Được hay không được?
Đúng hay không đúng?
Lục Lăng nàng không quan tâm, thần Phật phạt nàng nàng cũng không quan tâm. Chỉ có tiếng khóc rấm rứt của Tử Cách không khác gì niệm kinh, khiến cho Lục Lăng cảm thấy mình đã phạm tội tày trời rồi. Kiếp này Tử Cách sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho nàng, Lục Lăng chua xót nghĩ.
Tử Cách đã sớm vào trong phòng tắm, nhưng tiếng khóc nho nhỏ của cô vẫn khiến cho Lục Lăng nghe được. Thế rồi tiếng khóc bỗng chốc không còn nữa, Tử Cách mở cửa, đôi mắt sưng húp nhìn nàng, nói rằng, "Về thôi, cũng sáng rồi"
"Dì... Dì hận tôi chứ?" Lục Lăng hỏi.
Tử Cách gật đầu một cái, gương mặt lạnh như tiền nói, "Có, đương nhiên là dì hận con. Con chẳng coi dì là mẹ chồng mặc dù dì luôn thương con. Con có thể sỉ nhục dì, nhưng cách này... Dì không thể nào chịu được."
"Dì hận tôi thì báo cảnh sát đi, tôi sẽ đi tù. Tôi cưỡng hiếp dì, tội ác do tôi gây ra tất cả." Lục Lăng mỉm cười nhìn Tử Cách, có được người một đêm, tất cả đối với nàng đều tương xứng. Nàng chẳng sợ ngục tù, cũng chẳng sợ cái chết, thứ nàng sợ duy nhất đó là thiếu vắng đi Tử Cách.
Tử Cách lắc đầu nhè nhẹ, cô ngồi xuống ghế, giọng nói tuy vẫn ôn nhu như mọi ngày nhưng Lục Lăng cảm thấy rất khác, "Quốc Châu muốn dì chăm sóc con"
Ngay cả từ mẹ, Tử Cách cũng không nói ra khỏi miệng nữa, chính bản thân cô cũng thấy mình vấy bẩn chữ mẹ này. Lúc Lục Lăng truy hoan cô, con bé cũng không xem cô là mẹ, lúc cô đạt cao triều, bản thân cô cũng quên mất một chữ thiêng liêng này.
"Trước giờ chỉ là vì Quốc Châu thôi sao? Dì... có một chút cảm giác nào với tôi không?" Lục Lăng hỏi, Tử Cách lại cười, nụ cười nhè nhẹ của nàng khiến trái tim của Lục Lăng đau như ai hung hăng dùng dao đâm vào, "Không hề"
"Vậy sao?"
Tử Cách trước giờ luôn xem Lục Lăng là con dâu của mình mà đối đãi, chưa hề có ý nghĩ quá phận. Nàng không bao giờ ngồi xuống xem những cảm nhận trong lòng mình như thế nào, thế nên trước giờ mối quan hệ của Lục Lăng và Tử Cách vẫn đơn thuần như thế. Kể từ lần nói chuyện này cho đến khi người ta giao đồ đến cho hai người, đến khi hai người về đến Nghiêm gia, hai người cũng không nói chuyện với nhau một lời nào.
Người làm thấy Lục Lăng trở về liền vụng trộm thở ra một hơi, rốt cuộc cũng tìm được cô chủ, bằng không Tử Cách sẽ trở nên thế nào ngay cả họ cũng không dám nghĩ tới.
Hai người không ai bảo ai, mỗi người tự chia ra một phòng. Tử Cách bỏ vào bên trong nhà tắm rồi ngồi thừ người trong đó, cô ôm miệng, sau đó lại rơi nước mắt. Ban nãy giả vờ cứng rắn cũng khiến cô đủ mệt mỏi rồi, cô không hề mạnh mẽ như mình tưởng. Cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, cô phải làm sao đối diện với con bé trong những tháng ngày còn lại? Cô là một người mẹ chồng tồi, cô là một trưởng bối bất tài, cô tự chửi mình bằng những từ thậm tệ hơn thế, những cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt cứ rơi.
Lục Lăng thả người lên giường, cũng lặng lẽ rơi nước mắt. Có lẽ nàng không nên bám lấy Tử Cách không buông nữa, có lẽ nàng nên chừa cho dì ấy một không gian, nơi mà dì ấy sống và được là bản thân mình, vui sống quãng thời gian mà dì ấy có. Đáng lẽ ra dì ấy vẫn nên là dì Cách lần đầu tiên nàng gặp, một người phụ nữ tự tin, bản lĩnh và yêu đời. Dì ấy không nên dính phải nàng, nàng là tình kiếp của dì ấy, là kiếp nạn, là tất cả những thứ dơ bẩn nhất ông trời đã trừng phạt dì ấy. Chính nàng đã phá hủy dì ấy.
Lau đi giọt nước mắt trên má mình, Tử Cách vốc một ngụm nước rửa mặt, sau đó dùng khăn lau khô. Cô mở cửa phòng tắm ra, lấy điện thoại dặn dò hạ nhân tháo hết toàn bộ gương trong nhà ra, những đồ vật sắc nhọn cũng không được phép xuất hiện, cửa sổ thì khóa kín, phòng tắm thì lắp thiết bị theo dõi mực nước. Còn cẩn thận căn dặn, "Trông chừng kĩ Lục Lăng, đừng để con bé ra ngoài nữa."
Nói rồi Tử Cách cũng nằm xuống giường, cố dỗ bản thân vào giấc ngủ. Tử Cách trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến một ngày mình và Lục Lăng lại trải qua chuyện giường chiếu cùng nhau. Vốn cô nghĩ kiếp này cô sẽ cô độc bồi con bé, nhưng từ 'tôi yêu dì' buông ra khỏi môi của Lục Lăng như một ma chú, chúng khiến mọi chuyện trở nên rối tung hơn.
Lục Lăng đã kiếm được một người khiến nàng có thể yêu đến si dại, nhưng nàng cũng không biết cách nào có thể ở bên cạnh cô ấy. Những thứ tình yêu như thế này, Lục Lăng không biết phải làm gì mới phải. Ngày cưới Quốc Châu, Lục Lăng cũng không cảm nhận được tình yêu cuộn trào trong người thế này, nàng phải làm gì mới có thể ở bên cô ấy, nàng phải làm thế nào cô ấy mới không khóc, nàng phải làm gì mới không lỗi nghĩa cùng cô ấy?
Giữa hai người trước đây đã từng rất thân thiết, như hai đường thẳng song song sát vào nhau, nhưng vĩnh viễn không chạm được đến nhau. Bây giờ lại vô tình va vào nhau trong một đoạn đường, Lục Lăng lại ích kỉ muốn hai người đồng nhất. Cùng nhau sánh vai đi trên con đường tình yêu này.
Sáng hôm sau, khi ngồi cùng nhau ăn sáng, Tử Cách cũng yên lặng không nói gì. Nếu như mọi ngày heo ngốc của nàng thường hay luyên thuyên về một ngày của mình thế nào, hôm nay lại yên lặng đến nghẹn thở. Lục Lăng cho cơm nhạt nhẽo vào trong miệng, cũng không thể nào cảm thấy ngon miệng.
Ăn cơm xong Tử Cách đứng lên, một mạch đi ra bãi giữ xe lấy xe đi làm. Khi nàng lấy xe, còn cẩn thận dặn người làm trông chừng Lục Lăng. Mặc dù Tử Cách ghét Lục Lăng, hận Lục Lăng, nhưng trong lòng cô không bao giờ mong Lục Lăng chết đi. Thà là Lục Lăng còn sống và cô chán ghét Lục Lăng, còn hơn nhận được một cái xác rỗng vô hồn của con bé.
Lục Lăng ở nhà không có gì làm, chỉ có thể xem thị trường chứng khoán của mình, kiếm chỗ đầu tư. Thế nhưng cả ngày Lục Lăng chỉ nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của Tử Cách đêm đó, dáng vẻ quyến rũ bức nhân đó, nói nàng quên, nàng quên không đặng. Còn nhớ khi nàng ép buộc hai chân của Tử Cách ở trên cổ mình, lúc đó Tử Cách nhịn không được mà rên rỉ một tiếng. Nhớ lại, hạ thân của Lục Lăng lại một trận ẩm ướt. Nàng chính là kẻ biến thái, kẻ điên rồ! Lục Lăng tự mắng chửi chính mình.
Thế nhưng nếu hỏi Lục Lăng liệu nàng có muốn lặp lại điều đó lần nữa không, nàng sẽ trả lời là có, nàng luôn mong muốn được thịt heo ngốc của mình.
Lục Lăng không biết làm thế nào Tử Cách mới có thể chấp nhận nàng, thế nên sẵn tiện đang dùng máy tính, nàng gõ vào tìm cách khiến nữ nhân rung động. Câu trả lời đầu tiên là hoa, Lục Lăng nghe thấy tặng hoa liền chạy một mạch xuống nhà sau, nàng cắt đi bụi hoa hồng lớn của mình, xếp lại được một bình hoa nhỏ. Sau đó Lục Lăng ôm bình hoa đi vào phòng Tử Cách, đặt vào kệ.
Cách thứ hai chính là sự quan tâm bất ngờ, Lục Lăng bèn cầm điện thoại lên, soạn theo cú pháp trên mạng chỉ, "Hôm nay chẳng làm được việc gì vì tâm trí tôi bận nhớ em mất rồi. Tối nay mình có thể hẹn hò không?"
Tử Cách đang uống trà, nhận được tin nhắn bèn cầm điện thoại lên xem. Phản ứng đầu tiên là phun ngay ngụm trà trong miệng ra, ho sặc sụa. Ai dạy robot nói chuyện yêu đương?