“Cô giáo Lâm, tôi thấy các cô ức hiếp người khác quá đáng đấy? Không phải lần trước tôi nhờ cô mang giúp thứ gì đó từ Bắc Kinh về sao? Kết quả không chịu mang về còn chưa tính, còn để cho lãnh đạo Lưu chỉ trách anh ta, bây giờ còn gọi người đến bắt nạt hai đứa con trai của chúng tôi, cô mà là giáo viên cái gì chứ.” Mẹ của Lưu Cương Tử là Đỗ Quyên Đan, dẫn theo Lưu Cương Tử và Lưu Thiết Tử đứng ở cửa sân nói.

Cô ta muốn để cho tất cả mọi người đều thấy rõ “bộ mặt thật” của Lâm Đào, khi nói chuyện còn cố ý gân cổ lên nói.

Từ Ngọc Đình liếc Đỗ Quyên Đan một cái, cười nhạo: “Cô nói cũng thú vị thật đấy, khi phó tiểu đoàn trưởng Lưu của nhà cô bị gọi tên phê bình thì phó lữ đoàn trưởng Lý đã đưa cả gia đình đến Bắc Kinh rồi, hoàn toàn không ở trên đảo, con mắt nào của cô nhìn thấy cô giáo Lâm gọi người đến phê bình hả? Hơn nữa tại sao phó tiểu đoàn trưởng Lưu nhà cô bị phê bình, trong lòng cô không đoán được sao? Không tự mình suy nghĩ lại mà còn đến đây để nói, đúng là chỉ có cô.”

Trần Thủy Phân đứng chống nạnh, nói tiếp: “Đúng thế, còn nói cái gì mà cô giáo Lâm gọi người đến đánh hai đứa con trai kia của cô, cô đúng là mắt mù, con gái nhà cô giáo Lâm mới mấy tuổi, hai đứa con trai của cô đã bao nhiêu tuổi, con gái cô ấy sao có thể đánh được con trai cô hả? Hai đứa con trai của cô là bị Hồng Tinh nhà chúng tôi đánh, hơn nữa vì sao lại đánh, trong lòng cô không tự biết à? Hai đứa con trai ngoan do cô nuôi dạy kia, không biết xấu hổ, cướp đồ chơi của cô bé nhà người ta, thật đúng là người một nhà, chim Đỗ Quyên cướp tổ của người khác, con cô lại cướp đồ của người khác, thật đáng xấu hổ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play