Dường như mọi người trong nhà đều rất vui vẻ khi nghe Kinh Xán nói muốn trở về Huy Hà, Kinh Duy còn chạy sang phòng Kinh Xán xếp đồ giúp cậu, nói lúc nào nghỉ hè sẽ đến đó tìm cậu.
“Không đi tập vẽ à?”.
“Đi chứ ạ,” Kinh Duy nhìn ra ngoài cửa, lén cười, nói: “Nhưng bố bảo em tự sắp xếp thời gian đến chơi với anh mấy ngày cũng được”.
“Được, vậy lúc đó bọn anh sẽ đưa em đi chơi”. Kinh Xán đồng ý ngay.
Cậu nói là “bọn anh”, Kinh Duy vừa nghe vậy mắt đã sáng lên, nhìn sang Hạ Bình Ý đứng bên cạnh. Hạ Bình Ý thấy cậu bé nhìn mình mới nói: “Đưa em lên chùa”.
Kinh Duy thắc mắc: “Lên chùa ạ?”.
“Ừ,” Hạ Bình Ý nói: “Thắp hương bái Phật, ăn chay, tu thân dưỡng tính”.
Kinh Duy lập tức mím chặt môi, nó nhìn Hạ Bình Ý mấy giây, sau đó quay đi.
“Đừng mà…” Nó nói với Kinh Xán.
Kinh Xán xếp chồng quần áo vào vali, quay lại vỗ lên đùi Hạ Bình Ý: “Cậu đừng trêu em tôi”.
Nghe tiếng cười của Hạ Bình Ý, Kinh Duy mới biết là nó vừa bị trêu. Đứa bé sắp lên lớp bốn bực mình lườm Hạ Bình Ý, thầm nghĩ sao anh mình lại thích chơi với người thế này chứ?
Kinh Duy nói chuyện với Kinh Xán, Hạ Bình Ý bèn nhân lúc này xuống tìm Tống Ức Nam.
“Cô ạ”.
Tống Ức Nam quay lại, thấy Hạ Bình Ý đến, cô mỉm cười.
“Ôi,” cô lau sạch tay rồi quay lại: “Đúng lúc quá, cô có chuyện muốn nói với cháu đây”.
Dường như hai người rất ăn ý, đều không muốn Kinh Xán nghe thấy nên không ai nhắc đến chuyện đổi chỗ, mà nói chuyện ngay trong bếp.
“Cô nói trước đi ạ”.
Tống Ức Nam mím môi gật đầu, bắt đầu nói.
“Cháu có biết hôm Tiểu Xán về Huy Hà tìm cháu đã có chuyện gì không?”.
Hạ Bình Ý lắc đầu, sau đó lại nói: “Chỉ đoán được đôi chút thôi ạ”.
“Trước đây lúc thằng bé học đại học rất hay nhắc đến một người bạn tên là Hứa Hà Vị, nhưng hôm đó lúc bố nó đến trường hỏi thăm thì phát hiện không có người nào như vậy hết. Sau đó cô gọi điện cho giáo viên trường các cháu, muốn xác nhận xem… cậu bạn tên Hạ Bình Ý mà Tiểu Xán nhắc đến có tồn tại thật không”. Nói tới đây, Tống Ức Nam gượng cười lắc đầu: “Nhưng không hiểu sao giáo viên đó lại tìm nhầm danh sách, bảo cô không có tên cháu trong đó. Lúc đó cô và bố Tiểu Xán đều chắc mẩm rằng cháu cũng là một người bạn thân mà Tiểu Xán nghĩ ra thôi. Nhưng lúc đó Tiểu Xán rất tuyệt vọng, phát điên lên muốn đi tìm cháu”.
“Thật ra trên đường đến Huy Hà, nhìn Kinh Xán như vậy, cô cũng nghĩ nếu cậu bé tên Hạ Bình Ý này có thật thì tốt… Bởi vì lúc đó cô cảm giác nếu cháu là giả, Tiểu Xán thật sự sẽ ở lại thế giới có cháu” Tống Ức Nam dừng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Bình Ý, nói tiếp: “May sao… cháu thật sự ở bên cạnh thằng bé”.
Đã lâu vậy rồi, nghĩ lại ngày hôm đó, Hạ Bình Ý vẫn đau lòng đến không thở nổi. Lúc đó nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài, anh chỉ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy một bóng người lảo đảo trên hàng lang tòa nhà đối diện.
“Bình Ý, cô biết mình không thể ích kỷ yêu cầu cháu ở bên Tiểu Xán mãi được, chẳng ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cháu cũng biết tình trạng của Tiểu Xán rồi đấy, vậy nên cô hy vọng, nếu… nếu có một ngày cháu thấy ở bên nó mệt mỏi quá rồi, muốn rời xa nó thì xin cháu nói với cô trước, đừng đột ngột bỏ nó đi, cô sợ Tiểu Xán không để đối mặt với sự ra đi của cháu”.
Hạ Bình Ý không ngờ Tống Ức Nam lại nói vậy, anh sửng sốt, sau đó lắc đầu cười: “Không đâu cô, không có ngày đó đâu”.
Tông ức Nam như đoán trước được câu trả lời của anh, cô không phản bác, nhưng cô vẫn cảm thấy tương lai thật sự còn rất dài.
“Dù thế nào cô chú cũng rất cảm ơn cháu. Cháu thì sao? Có chuyện gì thế?”.
“À, cháu nghe Tiểu Xán nói lần đầu tiên cậu ấy có ảo giác là vào sinh nhật tám tuổi. Cậu ấy nói khi đó cậu ấy rất muốn có một chiếc xe 4WD, cô chú nói nếu cậu ấy thi được hạng nhất sẽ mua cho cậu ấy. Đêm hôm đó tỉnh dậy cậu ấy nghĩ mình đã thấy chiếc xe đó, còn bóc ra chơi rồi, nhưng sáng dậy lại không thấy nữa.” Hạ Bình Ý hỏi: “Cô có nhớ cậu ấy thích mẫu xe nào không? Cháu muốn mua cho cậu ấy”.
“Xe… xe 4WD”.
Hạ Bình Ý nhìn vẻ mặt của Tống Ức Nam đột ngột thay đổi, từ bình tĩnh đến ngạc nhiên, rồi đến đau khổ tột cùng. Hồi lâu sau, Tống Ức Nam đưa tay bịt miệng như sợ mình khóc thành tiếng, cô rụt vai, cơ thể run rẩy không ngừng vì khóc.
“Em sao thế?” Không biết Kinh Tại Hàng vào bếp từ lúc nào, thấy Tống Ức Nam như vậy, hắn ta vội vàng đỡ cô, nhíu mày hỏi.
Hạ Bình Ý không ngờ Tống Ức Nam lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, anh cũng đã đoán được phần nào, nhưng suy đoán này lại khiến lòng anh càng nặng nề hơn.
“Tiểu Xán… Tiểu Xán nghĩ lần đầu tiên thằng bé có ảo giác là vào sinh nhật 8 tuổi… Nó nghĩ mình tưởng tượng ra chiếc xe 4WD kia”.
Lúc này, Kinh Tại Hàng vẫn luôn bình tĩnh cũng phải sững sờ, lần đầu tiên Hạ Bình Ý thấy Kinh Tại Hàng có biểu cảm phức tạp như vậy.
“Đó không phải ảo giác…” Tống Ức Nam vừa khóc vừa nói: “Là anh mang nó đi mà…”.
Tống Ức Nam vẫn nhớ rất rõ, khi đó cô chưa kết hôn với Kinh Tại Hàng, hai người cùng nhau vào trung tâm thương mại mua chiếc xe 4WD đó cho Kinh Xán. Nhưng sáng hôm sau khi qua nhà đón sinh nhật cùng Kinh Xán, cô lại thấy hộp xe 4WD đã bóc nằm trong tủ của hắn ta. Lúc đó cô mới tò mò hỏi Kinh Tại Hàng, Kinh Tại Hàng nói với cô, đêm qua hắn ta đi làm về định qua phòng xem Kinh Xán, đắp chăn cho cậu, nhưng khi lại gần phòng ngủ lại thấy trong phòng mở đèn cây, Kinh Xán nằm bò trên thảm bóc hộp xe chơi rất vui.
Kinh Tại Hàng chưa từng thấy Kinh Xán mải mê chơi đến vậy, nên sáng hôm sau, hắn ta đã cầm hộp xe đi khi Kinh Xán còn ngủ say. Lúc đó Tống Ức Nam cũng không đồng ý cho Kinh Tại Hàng làm vậy, nhưng hồi ấy cô vẫn chưa có quan hệ gì chính thức với Kinh Xán, chỉ có thể uyển chuyển khuyên hắn ta mấy câu, nói Kinh Tại Hàng là chuyện mình đã hứa với trẻ con thì phải làm được.
Nhưng Kinh Tại Hàng lại gõ lên mặt đồng hồ, nói với cô: “Đêm qua thằng bé chơi suốt hai tiếng rưỡi, trẻ con không biết kiểm soát bản thân đâu, nó không thể phân tâm vậy được”.
Nếu là đứa bé khác ngủ dậy phát hiện quà sinh nhật của mình biến mất, có lẽ chúng sẽ khóc lóc ầm ĩ lên đòi bố mẹ. Nhưng Kinh Xán thì không, Tống Ức Nam vẫn nhớ sáng hôm ấy Kinh Tại chạy vội xuống tầng, cổ áo ngủ vẫn còn xộc xệch. Có lẽ vì mới ngủ dậy, mắt đứa bé vẫn rất mờ mịt, rõ ràng cậu đang rất hoang mang, nhưng khi nhìn thấy họ, Kinh Xán chỉ im lặng nhìn quanh.
Cậu nói “chào cô Ức Nam ạ”, sau đó đứng trên cầu thang một lúc rồi về phòng.
Kinh Xán vẫn luôn ngoan như vậy, chưa bao giờ quấy phá.
Tống Ức Nam khóc, Kinh Tại Hàng thì cúi đầu ôm cô. Hạ Bình Ý không nhìn thấy mắt của Kinh Tại Hàng, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì. Anh chỉ nghĩ mình nên để lại không gian phòng này cho Tống Ức Nam và Kinh Tại Hàng, bèn kìm nén xúc động trong lòng, cúi đầu quay đi.
“Để chú mua lại chiếc xe 4WD đó cho thằng bé”.
Khi gần ra khỏi bếp, Hạ Bình Ý bỗng nghe Kinh Tại Hàng nói vậy.
Anh quay lại nhìn vào mắt Kinh Tại Hàng. Kinh Tại Hàng cũng nhìn anh, nói: “Cảm ơn cháu. Còn nữa, thời gian tới nhờ cháu chăm sóc Tiểu Xán, có chuyện gì nhất định phải gọi cho chcus hoặc mẹ thằng bé”.
Nhìn xuống, Hạ Bình Ý thấy bàn tay đang siết chặt của Kinh Tại Hàng.
Dường như hắn ta đang hối hận, đang kiềm chế, nhưng dù là vậy, hắn ta vẫn bình tĩnh. Hắn ta bình tĩnh an ủi vợ, bình tĩnh cảm ơn và nhờ cậy Hạ Bình Ý. Cũng chính lúc đó, Hạ Bình Ý đã cảm nhận được cội nguồn áp lực của Kinh Xán.
Kinh Tại Hàng không phải kiểu phụ huynh yêu cầu con cái làm những gì mình không làm được, hắn ta yêu cầu khắt khe ở Kinh Xán là vì trước giờ hắn ta vẫn yêu cầu chính mình như vậy.
Điều này khiến Hạ Bình Ý không thể có cảm xúc tồi tệ nào với Kinh Tại Hàng được, dù cho tình trạng của Kinh Xán hôm nay không thể không liên quan đến cách giáo dục của Kinh Tại Hàng. Nhưng anh biết đây cũng không phải kết quả mà Kinh Tại Hàng muốn thấy, chẳng qua trước khi nhìn thấy kết quả đau thương thẫm máu, rất ít ai có thể nhận ra sai lầm của mình.
Sau khi Kinh Duy ra ngoài, Kinh Xán xếp mấy chiếc xe 4WD nhỏ vào một chiếc hộp, đặt xuống đáy vali. Nghe tiếng Hạ Bình Ý vào phòng, Kinh Xán bèn quay lại nhìn anh.
“Tôi dọn xong hết rồi, bao giờ…” Kinh Xán đang định hỏi bao giờ thì đi, nhưng thấy vẻ mặt của Hạ Bình Ý, cậu bỗng khựng lại: “Cậu sao thế?”.
Thấy vành mắt Hạ Bình Ý hơi đỏ, bờ môi run rẩy như đang kìm nén điều gì, Kinh Xán vội vàng đứng dậy lại gần anh, muốn hỏi anh có chuyện gì. Nhưng Hạ Bình Ý chỉ dang tay, ôm cậu vào lòng.
Hạ Bình Ý mãi không nói gì, Kinh Xán chỉ có thể nghe thấy hít thở ngày một nặng nề của anh, cảm nhận vòng tay không ngừng siết chặt trên vai mình. Cuối cùng, Kinh Xán đặt tay lên lưng Hạ Bình Ý, nhẹ nhàng vỗ vài lần.
“Dù có chuyện gì cũng không sao hết,” Kinh Xán nói.
Cậu đã buông được những mịt mù và bất an trong quá khứ, nghĩ kỹ rồi, quyết định rồi, giờ chỉ cần đi tiếp nữa thôi.
Không giống ngày rời khỏi Huy Hà, lần này cậu đi, tâm trạng Kinh Xán tốt hơn nhiều. Họ không cho Kinh Tại Hàng đưa đi mà chọn đi tàu hỏa. Khi sóng vai ra khỏi khu nhà, thỉnh thoảng Kinh Xán còn nhảy lên với tới lá cây, làm rất nhiều động tác nho nhỏ.
“À đúng rồi,” Kinh Xán thò tay vào túi, nói: “Tôi có thứ này muốn tặng cậu, hồi nãy lúc dọn đồ tôi mới nhớ ra”.
Kinh Xán móc tay vào một chiếc túi, giơ ra trước mặt Hạ Bình Ý.
“Cái gì thế?” Hạ Bình Ý cầm túi, kéo dây ra rồi cầm hai miếng gỗ lên.
“Xếp gỗ,” Kinh xán cầm một miếng gỗ lên, gõ nhẹ vào giữa miếng gỗ rồi khoe với anh: “Bé gái hàng xóm tặng chúng ta đấy”.
“Tặng chúng ta á?”.
“Ừ, vốn là tặng tôi một miếng thôi, tôi xin thêm cho cậu một miếng”. Kinh Xán xòe tay ra, chập hai hình tam giác cân vào nhau rồi đặt lên tay: “Hôm đó mẹ tôi nói, mỗi người giống như một miếng gỗ, có góc cạnh, khi lại gần nhau, nếu không xoay đúng cạnh thì sẽ chọc người kia rất đau”.
Cậu giơ tay ra trước mắt Hạ Bình Ý, nói với anh: “Nhưng tôi nghĩ chúng ta không vậy đâu”.
“Ừ,” Kinh Xán vừa đi vừa hào hứng nói chuyện với anh thế này rất giống lúc họ ở chùa Thanh Nham, Hạ Bình Ý nghĩ vậy cũng thấy vui theo, anh xoa cái cằm mềm mại của Kinh Xán, nói: “Không đâu”.
Bỗng có thứ gì đó va vào bắp đùi, Hạ Bình Ý cúi đầu nhìn, thấy một quả bóng rổ bay từ phía sân bóng qua đây. Một tay anh kéo hành lý của Kinh Xán, một tay cần miếng gỗ, Hạ Bình Ý không còn tay rảnh bèn bảo Kinh Xán: “Nào, cậu ném lại cho họ đi”.
Kinh Xán cúi xuống nhặt bóng.
Mấy cậu con trai bên sân bóng đều nhìn về phía này, một người còn vẫy tay với họ, hét: “Cảm ơn bro nhé!”.
Có lẽ tiếng gọi nhiệt tình này cũng lây sang cậu, máu trong người Kinh Xán sôi trào, cậu quay sang nói với Hạ Bình Ý: “Tôi ném rổ nhé?”.
Họ đang đứng ngoài sân bóng, Hạ Bình Ý nhét hai miếng gỗ vào túi, ngạc nhiên hỏi: “Xa vậy cậu cũng ném được à?”.
Muốn ném từ chỗ này đâu chỉ cần sức khỏe, còn cần cả kỹ xảo đặc biệt nữa.
“Ừ,” trông Kinh Xán có vẻ kích động: “Tôi có bí kíp đấy”.
Dứt lời, quả bóng đã vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, bay qua hàng rào và sân bóng, lọt vào giữa rổ.
Cảnh tượng lúc này có gì đó giống như ở trường hôm đó, có lẽ người trên sân bóng không nghĩ nam sinh trông có vẻ không biết chơi bóng này lại có thể ném một cú như thế. Sau một thoáng yên lặng, mấy câu cảm thán “đờ mờ” vang lên. Cậu bạn vừa nãy bảo họ ném lại bóng giơ ngón cái với Kinh Xán: “Đỉnh đấy!”.
Càng là cao thủ càng phải bình tĩnh, càng bình tĩnh lại càng giống cao thủ. Kinh Xán im lặng đẩy kính, không nói gì.
Thật ra cậu đang đợi Hạ Bình Ý khen mình cơ, nhưng mãi lâu sau người bên cạnh vẫn chưa nói gì. Cuối cùng Kinh Xán cũng không nhìn được nữa, quay sang nhìn anh, song cậu lại nhìn thấy Hạ Bình Ý đang sững sờ nhìn cậu.
Kinh Xán tưởng anh đang ngạc nhiên vì tuyệt kỹ của mình, cậu mím môi, hỏi: “Tôi có giỏi không?”.
“Cậu…”.
Hạ Bình Ý vừa mở miệng Kinh Xán đã nhận ra trạng thái của mình không bình thường. Hạ Bình Ý bắt đầu thở gấp, như thể có nỗi đau khủng khiếp nào đó đang đè lên giác quan của anh.
“Sao cậu lại ném bóng như thế?”.
Hạ Bình Ý giữ chặt cánh tay Kinh Xán, anh cũng không biết mình siết mạnh đến mức nào. Anh vẫn chưa bình tĩnh lại được từ cú ném của Kinh Xán, những hình ảnh xưa cũ ùn ùn kéo đến, nhấn chìm anh trong đó.
“Ném xa thế này chỉ dùng lực ở cánh tay thì không đủ đâu,” chàng trai cao ráo đứng ngoài sân bóng, giơ cao quả bóng rổ, ngay khi quả bóng lọt vào rổ, người đó xoa đầu Hạ Bình Ý, hỏi: “Học được chưa?”.
Đến lúc này Hạ Bình Ý vẫn nhớ khi đó mình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt rực rỡ che kín mặt trời kia.
Khi ấy Hạ Bình Ý mới là một đứa trẻ, chẳng qua lúc đó chơi bập bênh không còn khóc nữa rồi, đã vậy còn hiếu thắng nghịch ngợm, chẳng chịu nghe ai.
Không phục ai hết, chỉ phục anh mình.
“Trước đây cậu nói cậu có thầy dạy bóng rổ, người đó là ai?”.
Hạ Bình Ý chưa từng mất kiểm soát trước mặt Kinh Xán như lúc này. Vali hành lý đã nằm chỏng chơ dưới đất từ lúc nào, Kinh Xán cảm nhận sức mạnh dồn lên cánh tay mình ngày một lớn, nghe giọng Hạ Bình Ý run rẩy không ngừng.
“Là Hạ Bình Tinh, đúng không?”.
Đây là lần đầu tiên Kinh Xán nghe tên anh Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Tinh, một cái tên đẹp tựa vì sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT