Lúc này một người phụ nữ trung niên gầy gò mới đi tới dẹp đám đông, vẻ mặt tươi cười nhìn toàn thân màu đỏ của cô dâu.
“Mau, mau, mau.
Đừng đứng ngây ra ở đó nữa, trời lạnh như thế này muốn làm người đông cứng hết rồi, còn có người nào đi hỏi xem giờ lành đã đến chưa? À mà khoan, trước tiên để người vào trong phòng sưởi ấm trước đã.
”“A! Dì lớn, ông chú nói đã đến giờ rồi, hiện tại vừa vặn đúng, bây giờ có thể bái đường được rồi.
”“Vậy thì nhanh lên, mọi người tránh ra chút! ”Chân Giản Mẫn vừa chạm đất đã bị người kéo đi vừa dập đầu vừa quỳ, vào trong nhà còn phải kính trà, vì đội khăn trùm đầu cho nên cô vẫn luôn nhìn không rõ hẵn là cha mẹ của Tưởng Phong.
Giản Mẫn che miệng ho khan, bản thân cơ thể này nếu không phải nhờ vào linh lực cô dưỡng ra được khi còn làm quỷ, thì có lẽ đã không thể chịu đựng nổi khi bị quằn quại như này rồi.
Nhưng mà, cho dù là như thế đi nữa thì bây giờ Giản Mẫn cũng sắp chịu không nỗi nữa rồi.
Sau khi tất cả mọi việc đã xong xuôi, mấy người trong phòng liền ngay lập tức xôn xao muốn xem cô dâu, Giản Mẫn có chút căng thẳng túm lấy góc quần áo, nghĩ đến nếu như lộ diện ở đây, người đã gặp qua chắc chắn sẽ biết cô không phải là Giản Phương Phương, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười lớn.
Cô nghĩ vẫn là đợi lát nữa cùng với Tưởng Phong ở chung một chỗ chỉ có hai người nói ra sẽ tốt hơn, lúc đấy cũng có thể tìm được một lý do để hòa hoãn.
Trong lòng suy nghĩ, Giản Mẫn không kiềm được không khỏi ho khan mấy tiếng, lúc ho cả người còn không ngừng run rẩy.
“Ai u, bị cảm rồi sao, mọi việc xong rồi thì đừng ồn ào nữa, muốn nhìn cô dâu thì đợi sau này đi, chú rể còn chưa nhìn thấy qua mặt vợ mình đâu đấy, làm sao có thể tùy tiện cho các người nhìn như vậy chứ! Đúng là một đám nhỏ hồ đồ, Tưởng Phong mau đưa vợ con vào trong nghỉ ngơi đi.
”Lúc đầu Giản Mẫn ho có tám phần là thật hai phần là giả, nhưng lúc này hình như đã làm giả thành thật rồi, ho càng ngày càng dữ dội, toàn thân cũng bắt đầu không còn sức đứng nổi nữa, nhìn thấy chân cô yếu ớt như sắp ngã xuống một bàn tay to lớn bên cạnh đã nhanh hơn dang qua đỡ lấy cô.
“Không thoải mái sao?” Tưởng Phong nhìn người chỉ cao tới ngực mình, bàn tay phía dưới cánh tay có thể cảm nhận được sự mảnh mai đó cho dù ngăn cách bởi lớp áo bông dài, hơi thở yếu ớt, thân là quân nhân nhạy bén khiến anh cảm thấy không thích hợp.
.