Khó khăn lắm Huệ Gia mới có thể vời được Ngọc Hiên về đến nhà, tài xế Lưu giúp nàng mở cửa, còn nàng thì bế người con gái đang say xỉn kia vào trong phòng. Ngọc Hiên ban nãy còn rất quấy phá, thế nhưng khi về tới nhà thì trở nên ngoan ngoãn hẳn, Huệ Gia chỉ một mạch bế nàng vào phòng. Vì thấm rượu thấm thuốc nên Ngọc Hiên chẳng còn tí sức lực nào, ngoại trừ dục hỏa bên trong người càng ngày càng mãnh liệt.

"Nó... Ngọc Hiên bị cái gì vậy?" Khải Tập buông tờ báo trên tay xuống nhìn Huệ Gia thong thả bế vợ mình vào phòng, tại sao hắn càng lúc càng thấy Huệ Gia giống chồng Ngọc Hiên hơn. Cảm giác kì lạ cứ xộc thẳng vào người.

"Bị say, không sao đâu, anh yên tâm" Nói rồi Huệ Gia không cho hắn bất kì cơ hội nào nhìn thấy Ngọc Hiên nữa, Huệ Gia rất sợ nàng phải giao Ngọc Hiên cho anh mình lúc này. Ngọc Hiên hơi cựa mình một chút, đầu áp vào ngực mềm mại của Huệ Gia, tuy mặt an nhiên nhưng trong người nàng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như có hàng ngàn con kiến bò qua lại trong người.

Huệ Gia bế Ngọc Hiên đặt xuống giường, sau đó quay sang đóng cửa, nếu như mọi ngày cửa chỉ chốt hờ, một nay nàng thật sự khóa lại. Chẳng biết điều gì đã thôi thúc Huệ Gia như thế, chỉ biết nàng cần làm vậy, cần như vậy.

Vì đây là lần đầu tiên Huệ Gia đối phó với người say, nàng cũng không biết làm sao, thế nên nàng nhúng một chiếc khăn, sau đó mang lại lau mặt và tay chân cho Ngọc Hiên. Ngọc Hiên người như cục than nhỏ nóng hực, Huệ Gia lau bằng khăn ướt cũng không thể khiến Ngọc Hiên dịu đi ngọn lửa, ngược lại càng như đốt cho nó cháy mạnh hơn, dữ dội hơn.

Vừa bị rượu làm cho thần trí điên đảo, vừa bị thuốc làm cho say tình, Ngọc Hiên giơ tay níu lấy chiếc áo thun rộng của Huệ Gia, kéo Huệ Gia áp sát vào người mình. Cảm giác nóng bức này như thôi thúc nàng làm chuyện điên rồ hơn, nàng cũng chẳng còn tỉnh táo để suy nghĩ đâu là đúng, đâu là sai nữa.

"Làm ơn..." Ngọc Hiên nỉ non, gương mặt luôn trắng hồng của nàng nay đỏ lan xuống tận cổ, Huệ Gia thấy vậy bèn trùm cái khăn ướt vào mặt Ngọc Hiên, nói, "Nghỉ ngơi đi chị"

"Làm ơn... Em khó chịu lắm..." Ngọc Hiên vừa nói vừa cởi đi chiếc áo sơ mi của mình, Ngọc Hiên xưng em, điều này như chạm vào điều tối kị của Huệ Gia. Chị ấy xưng em tức đang nghĩ đến anh nàng... Trái tim nho nhỏ của Huệ Gia như ai dùng chân giẫm lên, đau đến buốt người, nàng bặm môi lại, thừ người nhìn Ngọc Hiên bị lửa tình thiêu đốt.

Ngọc Hiên ném chiếc áo sơ mi của mình ra một bên, chiếc áo lót màu đen tuyền như nổi bật trên làn da trắng, dáng người của Ngọc Hiên rất đẹp, ba vòng đầy đặn, tinh tế. Thế nhưng cũng không sao xóa được những nghi kị trong lòng Huệ Gia, nàng nên thư giãn tâm hồn, phải trốn khỏi chị ấy, chị ấy là chị dâu của nàng, Huệ Gia tự nhủ lòng, nàng phải thanh tịnh, phải thanh tịnh.

"Em khó chịu... Huệ Gia... Em thấy rất khó chịu..." Ngọc Hiên đôi mắt dại đi, cả người nàng ngứa ngáy nóng bức, chỉ muốn ai đó mau mau giúp nàng thoát ra khỏi sự dày vò này, "Huệ Gia... Huệ Gia..."

Huệ Gia tránh đi, nàng quyết định rồi, theo đường lối của Đảng, chủ trương của nhà nước, nàng chính là búp măng non, lúc này, để làm người chính trực nàng phải chạy trốn cám dỗ của mỹ nhân càng nhanh càng tốt. Thế nhưng mỹ nhân không cho nàng có cơ hội trốn thoát, nàng ta áp khuôn ngực đầy đặn của mình vào sau lưng nàng, bàn tay ôm vòng ngang eo, khóc thút thít nho nhỏ, "Huệ Gia... Đừng đi..."

"Chị say rồi, ngủ đi" Huệ Gia cố gỡ vòng tay ôm eo nàng ra, người kia cũng không ôm nàng nữa, buông thõng đôi tay. Vì Ngọc Hiên trở nên lạ lùng như thế nên Huệ Gia mới buông bỏ sự đề phòng, vừa xoay người lại nhìn đã bị Ngọc Hiên áp xuống giường, đôi môi gấp gáp tìm môi nàng.

"Ưm... chị..." Huệ Gia cố gắng vùng vẫy tránh khỏi, nhưng nàng phát hiện ra không kịp nữa rồi, búp măng non, ta khinh. Nàng thà là người xấu, nàng thà là kẻ ác, nàng thà phải vào tù, còn hơn phải chịu cảm giác dày vò này. Nếu nàng là kẻ thanh tâm quả dục, còn Ngọc Hiên là kiếp nạn của nàng, nàng thà bị muôn vạn trầm luân nhấn chìm, đời đời không thể thành tiên.

Huệ Gia xoay người ấn Ngọc Hiên xuống giường, tay nàng luồn ra sau lưng cởi đi chiếc áo lót đang bao bọc khuôn ngực đầy đặn. Ngọc Hiên thở dốc mệt mỏi, cảm nhận được người kia đã chịu giúp nàng giải đi dục vọng này liền trở nên ngoan ngoãn hơn. Nàng luồn tay vào tóc Huệ Gia, để mái tóc dài của Huệ Gia trôi qua kẽ tay, mặc cho Huệ Gia đùa giỡn với ngực mình.

Đây chính là lần đầu tiên Huệ Gia đụng vào nữ nhân, nhưng Lâm Tuyết đã phổ cập nàng không ít, thế nên nàng không phải là người không có chút kiến thức gì. Huệ Gia như một chú hổ đói khát lâu năm lao vào ăn miếng thịt cừu béo bở của mình, còn Ngọc Hiên thì như cây khô được tưới nước, nàng cứ liên tục than nhẹ trong miệng, khuyến khích Huệ Gia yêu thương mình.

Với tay cởi đi chiếc vớ da của Ngọc Hiên, Huệ Gia có lúc cũng loay hoay không biết phải làm thế nào, thế nhưng nàng rất nhanh khiến Ngọc Hiên điên lên vì mình, có lẽ chơi với Lâm Tuyết đã lâu, thế nên những thứ đen tối như vậy, Huệ Gia cũng học được đôi chút.

"Huệ Gia..."

Lại một lần nữa gọi tên. Huệ Gia đắm chìm vào sắc đẹp của Ngọc Hiên, nàng biết nàng cần gì rồi, nàng cần sự đồng thuận từ Ngọc Hiên, nàng cần tình cảm của nàng ấy, nàng cần sở hữu nàng ấy, dù ngày hay đêm, dù thức hay tỉnh, nàng ấy đều phải là của nàng.

Chiếc váy công sở của Ngọc Hiên bị Huệ Gia đẩy lên cao, tay của Huệ Gia mon men tìm hiểu xem nơi ẩm ướt kia rốt cuộc đã chịu bao nhiêu dày vò. Ngón tay nàng tìm cách tiếp nhập bên trong, hệt như đứa trẻ nhỏ khám phá mọi thứ. Ngọc Hiên hơi đung đưa eo tránh khỏi tay Huệ Gia, thế nhưng Huệ Gia càng ngày càng tỏ ra quen thuộc với cơ thể nàng, nhu lộng hệt như chính mình là chủ nhân của nơi này.

Căn phòng thậm chí còn chưa được bật đèn, bức tranh Ngọc Hiên mỉm cười vẫn treo trên tường, căn phòng ngủ dần biến thành phòng tân hôn của hai người, lúc này đây hơi thở của Ngọc Hiên ấm nóng phả vào người Huệ Gia, dục vọng như chẳng bao giờ tắt. Mồ hôi trên trán Ngọc Hiên đậu lại thành từng giọt, mái tóc nàng bị mồ hôi làm ẩm ướt, cả người dường như sắp phát hỏa.

Cả đêm đó hai người quấn quít nhau không rời, Huệ Gia không biết chính Ngọc Hiên là người say tình, hay là nàng, chỉ thấy người nàng cứ lâng lâng, cứ muốn thân thể Ngọc Hiên hết lần này đến lần khác. Ngọc Hiên sau khi thấy cơ thể mình đỡ nóng hơn, nàng rã rời chìm vào giấc mộng, Huệ Gia âu yếm nhìn người phụ nữ của mình nằm mệt mỏi trên giường, từng hơi thở nặng nhọc thở ra khiến nàng cảm thấy thật thương.

Huệ Gia hôn vào trán Ngọc Hiên một cái, thì thầm, "Xin lỗi chị"

Sau đó nàng giúp Ngọc Hiên thay đồ, đem đồ vương vãi ban nãy bỏ vào trong sọt, lau mình cho nàng ấy rồi mặc vào một chiếc áo ngủ. Xong xuôi tất cả nàng mới dám mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, ngay cả trong giấc mơ, Huệ Gia cũng không tin có một ngày nàng sẽ có được người phụ nữ này.

Chị dâu...

Người phụ nữ này là chị dâu của nàng, là vợ của anh hai nàng, khi chị ấy bị say, nàng lại làm yêu với chị ấy. Có đánh chết Huệ Gia cũng không nghĩ mình sẽ cả gan như thế. Nhưng nếu được chọn lại, Huệ Gia cũng sẽ một lần nữa muốn có chị ấy.

Nàng không biết buổi sáng hôm sau phải đối mặt với Ngọc Hiên thế nào, nàng sợ ánh sáng của ngày mai rọi đến, rất sợ. Cả đêm Huệ Gia dường như không ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play