[Tình trai] Lối thoát

Tự tử


2 năm


Mỗi ngày đến trường là một ngày vui.

Đó là với người khác, còn với tôi thì không, một nạn nhân của bạo lực học đường.

Trường học là địa ngục nơi những con quỷ dữ ngự trị, là hiện thực tôi không muốn đối mặt, là khởi nguồn ác mộng dày vò tôi trong từng miếng ăn giấc ngủ.

Gương mặt tôi tràn đầy chữ "bitch" nhỏ nguệch ngoạc, đôi ba dòng nhục mạ đen đúa, hình vẽ khó coi được viết bằng bút mực khó xóa. Những cơn mưa đấm đá rải xuống người mỗi ngày, vết thương mới cũ lẫn lộn chồng chất lên nhau, cơ thể không có chỗ nào lành lặn. Những tiếng chửi bới, nhục mạ, đem tự tôn của tôi dẫm đạp không còn chút gì. Những túi rác thải, nước bẩn xả lên người, coi tôi như thùng chứa rác, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc khó ngửi, đem thân thể tôi nhúng chìm trong bẩn thỉu.

Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Tại sao phải chịu đau khổ như thế này?

Người ấy đưa mắt từ trên cao nhìn xuống người dưới chân mình, cái nhìn rẻ rúng, khinh miệt.

"Vì mày dám thích tao, đồ biến thái ghê tởm."

À ra thế.

Vì tôi là gay. Vì tôi đem lòng yêu một người không nên yêu. Cái giá phải trả thật đắt.

Nếu tôi không có thứ tình cảm kia, chúng tôi là bạn bè cùng lớp bình thường, tôi không phải là đối tượng bị toàn trường bắt nạt, bị thượng đế bỏ rơi, mặc đời xâu xé.

Nhưng đời một đi không trở lại, trái tim đâu nghe lý trí mách bảo. Tôi yêu người mất rồi. Mảnh tình riêng giấu trong thầm lặng, sống để bụng chết mang theo, đem cảm xúc chôn chặt trong tim, không để một ai hay biết.

Tôi tự nhận thức bản thân đáng bao nhiêu phân lượng, khoảng cách giữa tôi và người về tư cách, địa vị cách nhau bao xa. Thế giới của tôi và người khác nhau một trời một vực. Người là trăng sao trên trời, tôi là cát bụi dưới đất, tôi đâu dám vọng tưởng xa vời với lên mây, chen chân vào cuộc đời người.

Chỉ muốn lượm nhặt chút vui vẻ nhỏ trong mối tình đơn phương không kết quả ấy nhưng đời không cho tôi toại nguyện.

Cuốn sổ nhật kí nơi tôi thổ lộ tất cả tình cảm của bản thân với người vô tình bị bại lộ, như cuốn sổ tử thần mở ra cánh cửa tử vong, cuộc đời tôi lật sang chương mới, những ngày tháng đau khổ kéo dài đằng đẵng.

Thông tin lan tỏa khắp trường học và nơi tôi ở. Từng cử chỉ lời nói đều bị miệng lưỡi, con mắt người xung quanh soi mói, phán xét. Sống như đi trên băng mỏng, bất kì lúc nào cũng có thể chết chìm trong nước bọt, miệng lưỡi người đời. Họ nói tôi bệnh hoạn dơ bẩn, cấm đứa con của họ chơi với tôi vì sợ lây bệnh.

Gia đình là mái ấm người đời luôn ca tụng, tôi khao khát nhưng chưa hao giờ cảm nhận một chút ấm áp nào. Tôi là đứa con cha không thương, mẹ không yêu-sản phẩm thừa của cuộc hôn nhân chính trị.

Phụ huynh học sinh khác kiến nghị, họ không để con mình lệch lạc, nhà trường đuổi học tôi. Cha mẹ biết thông tin liền đưa tôi đến nơi gọi là trung tâm chữa bệnh đồng tính, người giáo dưỡng nơi đó uốn nắn tôi bằng cách trói chặt tứ chi tôi cố định trên ghế, giật điện. Từng luồng điện truyền vào, cơ thể căng cứng co rút, cơn đau truyền thẳng lên não bộ, đau đớn khôn tả. Mỗi giây đều hành hạ tôi đến chết đi sống lại. So với sống ở địa ngục, không hề kém cạnh.

Tôi giả vờ ngoan ngoãn, họ nghĩ đã thành công trong việc chữa trị liền thả tôi về. Lúc đi tôi đôi chút gầy gò, khi về cơ thể như chỉ có lớp da mỏng bọc lấy xương thịt, tựa như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến tôi tan thành tro bụi.

Nhà người ấy dùng thế lực gây sức ép, cha mẹ từ tôi để tránh liên lụy, rũ bỏ quan hệ tình thân máu mủ ruột thịt, mặc kệ tôi tự sinh tự diệt.

"Chúng tao không có đứa con như mày"

Tôi rơi vào tay người. Kết cục chẳng tốt lành gì. Người tuyệt tình lắm, quyết tâm đem tôi hủy hoại đến cùng.

Tôi bị đẩy vào nhà vệ sinh trường chật hẹp, đám côn đồ người thuê vai u thịt bắp thô kệch đem quần áo tôi xé rách, tiêm vào người tôi liều thuốc kích dục loại mạnh, đè nghiến lên bồn vệ sinh, thi nhau thực hiện hành vi cưỡng hiếp. Đem vật to lớn bẩn thỉu thô lỗ nhét vào cơ thể tôi, không bôi trơn dạo đầu cứ thế tiến thẳng, thúc mạnh dồn dập như một chiếc máy đẩy công suất cao, hoạt động liên tục. Cơ thể như bị xé rách, hậu đình máu chảy đỏ thẫm hai bắp đùi, lan xuống nền gạch. Ý thức mụ mị, đau đớn tủi nhục xen lẫn khoái cảm làm tôi rên rỉ trong vô thức.

Người ngồi một bên thưởng thức, nhàn nhã ra lệnh cho thuộc hạ chỉnh máy, quay video, chụp ảnh lại toàn bộ quá trình.

"Mày thích đàn ông thông, tao liền thuê người thỏa mãn mày, thích không?"

"Cảm giác thế nào? Muốn chết đi vì sung sướng đúng không? Trò vui chỉ mới bắt đầu, mày chết sao có thể tiếp tục thực hiện được đây?"

"Coi này, coi nét ti tiện trên gương mặt thằng điếm của mày. Tao sẽ up những tấm ảnh, video này lên các trang web đen, dán lên toàn trường. Khi ấy, nhiều người sẽ biết đến mày, biết mày dâm đãng, dơ bẩn thế nào."

"Chơi nó cho tao, tùy ý chúng mày. Xong việc cứ mặc kệ nó, bị thông mà thôi, không chết được."

"Vì mày xứng đáng. Dám mơ tưởng đến tao, mày không có cửa. Ghê tởm!"

Xong việc, tất cả bọn chúng bỏ đi trong thỏa mãn. Còn tôi, như một con búp bê hỏng, vô lực nằm im lìm như chết trên nền nhà vệ sinh bẩn thỉu lạnh lẽo, trên người là vết tinh dịch màu trắng đục lẫn nước tiểu màu vàng tỏa mùi khai nồng nặc, đôi mắt không còn tiêu cự nhìn vào khoảng không vô định.

Tâm tư một mảnh tro tàn, tôi hối hận.

Một bước sa chân vạn kiếp bất phục, yêu người là do tôi sai.

Phải chi ngày ấy người bỏ mặc tôi thì tôi với người như hai đường thẳng song song không một điểm chạm, không dây dưa đau khổ.

Nhiều năm về trước, trong hẻm nhỏ vắng người qua lại, tôi bị lũ côn đồ bắt nạt như thường lệ, tôi che đi nơi yếu hại trên cơ thể, thầm mong thời gian trôi nhanh, bọn chúng đánh chán chê sẽ tha. Người tình cờ đi qua nơi đó, cứu tôi khỏi lũ người xấu xa đó, dạy tôi biết phản kháng, tự vệ. Đánh lại có thể thắng hoặc thua, nhưng nhất định phải đánh. Người nói với tôi thế. Yêu cũng vậy đúng không?

Trong thâm tâm tôi lúc ấy, người là thiên thần ông trời ban phát xuống, đưa tay ra cứu rỗi tôi. Giờ đây, trong nhà vệ sinh, cũng chính tay người đẩy tôi xuống địa ngục, tận cùng của đau khổ. Người ác lắm. Người không phải là người nữa, người là ma quỷ đày đọa thể xác và tinh thần tôi.

Toàn thân đau nhức như bị xe cán, tôi mặc kệ, dùng hết sức lực, từng chút một bò lên sân thượng trường, trèo lên lan can, gào khóc đến tê tâm liệt phế. Khóc lần cuối khi tôi còn sống trên đời.

Mọi người vẫn nói cái chết rất đáng sợ. Tôi không cảm thấy vậy. Được chết là điều vô cùng sung sướng. Lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.

Nguyện rơi vào hư vô vĩnh hằng còn hơn sống trên cuộc đời này thêm một phút một giây nào nữa. 

Tạm biệt.

                                      ❤Hoàn❤

                                        Họa Ước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play