm Nhược Giai về nhà mà không chuẩn bị gì cấu kết với quân viện trợ dùng chiến thuật vừa đấm vừa xoa mặc dù Thẩm Nhược Giai có làm kế hoạch rối loạn một chút nhưng không vấn đề lớn gì chung quy vẫn là thành công.

"Bà nhìn đi mà!"- Âu Dương Hàn ấn bức ảnh vào tay bà. Mặc dù biết là cái bẫy hai cha con nhà này nhưng trước cán dỗ bà lại không thể nhịn nổi nhìn bức ảnh siêu âm trong lòng rất mềm rồi miệng thì vẫn cứng không nhận.

"Bên nhà Lâm gia thì sao?"

"Để tôi nói, muốn chửi muốn mắng gì tôi nhận hết."- Âu Dương Hàn tiếp tục bóp vai cho bà.

"Sáu tháng gì mà nhỏ thế này? Không biết chăm sóc gì cả."- Lưu Tuyết Hoa nhìn bức ảnh nói.

"Đúng đúng bà xem thắng bé này làm sao biết chăm sóc bà bầu, vẫn là cần bà giúp đỡ đúng không nào? Để đứa bé sinh ra béo trắng một chút mới tốt."1

"Bảo Dì Lý làm ít đồ bổ cho nó. Người gì đâu mang thai toàn da bọc xương. Nhìn vát cái bụng mà muốn gãy xương sống luôn."

"Đúng đúng bà nói gì cũng đúng."

"Không được để tôi làm, ông ra ngoài đi đừng ở đây vướng tay chân tôi nữa."- Lưu Tuyết Hoa lật mặt đuổi ông ra ngoài.

Âu Dương Hàn bị đuổi ra ngoài liền lấy điện thoại nhắn tin cho con trai-"Cách mạng đã thành công."1

Ở bện viện sau khi ông bà rời đi. Thẩm Nhược Giai luôn nhìn cánh tay đang chảy máu của anh.

"Tay của anh."

"Không sao. Gọi y tá vào xử lý là được. Đã đói chưa?"- Âu Dương Thiên vuốt tóc cô.

Thẩm Nhược Giai gật đầu buổi sáng chưa ăn gì đến trưa cũng chưa ăn giờ bụng cô đang đánh trống liên hồi. Tiểu Sở thấy sóng gió qua đi mới thò đầu vào.

"Thiếu gia, Tiểu thư. Tôi mang đồ đến cho hai người đây."- Tiểu Sở mang mười bánh bao chiên cùng hai bát súp hải sản đặt lên bàn kéo đến chỗ hai người.

"Đi gọi y tá đi."

"Được."-Tiểu Sở rời đi.

Âu Dương Thiên lấy chiếc bánh bao đưa cho cô. Thẩm Nhược Giai nhận lấy ăn như hổ đói ba ngày. Anh mở nắp hộp súp.

"Ăn chậm thôi. Có ai tranh với em đâu."-Âu Dương Thiên đặt hộp súp gần chỗ cô.

Y tá vào sử lý vết thương chảy máu của anh xong rồi ra ngoài. Âu Dương Thiên chỉ ăn bát súp còn lại để cho con hổ đói như cô ăn sạch.

"Ăn xong, em về nhà với Tiểu Sở nghỉ ngơi cho thoải mái."

Thẩm Nhược Giai lắc đầu ôm lấy anh. Âu Dương Thiên tưởng cô còn sợ ôm lấy cô vỗ về, thôi vậy để cô bên cạnh cũng tốt, buồn chán có thể ôm hôn thoải mái. Ăn xong Âu Dương Thiên bế cô ngồi trong mình lòng luồn tay trong áo chạm vào lớp da mềm mại của cô xoa xoa vuốt ve một hồi, Thẩm Nhược Giai thấy hơi mỏi người cọ quẩy một chút.1

"Khó chịu sao?"

"Không có, mỏi."-Thẩm Nhược Gia dựa vào ngực anh thoải mái hơn nhiều. Dễ ngủ hơn.

Âu Dương Thiên vừa nhìn xuống thấy ai đó đã ngủ say. Không biết nuôi người hay heo nữa, ăn no liền có thể ngủ luôn.

Âu Dương Thiên đang nghĩ xem buổi tối lên cho con mèo lai heo của mình ăn gì thì Dì Lý từ ngoài bước vào trên tay cầm hai túi giữa nhiệt.1

"Dì Lý, sao Dì lại tới đây?"-Âu Dương Thiên theo phản xạ ôm Thẩm Nhược Giai đang chơi game bên cạnh giường.

"Phu nhân bảo tôi mang đồ ăn đến cho thiếu gia và tiểu thư."-Dì Lý mang đồ ăn đặt lên bàn bỏ đồ ăn bày ra toàn là đồ bổ cho bà bầu. Dì Lý đẩy bàn ăn đến chỗ Thẩm Nhược Giai đang ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play