Lúc xế chiều Dì Phương hái được ít bẹ tươi trên núi, chờ đến lúc Lâm Đào về nhà thì đưa cho cô.

"Vừa mọc trên núi, làm rau trộn là ngon nhất rồi. Còn có nấm mối cũng sắp ra rồi, hôm nay lúc dì đi phát hiện một bụi lớn, nếu có thể mưa hai trận thì tốt rồi, chúng ta có thể lên núi hái nấm mối." Dì Phương cười nói.

Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, Tương Thành bọn họ đặc biệt nhiều núi, trên núi cũng hầu như có thể để cho bọn họ ăn đủ.

Đủ loại nấm, rau bẹ, măng tre, dâu dại, bánh trà đào, nho tháng tám, quả cà gai, cọng lông... Đều nhiều đến đếm không hết.

Lâm Đào cũng thích lên trên núi hái những cái này, nên gật đầu nói: "Vâng, vậy lần sau lúc nào dì Phương đi tiếp thì gọi con nhé."

"Được." Dì Phương gật đầu: "Dì Phương hỏi con này, con với thằng bé kia tiếp xúc thế nào rồi?" Lần trước lúc Lâm Đào đi tìm Chu Mai Phương đã nói với dì Phương chuyện muốn tìm Lý Thành Hề, dì ấy rất ủng hộ. Hôm nay Lâm Đào đi gặp Lý Thành Hề, dì ấy cũng biết.

Dì ấy nhìn tận mắt Lâm Đào lớn lên, cũng giống như con gái mình, nên rất quan tâm, không nhịn được muốn hỏi một chút.

Lâm Đào mím môi cười cười: "Rất tốt."

"Rất tốt thì tốt rồi, vậy các con cố gắng ở chung với nhau, chờ hai ngày nữa mang về nhà để cha con nhìn một cái. Con nói với cha con chuyện này hay chưa?" Lâm Đào lắc đầu: "Chưa ạ, lúc đầu con định nói hôm qua, nhưng lúc đó chúng con còn chưa rõ ràng, con sợ nói quá sớm không tốt, nên dự định đêm nay mới nói với cha con."

"Ừm tốt, cha con nghe thấy chắc vui vẻ đến mức phải uống được thêm hai chén." Dì Phương cười không ngậm miệng được.

Bởi vì thân phận quan tài tử của Lâm Đào nên từ sau khi đến tuổi, trong nhà cũng chưa từng có ai tới cửa cầu hôn.

Thậm chí ngay cả cô gái ngốc nhất trong thôn cũng đã gả đi, A Đào nhà bọn họ có vóc người xinh đẹp, còn có học vấn, vì cái gì mà không gả được chứ?

Dì Phương không phải chưa từng buồn lòng vì chuyện này, còn đặc biệt tìm người giới thiệu đối tượng cho A Đào, nhưng đối phương liền giới thiệu người có vợ đã chết khiến dì Phương tức giận đến mức muốn mắng người.

Giờ thì tốt rồi, xem như chuyện thành.

Lâm Đào thì ngược lại không gấp chuyện hôn sự của mình cho lắm, cô cảm thấy cùng lắm thì đời này không lấy chồng, có cái gì phải sợ. Cô có tay có chân, chẳng lẽ không lấy chồng còn không vượt qua nổi?

Sau khi Dì Phương đi, Lâm Đào liền theo thường lệ bắt đầu làm cơm tối.

Chuẩn bị nhân dịp hôm nay sẽ nói với cha cô chuyện giữa cô với Lý Thành Hề.

Dựa theo dì Phương nói, nếu cha cô nghe được, nhất định vui vẻ đến mức uống thêm hai chén, vậy hôm nay còn phải nấu thêm vài món ăn mới được.

Lâý lạp xưởng lúc ăn tết còn ra rửa sạch sẽ, cắt thành miếng luộc chín, xào thịt chua đậu giác, lại đem bẹ tươi hôm nay dì Phương vừa đưa tới rửa sạch sẽ xé thành từng sợi nhỏ, trộn với dầu tự làm, còn lấy thêm ớt xào với ít đậu phộng, phù hợp để nhắm rượu.

Làm xong cơm tối, Lâm Đào liền chờ Lâm Thường Hải trở về.

Thế nhưng không biết thế nào, bình thường giờ này Lâm Thường Hải đã sớm về rồi, hôm nay còn chưa nhìn thấy bóng người.

Ngay tại lúc Lâm Đào nhịn không được lo nghĩ thì đại đội bí thư chi bộ phái người đến bảo cô.

"Lâm Đào, Lâm Đào, nhanh chuẩn bị một chút, bệnh viện vừa gọi điện tới, nói là lúc cha con dỡ hàng bị thương, được đưa đến bệnh viện rồi, con mau chóng tới xem đi." Đến lúc này Lâm Thường Hải còn chưa trở lại, trong lòng Lâm Đào vốn đã không yên tâm, lúc này nghe nói như thế, càng cảm thấy dưới chân đứng không vững, thiếu chút nữa ngã.

Thím kia vội vàng đỡ cô: "Không sao chứ?" Lâm Đào ổn định tâm thần, nói cảm ơn với thím: "Con không sao, cảm ơn thím." Trở về gian phòng của mình, mở tủ quần áo lấy một cái hộp sắt từ bên trong ra, nơi này đều là tiền nhà bọn họ dành dụm được mấy năm nay. Từ nhỏ cô đã ổn trọng, sau mười lăm tuổi, cha cô liền đưa tiền lương mỗi tháng cho cô, để cô quản chi tiêu gia đình.

Cô quản lý chi tiêu rất trật tự, mỗi tháng lấy ra bao nhiêu tiền làm tiền ăn, giữ lại bảo nhiêu tiền, đều ghi vào sổ sách.

Đi bệnh viện chắc chắn cần tiền, cô phải đem đủ tiền mới được. Cầm một tệp nhân dân tệ nhỏ, Lâm Đào liền khóa ngăn tủ lại, lại khóa cửa, rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Động tĩnh bên này huyên náo không nhỏ, đương nhiên nhà bác cả ở một bên khác cũng nghe thấy.

Chớ nói chi là trong đầu Lâm Tuệ có quỷ, nên càng thêm chú ý tình huống bên này. Lúc thím kia mới vừa vào cửa, Lâm Tuệ đã nghe thấy, biết được Lâm Thường Hải vào bệnh viện, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không, trong nội tâm cô ta khó tránh khỏi bất an. - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Một mặt nghe động tĩnh bên ngoài, một mặt ở trong lòng nghĩ, việc này cũng không trách được cô ta, muốn trách thì trách số của chú hai không tốt, đáng đời có một kiếp này.

Bà nội Lâm thì chửi mát, vẻ mặt cay nghiệt: "Chắc chắn là do yêu tinh kia hại người, nếu sớm bóp chết, còn có thể có nhiều chuyện như vậy sao!" Đến cả thím báo tin cũng nghe không nổi: "Thím, đã đến lúc này rồi, bà cũng không nói đi cùng xem, mắng những cái này thì làm được cái gì. Mệnh đứa nhỏ Lâm Đào này đã đủ khổ rồi, vừa sinh ra đã mất mẹ, nếu Thường Hải xảy ra chuyện gì, một cô gái như nó còn có thể sống như thế nào đây?" Bà nội Lâm bị nói có chút hậm hực, quay đầu: "Số khổ cũng là nó tự tìm, tôi đi nhìn nó làm gì? Trong lòng của nó còn có người mẹ là tôi sao? Tiền lương lại không cho tôi, tôi không đi." Thím kia lắc đầu, thầm nghĩ bà nội Lâm luôn nói Lâm Thường Hải không hiếu thuận, cũng không nhìn lại bản thân xem mình đã đối xử với người khác thế nào.

Những lời này Lâm Đào đương nhiên nghe thấy, nhưng từ đầu cô cũng đã không ôm bất cứ hy vọng gì đối với bà nội Lâm cùng những người kia, lại càng không thèm đấu khẩu với bọn họ. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là nhanh đến bệnh viện xem cha cô.

Mặt ngoài nhìn như cô không có gì bất thường, nhưng trên thực tế chỉ có chính cô hiểu rõ, lúc cô đi trên đường chân cứ như sắp nhũn ra.

Từ nhỏ cô với cha đã sống nương tựa lẫn nhau, ông trời đã mang mẹ của cô đi, không thể lại đoạt mất cha của cô!

Còn chưa đi ra khỏi thôn, Lâm Đào đã nghe giọng nói lo lắng của dì Phương phía sau: "A Đào, A Đào chờ dì một chút." Lâm Đào vừa quay đầu lại, liền thấy dì Phương dắt một chiếc xe đạp đi tới, thấy cô quay đầu, không kịp thở ra hơi đã nói: "Đi, dì Phương đạp xe chở con đi." Sau khi dì Phương cơm nước xong xuôi thì ở bên ngoài với Lâm Mạn Mạn dự định tiêu cơm một lát thì nghe chuyện này.

Thế là nhanh chóng đi tìm đại đội trưởng mượn chiếc xe đạp này, dì ấy biết Lâm Đào không biết chạy, nhưng dì ấy biết, dì ấy có thể đưa Lâm Đào đi.

Lâm Đào cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng cũng không ngại ngùng, đi đến xe đạp rất nhanh.

Dì Phương nói một tiếng "Ngồi vững", rồi giẫm chân lên đạp.

Gió thổi vù vù bên tai, dì Phương hỏi: "Nếu dì không đến, con định đến trấn thế nào?" Lâm Đào mím môi: "Con muốn đến chỗ chú Lưu mượn một cái xe bò của chú ấy."

"Xe bò không nhanh như cái này, chúng ta nhìn thấy cha con sớm một chút thì cũng có thể yên tâm sớm một chút." Lúc dì Phương nói chuyện, động tác trên chân cũng rất mạnh mẽ, nhìn như một người rất gầy yếu, nhưng lúc này lại giống như dùng mãi không hết sức, đạp một chiếc xe đạp lớn như thế.

Chẳng qua thể lực dì Phương vẫn có hạn, đạp được nửa đường thì bắt đầu chậm lại.

Lâm Đào chỉ có thể nói chậm một chút cũng không sao, đồng thời tự trách mình trước kia làm sao lại không chịu học chạy xe đạp cho tốt, vì cái gì ngã hai cái thì không muốn học nữa.

Cũng may cuối cùng vẫn chạy tới bệnh viện, thím tới báo tin chỉ nói người được đưa tới bệnh viện, vội vàng sốt ruột bận bịu hoảng loạn lại cũng không nói rõ ràng ở phòng bệnh nào, Lâm Đào liền đi hỏi y tá. (App truyện T Y T)

Vừa lúc y tá kia biết, liền nói cho cô: "Phòng bệnh cuối cùng trên tầng hai, cầu thang bên tay phải."

"Cảm ơn." Lâm Đào cảm ơn xong, liền tranh thủ thời gian đi theo dì Phương lên tầng.

Trong phòng bệnh chỉ có Lâm Thường Hải với một người bệnh khác, chân Lâm Thường Hải được băng bó lại bằng vải, nhìn qua trên người cũng không bị thương chỗ nào khác.

Nói cách khác, không hề giống hình ảnh tưởng tượng trong đầu Lâm Đào với dì Phương, hai người nghe nói Lâm Thường Hải xảy ra chuyện, trong đầu đều nghĩ đến những cái không tốt, sợ xảy ra chuyện lớn gì.

Lúc này Lâm Đào với dì Phương mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng trên cao cũng rơi xuống.

Lâm Đào đi qua gọi một tiếng: "Cha, làm sao cha đến được đây? Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không? Có bị tổn thương đến xương cốt không?" Cô lo lắng nên hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.

Dì Phương nhìn Lâm Thường Hải, giải thích: "A Đào nghe nói chú xảy ra chuyện nên lo lắng." Lâm Thường Hải vội vàng nói: "Tôi không sao, hai người không cần lo lắng. Hôm nay lúc dỡ hàng xảy ra chút tình huống, phía trên có chỗ thiếu hoặc mất hàng hoá nên rơi xuống đập vào tôi, còn may được một chàng trai cứu. Chân này của tôi bị trật khớp, không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, đừng nhìn băng bó nhiều băng vải như vậy, chỉ là sấm to mưa nhỏ, chân tôi vẫn có thể động, tôi động cho hai người xem." Nói xong liền chống người, dự định biểu diễn cho Lâm Đào với dì Phương xem.

Lâm Đào bĩu môi, kéo dài giọng nói không ủng hộ lắm: "Cha ——" Dì Phương bất đắc dĩ: "Chú đừng có lộn xộn, A Đào chỉ có một người thân là chú, nếu chú xảy ra chuyện gì, chú muốn con bé gấp chết phải không?" Lâm Thường Hải liền bất động, sao ông lại không biết A Đào chỉ còn một người thân là mình chứ? Cũng bởi vì biết, cho nên lúc chân của mình bị vật nặng nện xuống không đi đường được, bên trên lại có đồ vật rơi xuống tiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể đập chết mình, trong đầu ông chỉ nghĩ đến mình nhất định không thể chết.

A Đào nhà ông còn nhỏ như thế, ông còn chưa tìm được người có thể cho A Đào phó thác cả đời, sao ông có thể chết được chứ?

"Được, tôi không động, tôi cố gắng nằm."

"Cha, cha ăn cơm chưa? Có đói bụng không?" Lâm Đào hỏi: "Còn có người cứu cha đang ở đâu? Người đó vẫn ở đây chứ?" Người khác cứu được cha cô, không nói những cái khác, ít nhất thì cũng phải nói được một câu cảm ơn.

Lâm Thường Hải nói: "Cậu ấy thật đúng là người tốt, đã cứu cha không nói, biết cha còn chưa ăn cơm, lại đi mua cơm cho cha, chờ một lúc nữa phải cảm ơn cậu ấy thật tốt." Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Lý Thành Hề cầm trong tay một hộp cơm bằng nhôm, vừa vào liền thấy Lâm Đào đang đứng trước giường bệnh.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, hai bên đều có chút giật mình, lại nhìn nhau cười một tiếng.

Mặc dù Lâm Đào cũng định nói cho Lâm Thường Hải chuyện đối tượng, nhưng hiện tại ngay trước mặt Lý Thành Hề, trong phòng bệnh còn có người ngoài, cô thật đúng là không thể không biết ngượng nói thẳng ra.

Hai người cùng đi hỏi bác sĩ tình trạng Lâm Thường Hải, Lâm Đào hé miệng cười cười: "Thật không nghĩ tới anh là người đã cứu cha tôi."

"Chứng minh hai ta có duyên phận." Lý Thành Hề nói.

Lại nhịn không được hỏi: "Chuẩn bị lúc nào nói chuyện của chúng ta cho chú?" Vừa rồi ở trong phòng bệnh, Lâm Đào chỉ nói với Lâm Thường Hải bọn họ quen biết, anh tôn trọng cô nên cũng không nói ra quan hệ hiện tại của hai người. Nhưng mà nói đến cùng, trong lòng của anh vẫn thật sự muốn lấy danh nghĩa là đối tượng của Lâm Đào để gặp gia trưởng.

Mục tiêu cuối cùng của anh khi gặp Lâm Đào là kết hôn, anh tin tưởng Lâm Đào cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, thậm chí, anh hi vọng sớm một chút thì tốt hơn.

Muốn sớm một chút cũng không phải là bởi vì mình đã đến tuổi cần kết hôn, mấy năm nay vì chuyện anh không kết hôn mà cả nhà lẫn công ty đều sầu muốn chết, duy chỉ có anh là không quan tâm.

Trong nhận thức của anh, kết hôn không phải vì lợi ích của kết hôn, càng không phải là do đến tuổi bị người bên ngoài thúc giục nên tùy tiện tìm người kết hôn lập lập gia đình sinh hoạt.

Nếu như anh kết hôn, vậy nhất định là do gặp người mình thích.

Mà Lâm Đào chính là người kia.

"Con rể xấu sớm muộn cũng phải gặp cha vợ." Lý Thành Hề nửa đùa nửa thật nói.

Lâm Đào mặt đỏ lên, cắn môi phản bác: "Chớ nói nhảm, anh xấu chỗ nào?" Cô có chút xấu hổ: "Thật ra tôi dự định hôm nay sẽ nói chuyện của hai chúng ta cho cha, chỉ là không nghĩ tới xảy ra việc này. Vừa rồi trong phòng bệnh nhiều người như vậy, tôi cũng không thể không biết ngượng mà nói." Lý Thành Hề thấy hai gò má trắng nõn của cô dần ửng đỏ, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Nhịn không được đưa tay cầm lấy bàn tay mảnh khảnh kia, cảm nhận được ngay từ đầu Lâm Đào bị dọa giật mình một chút, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống rồi do dự cầm lấy tay anh.

"Vậy thì chờ lát nữa để tôi nói thẳng với chú đi."


App TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play