Lăng Thanh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, một cái cần trục hình tháp chuyển động tự do liên tục. Bên trên nó có người đang đứng, dưới ánh đèn sáng chói cũng không sợ mình rơi bộp xuống.
Chung cư không chỉ có mình anh nghe thấy, rất nhiều nhà đã tắt đèn bật sáng, vài chủ hộ mở cửa ra thăm dò xem thằng trời đánh nào gặp xui xẻo.
Đột nhiên cửa phòng ngủ bị ai đó gõ, Dịch Thành Lễ Tiền Mỹ Lệ gọi vào nói cho anh biết tình hình bên ngoài, kêu anh mở cửa.
Lăng Thanh hít sâu mới dám ló đầu.
Nghe được tiếng chốt bật lên, Dịch Thành Lễ nhíu mày thầm nghĩ anh đề phòng quá. Nhưng khi người vừa bước ra, thấy Lăng Thanh không đeo kính, Dịch Thành Lễ ngẩn người.
Quào, khác xa lúc sáng.
Không còn kiểu tóc sáng loáng như bôi mỡ lợn, không còn đít chai dày cộp thêm tơ vàng, cả người Lăng Thanh ôn hoà dịu dàng đi trông thấy, áo ngủ trên người giống hệt mấy cái gối ôm in hình nhân vật hoạt hình...
Dịch Thành Lễ ho khan nở nụ cười lịch sự, không tự chủ hạ giọng với anh: "Cậu nghe thấy lời kêu cứu không?"
"Có, đèn của người nọ rọi thẳng vào giường tôi." Lăng Thanh tránh khỏi cửa, để đám Tiền Mỹ Lệ bước vào.
Dịch Thành Lễ đánh giá phòng ngủ của anh, rất nhiều tủ, trong số đó tủ quần áo cao nhất. Trên giá sách để một cuốn notebook, kèm theo là hàng đống các loại sách tham khảo. Tường anh treo bản đồ thành phố, nhìn xoáy vào còn có thể nhận ra vài chấm khoanh tròn bôi bôi vẽ vẽ.
Tủ đầu giường để điện thoại đang sạc dở, thậm chí còn có cả đài radio, mà cái cần trục hình tháp phá đám trùng hợp đối diện với gối đầu của anh.
Hắn thu tầm mắt nhìn ra cửa sổ. Tiền Mỹ Lệ đang quan sát, đáy lòng rét run: "Thật sự có người! Chắc hắn là công nhân của công trường giai đoạn hai chưa kịp về nhà."
Dịch Thành Lễ bước tới bên người bọn họ, mà Lăng Thanh cũng không nói gì, chỉ đứng cau mày nhăn mặt.
Sự im lặng đáng sợ bao quanh, Dịch Thành Lễ đột nhiên mở miệng: "Lăng Thanh, cậu thấy sao?"
Kết quả Lăng Thanh xoa mắt, oán giận làu bàu: "Không mang kính nên có thấy gì đâu. Anh chờ tôi chút, tôi qua lấy cái kính đeo đã."
Dịch Thành Lễ: "..."
Ngài chủ tịch ngoài cười nhưng lòng lạnh tanh thúc giục: "Vậy cậu hành động nhanh lên."
Lúc anh lấy kính chỗ tủ đầu giường tiện vác theo luôn cái đèn pin tầm xa, dịu dàng kêu Tiền Mỹ Lệ tránh ra sau đó đặt nó lên cửa.
Công tắc đèn pin 10.000w bật lên, toàn bộ chung cư sáng choang, đám chủ hộ trầm mặc, chú gà yêu tự do gáy vang trời.
Dịch Thành Lễ Tiền Mỹ Lệ đứng nhìn nhau, thầm nghĩ Lăng Thanh giống hệt con mèo Doraemon, cái gì cũng có.
"Nhìn kìa." Lăng Thanh giơ đèn chiếu tới một chỗ công trường ra hiệu cho bọn họ: "Toàn là thây ma."
Cửa công trường giai đoạn hai của chung cư Mạn Cáp Truân mở toang, vì cần trục chuyển động mạnh và tiếng kêu cứu quá to nên đám thây ma đều bị hấp dẫn, đi theo bầy cuồn cuộn bao vây bên dưới, cơ mà tốc độ chậm hơn ban ngày rất nhiều.
"Trời ơi." Theo bản năng Tiền Mỹ Lệ che kín mắt, chỉ dám trộm nhìn qua kẽ ngón tay.
Dịch Thành Lễ âm thầm tiến gần cửa sổ hơn, híp mắt đếm hai ba bốn năm sáu bảy tám, tự nhiên thấy cái đám đó còn nhiều hơn đàn vịt bơi qua dưới gầm cầu*, lúc nha lúc nhúc.
*Lời bài hát "Counting Ducks", đại ý rất nhiều vịt.
May sao cái đám khỉ ho cò gáy đó không biết leo trèo, người bên trên tạm thời an toàn.
Hình như đám người đó cũng đã phát hiện ra lời cầu cứu tới nơi, nhất thời càng gào to hơn nữa. Cơ mà Lăng Thanh nhìn một lúc đột nhiên tắt đèn pin.
Anh hỏi Tiền Mỹ Lệ đang cắm mặt vào điện thoại: "Mấy chủ hộ đang nói gì trong diễn đàn?"
"Cãi nhau ạ." Tiền Mỹ Lệ bĩu môi: "Có chủ hộ bảo chúng ta nên đi cứu người, sau đó người khác vặn lại ai sẽ đi cứu rồi chửi người kia thích làm anh hùng mõm, thích thì đi chứ đừng ngồi đó múa phím."
Cô bĩu môi vừa xem vừa nói: "À, còn có người yêu cầu thanh niên trên cầu trục kia nên im lặng nếu không sẽ gọi điện khiếu nại, đám chủ hộ mắng người đó không có chuyện gì làm thì đi tìm nhà máy mà làm, thời nào rồi còn cảnh sát trực ban nghe điện thoại khiếu nại."
Lăng Thanh cười không nói, đứng nhìn Dịch Thành Lễ nhường cơ hội cho hắn phát biểu.
Chỉ là lần này hiếm khi Dịch Thành Lễ ngậm miệng, đăm đăm về nơi phương xa chỗ tiếng kêu cứu xé họng, bàn tay nắm chặt nháy mắt thả lỏng. Lý trí lẫn tình cảm đều lôi kéo, Dịch Thành Lễ nhớ tới giấc mơ của Lăng Thanh: "Trong giấc mơ đó...rốt cuộc có thứ gì?"
"Có hiện tại." Lăng Thanh dừng một chút, thấp giọng: "Thây ma khắp nơi, không đồ ăn không nước uống, trừ bản thân ra không thể tin cậy bất cứ người nào, ngày nào sống cũng có thể là ngày cuối cùng."
Câu trả lời nằm trong dự đoán của Dịch Thành Lễ, hắn nhấp miệng: "Thật à?"
"Thật, nhưng hơi khác. Thời gian thây ma xuất hiện sớm hơn tôi dự đoán." Lăng Thanh nhìn trục cần cẩu, biết hiện tại không phải lúc để bàn bạc tỉ mỉ vấn đề này. Anh tổng kết: "Tóm lại cho tới lúc tôi tỉnh lại, toàn bộ thế giới vẫn đang hỗn loạn, không có gì thay đổi."
Tâm trạng Tiền Mỹ Lệ nhảy số, không nhịn được hỏi: "Anh Lăng, tại sao anh tỉnh?"
Lăng Thanh xấu hổ đáp: "Vì anh chết."
Dịch Thành Lễ: "..."
Tiền Mỹ Lệ: "..."
"À, thì...." Dịch Thành Lễ mồm mép nhất thời không hoạt động, bầu không khí trầm mặc lạ thường.
Tiếng kêu cứu bên ngoài do sợ biến mất của đèn pin dần trở nên tuyệt vọng, thảm thiết xé lòng. Dịch Thành Lễ mím môi, cuối cùng từ bỏ nội tâm giãy giụa.
"Không thể thấy chết mà không cứu."
Lăng Thanh không nói gì, thực ra anh đã dự đoán được từ lâu, đằng nào mới tận thế, lòng đồng cảm của con người chưa bị thây ma gặm hết.
Nhưng Tiền Mỹ Lệ không đồng ý, cô cau mày hỏi: "Dịch tổng, chuyện đó rất nguy hiểm! Hơn nữa anh định cứu kiểu gì? Một mình anh đi không nổi đâu."
"Khó khăn lắm chung cư mới được an toàn, nào có ai nguyện ý ra ngoài mạo hiểm?" Lăng Thanh liếc mắt nhìn Dịch Thành Lễ, tạt cho tình cảm của hắn gầu nước lạnh: "Tắm sạch sẽ rồi đi ngủ thôi."
Dịch Thành Lễ nhướng mày: "Cậu nhẫn tâm thật luôn đấy. Nghe mấy cái tiếng quỷ khóc sói tru kia mà cũng có thể kê cao gối đầu à?"
"Trong mơ tôi từng nghe những âm thanh kinh khủng hơn thế nhiều." Lăng Thanh cười giả dối, hai người nhìn nhau, cuối cùng anh vẫn là người chịu thua trước, rời mắt.
"Đương nhiên, tôi không phải người thấy chết không cứu. Ý tôi là chúng ta không nên làm những chuyện không chắc chắn, đừng lôi mạng mình ra đánh cược." Anh thấp giọng nhắc nhở.
"Cậu...cậu quan tâm tôi à? Không muốn tôi đâm đầu vào chỗ chết phải không?" Dịch Thành Lễ đột nhiên hỏi.
Lông mày Lăng Thanh nhăn lại đang định hỏi hắn lên cơn gì, Dịch Thành Lễ đã cầm cái đèn pin hướng ra cửa sổ lớn tiếng: "Đừng kêu nữa, ngủ đi, mai tôi tới tìm các người!"
Hắn lặp lại hai ba lần, đám người yên tĩnh lại, vài giây sau mọi người nghe thấy rất nhiều tiếng khóc rống, thê lương trôi nổi theo gió ùa về.
Chuyện ngày mai thôi để ngày mai nói, đèn chiếc cần trục cuối cùng cũng tắt, Tiền Mỹ Lệ bảo về ngủ, lúc Lăng Thanh chuẩn bị đóng cửa Dịch Thành Lễ đột nhiên quay đầu nhắc nhở: "Nhớ khoá chặt vào."
Lăng Thanh cứng người định nói cơ mà Dịch Thành Lễ đã đi xa. Anh khóa chặt cửa, càng ngày càng xác định ông chủ công ty bất động sản chắc chắn bị tâm thần.
Nằm trên giường tay nắm chặt cờ lê, Lăng Thanh nhắm mắt cho rằng hôm nay sẽ mất ngủ với mấy người trên chiếc cần trục hình tháp, ngờ đâu chớp mắt cơn mệt mỏi đã ập đến, anh ngủ không biết trời đất quay tròn.
Không mộng mị, không bị thây ma quấy, Lăng Thanh cuối cùng cũng đạt được cảm giác bình tĩnh biến mất đã lâu.
Ngủ một mạch tới tám giờ sáng, Lăng Thanh vừa rửa mặt, chân quẹt dép lê ra ngoài đã thấy bữa sáng chuẩn bị đủ, cơ mà có mỗi Tiền Mỹ Lệ ngồi đó nhai nuốt.
"Dịch tổng đâu?" Lăng Thanh đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu.
Tiền Mỹ Lệ chỉ ra bên ngoài cửa sổ: "Dưới sân á, sáng sớm tinh mơ chưa ăn đã đi mất hút rồi anh."
Mày Lăng Thanh nhăn lại, thầm nghĩ cách làm việc của mấy ông chủ thật khác người, thảo nào tiền đổ vào túi cứ đều đều. Kết quả anh vừa qua ngó đã thấy Dịch Thành Lễ đứng cùng đám Ngưu Bôn, Đại Long, Mãng Tử. Cạnh chiếc xe tải to đùng, rất nhiều chủ hộ nghiêm túc duỗi tay vỗ vai bọn họ.
Anh thở dốc, vội vàng giật cái áo khoác chạy thẳng xuống, đúng lúc bắt gặp cả đám lên xe.
"Ngưu Bôn!" Anh gào lên, nhìn ghế điều khiển: "Cậu định làm gì?!"
Ngưu Bôn nghiêm túc đáp: "Cứu người."
"Công trường giai đoạn hai bên cạnh?" Lăng Thanh duỗi đầu nhìn đằng sau còn có Mãng Tử cầm nỏ, Đại Long cầm cưa điện, cuối cùng nỗ lực rặn ra nụ vặn vẹo: "Sao bảo hôm nay cậu hướng dẫn các chủ hộ trồng rau?"
"Ừ đúng, cứu người xong tôi sẽ về trồng." Hôm qua Ngưu Bôn vừa làm anh hùng mở đường không ai cản được, hiện tại ngồi trên con xe cưng yêu quý, cậu ta cảm thấy mình như Ngưu Vương vô địch thiên hạ.
Lăng Thanh hít thật sâu, hỏi Dịch Thành Lễ: "Anh biết sức của mình đến đâu không?*"
*Nguyên văn "Anh biết hàm lượng vàng của mình là bao nhiêu không?" Giải thích ra thì dài, ám chỉ kiểu anh biết mình là ai, anh biết tài năng của mình đến đâu không.
"Tôi biết tôi biết." Dịch Thành Lễ ý bảo anh đừng giận: "Vốn tôi định tự lái xe đi."
Lăng Thanh: "Thế tại sao anh không lái?"
Dịch Thành Lễ khó xử: "Vì tôi không có bằng lái B2."
Lăng Thanh:...
Anh quay đầu nhìn đám Đại Long Mãng Tử: "Rất nguy hiểm, các cậu sẽ chết đấy!"
Tưởng rằng có thể thức tỉnh cả đám cho bọn họ nghĩ lại, kết quả Đại Long chỉ cười: "Anh Lăng, bọn em cũng được cứu về mà, nếu các anh hồi đó sợ không dám cứu, chắc giờ bọn em chết phơi thây ở chỗ nào rồi."
"Đúng đấy." Mãng Tử đột nhiên gật đầu: "Em hiểu cảm giác chờ chết, thực sự rất khổ."
Do đồng cảm vì bản thân cũng từng trải qua nên ba người mới dám xung phong ngay khi Dịch Thành Lễ mở miệng.
Người từng được cứu sẽ sinh ra ham muốn cứu người.
Thấy Lăng Thanh trầm mặc, Ngưu Bôn trực tiếp khởi động xe, cười tươi bảo anh: "Yên tâm đi, có xe tải ở đây khẳng định không thành vấn đề. Mấy con thây ma giờ này đang đi làm rồi, bọn em* đi nhanh về nhanh."
- --Hải Kinh Lạc:
Lăng Thanh: Nhân phẩm đạo đức các cậu ai nấy cao thượng, tôi thực sự không ngờ đến.
Ngưu Bôn: Xe tải giá lâm, tránh ra, tránh ra hết!
Hết chương 12
*Ban đầu mình định cho Ngưu Bôn xưng "tôi – anh" với đám Lăng Thanh, cơ mà nghĩ mọi người đã thân thiết mà cha Lăng Thanh với cha Dịch Thành Lễ cũng lớn tuổi rồi nên mình chuyển thành "em – anh" nhó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT