"Ê, mày xem thằng nhóc Khôi kìa, nó lại đứng trước cửa nhà thằng Đăng nhìn vô" Lâm Tuyết cố gắng lướt vượt qua Huệ Gia nhưng không thể, Huệ Gia thuần thục hơn, bước chân cũng rất điêu luyện. Đôi giày patin dưới chân khiến nàng như chú chim lướt trên mặt đường, Lâm Tuyết cố gắng nhanh hơn để bắt kịp Huệ Gia, "Trêu nó xíu không?"
Huệ Gia quay đầu lại nhìn Lâm Tuyết, hơi cười, "Mày tối ngày chọc, không chọc người khác không có gì làm à?"
"Trêu cái rồi đi học, thôi mày để tao" Lâm Tuyết nhanh chóng rẽ bước sang hướng nhóc Khôi đang đứng, Huệ Gia thở dài một tiếng nhưng cũng lướt theo sau.
Nhóc Khôi đứng ở hàng rào nhà nhóc Đăng, bị Lâm Tuyết khều vai liền giật mình, quay sang Lâm Tuyết ngây ngô nói, "Chị... cho kẹo..."
"Chị cho em kẹo" Lâm Tuyết lấy trong túi ra một nắm kẹo đưa cho nhóc Khôi, sau đó kể chuyện cho cậu bé nghe. Lâm Tuyết kể chuyện hôm qua nàng thấy nhóc Đăng chơi với Tiểu Di nhà bên, nhóc Khôi nghe đến đó liền tức giận giậm chân, "Em ghét tiểu Di, em ghét tiểu Di"
"Thôi Tuyết, mày đừng trêu nữa" Huệ Gia nhìn sơ cũng biết nhóc Khôi tuy có bệnh thần kinh nhưng vẫn rất cảm mến bạn Đăng hàng xóm của mình. Thế nhưng Lâm Tuyết thích nhất là chọc cho cậu bé tức giận, không nghĩ hôm nay nhóc Khôi lại trở nên điên tiết. Cậu bé lấy một hòn đá ném vào bên trong nhà của Đăng trước sự ngỡ ngàng của Huệ Gia và Lâm Tuyết. Thường ngày cậu bé chỉ tức giận giẫm chân là cùng!
"Trời má, chạy ngay!" Huệ Gia nhanh nhẩu bắt nhịp rồi lướt đi như một cơn gió. Lâm Tuyết vội vã đuổi theo sau, không ngờ nhóc Khôi thường ngày chậm chạp ù lì, hôm nay lại nhanh nhẩu lạ thường. Cậu nhóc ba chân bốn cẳng chạy, thậm chí là còn chạy tóe khói trước Huệ Gia và Lâm Tuyết.
"Thằng chó nào ném đá! Tổ sư cha chúng bây!!!" Ba của nhóc Đăng nghe tiếng vỡ cửa kính loảng xoảng bèn chạy ra cửa nhìn, thế nhưng lại không thấy ai cả. Ông hậm hực chửi đổng cho làng xóm nghe, nhưng cũng chẳng ai đền lại cho ông cửa kính bị vỡ.
Huệ Gia lướt nhanh, thường ngày nàng sẽ làm chủ được tốc độ và giày trượt của mình, nhưng hôm nay Lâm Tuyết bị vấp chân té ngã vào nàng, báo hại nàng cũng bị đo đường. Huệ Gia cảm thấy hai đầu gối đau nhói, nàng ngay lập tức ngồi dậy, mắng, "Đền! Đền ngay và luôn! Đôi chân ngọc ngà của chị bị ngươi làm trầy rồi!"
"Trầy có chút, mèo rụng sợi lông ấy mà" Lâm Tuyết cũng lồm cồm bò dậy. Không nghĩ ngước mặt lên thấy con bé lớp trưởng đang nhìn nàng, còn lịch sự vươn tay ra muốn bắt lấy tay nàng, kéo nàng đứng lên. Lâm Tuyết đương nhiên không đồng ý, nàng lồm cồm ngồi dậy, nói thầm trong miệng, "Ai thèm con mọt sách giúp"
"Tuyết! Nói năng kiểu gì kì vậy" Huệ Gia phủi phủi bụi trên đầu gối mình, sau đó cười có lỗi với lớp trưởng, "Bọn tớ không sao, cảm ơn cậu"
"Nhưng chân cậu bị trầy rồi... cậu... cậu có cần đến phòng y tế không?" Cô bạn lớp trưởng càng nói càng nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lựng, dưới đôi kính to bản của cô nàng là một mảng đỏ, càng nhìn càng thấy kì lạ.
Huệ Gia lắc đầu, "Không cần đâu, cám ơn cậu, vào lớp đi kẻo muộn"
"À..." Cô bạn lớp trưởng à một tiếng thật dài, sau đó đi lẽo đẽo vào bên trong trường, hệt như Huệ Gia không nhắc bạn ấy cũng quên mất mình còn phải vào lớp. Huệ Gia cột lại mái tóc quá vai của mình lên, mái tóc đuôi gà khỏe khoắn, đồng phục nữ sinh năng động, da trắng mịn, môi hồng hào, thế nhưng nam sinh chẳng ai chú ý đến nàng, hầu hết thư tình của nàng đều là của bạn nữ. Huệ Gia cũng không biết vì sao.
Huệ Gia không biết vì sao nhưng Lâm Tuyết lại biết rất rõ, theo kinh nghiệm nhiều năm đọc bách hợp của nàng, cộng với thời gian xem yuri, nàng dám khẳng định mẫu người như Huệ Gia chỉ có thể yêu bạn nữ. Nếu là nam sinh muốn giúp nàng ấy, nàng ấy sẽ thẳng thắng khoát tay bảo không, nàng ấy có thể tự làm. Nếu nam sinh muốn tán tỉnh, nàng ấy sẽ tìm cớ nào là người ta ẻo lả, nào là người ta không tốt, mẫu người phù hợp với nàng ấy là chính nàng ấy! Trời ạ, mù cũng thấy Huệ Gia cong. Lâm Tuyết nhìn bóng lưng khẳng khái của Huệ Gia, lòng thầm trầm trồ, có người cong nhưng chính mình chẳng phát hiện ra.
Vào đến lớp rồi Huệ Gia lôi trong cặp ra một ít bánh, nàng xé gói bim bim của mình, vừa ăn vừa đợi đến giờ vào tiết. Lâm Tuyết ngồi ở bàn kế bên, nàng ấy nhích người ghé sát vào chỗ Huệ Gia, hỏi, "Ê chị dâu mày còn ngu không?"
Huệ Gia đang ăn bánh cũng bị sặc, nàng che miệng ho sù sụ.
"Ngu cái đầu mày, dùng từ ngốc không được hả?" Huệ Gia tức giận đánh vào vai Lâm Tuyết một cái, chị dâu nàng sinh ra đã có tư chất thông minh, chỉ có hơi ngốc.
"Ờ ngốc... Chị dâu ngốc của mày sao rồi, có quay về phòng với anh hai mày không?"
Huệ Gia lắc đầu, "Tối chị ấy ngủ phòng tao"
"Ngày nào cũng vậy?" Lâm Tuyết đôi mắt như đèn pha cháy rực.
Huệ Gia gật đầu một cái rồi tiếp tục ăn bánh snack của mình mà không để ý đến gương mặt nở hoa, chảy máu mũi của Lâm Tuyết.
"Chị dâu... tối nay em muốn chị..." Huệ Gia ôm lấy chị dâu của mình hôn vào cổ, nhẹ nhàng cắn một cái yêu thương.
"Muốn chị đi..." Ngọc Hiên tự cởi ra chiếc áo ngủ của mình để lộ cơ thể son sắc, nơi đầy đặn trắng nõn vươn ngạo nghễ. Huệ Gia như phát điên trước cảnh xuân trước mắt, lộ dáng vẻ sói già hiểm ác liếm môi, sau đó đổ ập xuống người Ngọc Hiên, ăn đôi tiểu bạch thỏ ngây thơ.
"Muốn chị... muốn chị đi~"
"Ê! Máu mũi chảy rồi kìa má" Huệ Gia ném bịch khăn giấy qua bàn cho Lâm Tuyết, kinh tởm nhìn bạn mình. Thường những khi Lâm Tuyết suy nghĩ không đàng hoàng sẽ chảy máu mũi, điều này chứng tỏ những suy nghĩ trong đầu Lâm Tuyết lúc này cực kì bẩn thỉu.
"Chị dâu mày đúng là cực phẩm!" Lâm Tuyết lấy một miếng khăn giấy, sau đó nghĩ đến cảnh chị dâu Huệ Gia rên rỉ dưới thân Huệ Gia bèn tuôn thêm không ít máu mũi. Nàng liền lấy hai miếng khăn giấy vo lại thành cục nhét vào mũi.
Ngự tỷ với la lỵ luyến ái, thể loại cấm luyến, ngự tỷ ngây ngốc thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời, la lỵ trước giờ vẫn luôn quan tâm ngự tỷ, nay nhận ra chân tình cùng nhau lăn sàn cuồng nhiệt. Thật là chân ái! Lâm Tuyết ngay lập tức tự thán phục mình.
"Cô vào rồi kìa, mày đừng nghĩ linh tinh nữa Tuyết!" Huệ Gia nhắc nhở, cô giáo nhìn xuống bạn học có hai cục khăn giấy trên mũi bèn hỏi, "Em bị cái gì vậy Lâm Tuyết?"
"Dạ... muốn..." Lâm Tuyết lúc này thật muốn tự vả mình, may mà nàng thắng kịp, bằng không đã mang từ "muốn chị đi" thành trò cười cho thiên hạ.
"Muốn cái gì?" Cô giáo bực dọc hỏi.
Lâm Tuyết nhanh nhẩu nghĩ ra, "Em muốn đi rửa mặt, bị chảy máu mũi ạ"
"Đi đi!" Cô giáo mệt mỏi khoát tay bảo Lâm Tuyết mau đi rửa mặt. Huệ Gia nhìn bóng lưng Lâm Tuyết xa dần, thật không biết làm sao!
P.s: Au mới hoàn thành xong một chỉ tiêu mới, tặng mọi người chương, xem như chia vui với au ❤️❤️