Những ngày ở bên chăm sóc cho dì Cách, căn bản Ngọc Hiên không hề quan tâm đến Huệ Gia, hầu hết đều dành thời gian bồi bạn bên người Tử Cách. Thế nên Ngọc Hiên không biết được quãng thời gian này của Huệ Gia trôi qua như thế nào cho đến một ngày nàng về nhà sớm hơn dự định và thấy Huệ Gia với cánh tay bị thương. Nàng giật mình đi lại gần thì Huệ Gia nhanh chóng giấu tay phía sau lưng, lùi lại vài bước tránh nàng.
"Đưa tay đi chị xem!" Ngọc Hiên trong giọng mang theo vẻ tức giận, nàng giật lấy cánh tay bị thương của Huệ Gia xem. Thì ra là bị thương đến vậy mà giấu nàng, Ngọc Hiên càng nghĩ càng giận.
Huệ Gia nhanh chóng cười hì hì nói với nàng, "Em không may thôi, lần sau sẽ không để bị thương nữa!"
"Còn có lần sau? Dẹp! Dẹp ngay cho chị!" Trải qua sự kiện Lục Lăng mất tích, chứng kiến dì Cách đêm nào cũng khóc, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Ngọc Hiên lại ngẫm đến bản thân mình. Nàng không thể nào chấp nhận nổi nếu người yêu của mình đột nhiên biến mất trên cõi đời này, nếu nàng có thể lựa chọn, nàng chọn thà là sống trong sự bình thường, chỉ cần ngày ngày êm ấm bên người mình yêu.
Huệ Gia bèn đi đến gần Ngọc Hiên, ôm lấy eo nàng ấy, nói nho nhỏ, "Em sẽ không để bị thương như vậy nữa, em hứa sẽ mau chóng trở nên tài giỏi để ở bên chị."
"Nhưng chị không cần em tài giỏi!" Ngọc Hiên ngẩng đầu mình lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Huệ Gia, nàng không hề muốn Huệ Gia trở nên tài giỏi để sánh đôi với nàng. Nàng biết mình yêu một đứa trẻ mới chập chững vào đời, thế nên nàng cam nguyện chờ đợi, không cầu mong gì thêm.
Ngọc Hiên biết đời sẽ lại trôi theo dòng chảy của nó như trước giờ, nhưng nàng sợ, nàng sợ một ngày nàng nhận về là máu, là vết thương của Huệ Gia. Nàng sợ một ngày Huệ Gia sẽ để nàng một mình trên cõi đời này, hệt như cách Lục Lăng bỏ lại dì Cách. Chứng kiến dì Cách từ một người ôn nhu, dịu dàng trở nên kích động, suy sụp, nàng rất sợ bản thân mình sẽ giống như vậy.
Huệ Gia ôn nhu với nàng nhưng ra đường lại chém chém giết giết, ai có thể không sợ, nàng biết con bé nhất định phải đi theo họ mới đến được hoài bão của con bé ở kiếp trước. Nhưng Ngọc Hiên của kiếp này không phải Ngọc Hiên của kiếp trước nữa rồi, nàng không thể nào bỏ lơ con bé, để cho con bé tự sinh tự diệt.
Nếu như kiếp trước của Ngọc Hiên chẳng để tâm gì đến sự trưởng thành của Huệ Gia, kiếp này nàng lại quan tâm gấp bội, vì người này chính là người sẽ se tơ kết tóc cùng nàng, sống cùng nàng đến đầu bạc răng long. Ngọc Hiên thật u buồn, nếu là Huệ Gia trưởng thành có phải tốt rồi không? Ai bảo nàng có một lão công tuổi thanh thiếu niên!
Còn nhớ kiếp trước Ngọc Hiên ở trên phòng mình đôi khi nhìn xuống sẽ thấy xe của Huệ Gia chầm chậm chạy vào bên trong nhà, con bé bước xuống xe, kính râm lúc nào cũng treo trên mặt, chỉ chừa lại sóng mũi cao cao cùng đôi môi hồng nhuận. Ngọc Hiên cũng chẳng buồn đoán con bé làm nghề gì, sau đó lại quẩy đuôi đi lấy lòng chồng mình, bây giờ ngẫm lại thì thấy ắt hẳn con bé phải lăn lộn trong giới hắc đạo không ít năm, vậy mà nàng lại chẳng biết được.
"Hiên... Chị nghĩ gì vậy?" Huệ Gia hôn vào bên má của Ngọc Hiên, cố kéo gương mặt thất thần kia trở về hiện tại.
Ngọc Hiên ậm ờ một tiếng, sau đó nói, "Em xem đổi việc giúp chị, sinh viên thì làm bán thời gian kiếm ít kinh nghiệm là được rồi."
"Hiên! Chị tin em, em sẽ không để bị thương nữa đâu. Em theo vụ này xong sẽ dư được không ít tiền, chị không cần phải xoay vốn từ người khác nữa."
Ngọc Hiên nhìn thật sâu vào trong mắt Huệ Gia, ngạc nhiên nói, "Chị không cần tiền, em hiểu không? Tiền chị có thể xoay vòng, lợi nhuận cũng đủ để hai đứa mình sống rồi. Em cũng không cần liều mạng kiếm tiền."
"Nhưng để em làm xong vụ này, xong em sẽ nghỉ. Em hứa với chị là chẳng có gì không an toàn hết, dám thề" Huệ Gia giơ bàn tay mình lên trời để thề với Ngọc Hiên, Ngọc Hiên cũng không nói đến vấn đề này nữa. Tâm sinh lý của thanh thiếu niên nàng nghĩ nàng nên gặp bác sĩ tâm lý để biết thêm, bây giờ nàng cũng không biết phải làm sao.
Chiều hôm đó sau khi dỗ dành Ngọc Hiên xong, hai người lại như cũ cùng nhau ngủ nướng một giấc tới tận đêm. Tối đến Huệ Gia lại mon men ra khỏi nhà, thường thì Huệ Gia sẽ đi lúc 11h và về lúc 2h sáng, sau đó ngủ một chút rồi đi học, nhưng hầu hết thời gian đều là về trước khi Ngọc Hiên tỉnh dậy.
Nhưng hôm nay không như mọi ngày, Huệ Gia không đi đến Hưng hội trước mà đi qua nhà dì Cách, nàng bấm chuông rồi thong thả đứng đợi. Tử Cách vội đến mức chân cũng không xỏ dép, cô tưởng Lục Lăng của mình quay trở về, khi thấy Huệ Gia, gương mặt mong đợi của Tử Cách như biến mất, cô sa sầm nét mặt, không còn vui như ban nãy nhưng cũng không chán ghét việc Huệ Gia nửa đêm có mặt ở trước cửa nhà mình.
"Dì Cách, Triệu Kiệt nên giết hay không giết? Chị Nhiên hỏi dì." Huệ Gia nhìn gương mặt tiều tụy của dì Cách, nàng càng mong đợi chị Lăng quay về, dì Cách trông mệt mỏi lắm rồi.
Tử Cách cắn nhẹ cánh môi của mình một chút, sau đó buông ra một chữ, "Giết."
Huệ Gia hài lòng gật đầu một cái, sau đó chào dì Cách để quay trở về. Dì Cách muốn giết hắn thì càng tốt, hắn đã vi phạm quá nhiều điều, trước thì đánh Lục Lăng, sau thì giết Lục Lăng, còn muốn kiếm người trả thù nàng và Lâm Tuyết. Duyệt Nhiên nghe đến vậy càng điên tiết, chỉ muốn một đao giết chết hắn.
Chưa đi xuống hết được bậc tam cấp thì nghe tiếng Tử Cách nói thêm, "Giết hắn... theo cách hắn giết Lăng Nhi của dì."
"Vâng, con sẽ nhanh chóng kiếm chị Lăng trở về, dì đừng hành hạ bản thân mình nữa." Huệ Gia mỉm cười một chút.
"Có một chút tin tức nào không con?" Dì Cách nghe đến kiếm Lục Lăng bèn đổi thái độ ngay lập tức.
Những ngày hôm nay người của Duyệt Nhiên rà sát eo biển Hải Khấu đến mức muốn thuộc luôn cả từng hòn đá lớn, bóng dáng Lục Lăng vẫn biệt tích. Hải Khấu nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, việc kiếm một người không thấy là chuyện hoàn toàn bình thường.
Bình thường biển Hải Khấu ít người nào đi du lịch, ở đây chủ yếu là lưới cá, cung cấp hải sản cho thành phố X. Cho nên xác của khách du lịch nếu có lạc trôi sẽ rất nhanh được tìm thấy.
Nhưng Huệ Gia nghe được một tin, nàng không biết có nên nói cho Tử Cách nghe không.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Huệ Gia, Tử Cách liền biết Huệ Gia có chuyện muốn nói với mình, thế nên cô hỏi, "Con biết cái gì? Kể dì nghe đi."
"Con nghe nói... Có thuyền đánh cá nhặt được một người con gái bị cột đá ném xuống biển. Nhưng họ khai đã ném lại lên bờ rồi, lúc ném lên bờ thì người con gái bị thương nặng, sau đó không biết ai cứu."
"Là Lăng Nhi!" Tử Cách trong nhất thời cảm thấy choáng váng, cô ôm trán mình, cố gắng để đứng vững.
"Phải, lần này đích thị là chị Lăng. Nhưng mà... muốn tìm được người cứu hệt như mò kim đáy bể. Nhưng dì yên tâm, con nhất định sẽ kiếm được chị Lăng cho dì. Con muốn báo dì biết nhưng lại sợ dì nôn nóng, con cho người rà soát bệnh viện rồi, nhà xác không có nhận xác vô chủ trong vòng ba ngày trở lại đây, cũng không có ai làm giấy chứng tử cho xác vô danh."
"Dì cám ơn con... cám ơn con..." Tử Cách nhịn không được rơi nước mắt, cô ôm lấy Huệ Gia, trong nước mắt có xen lẫn sự vui mừng. Huệ Gia vỗ vỗ lưng dì Cách an ủi, "Không sao đâu, dì giữ gìn sức khỏe nha. Bây giờ con đi xử Triệu Kiệt."
"Dì cám ơn con..."