Khi Hạ Bình Ý ra khỏi phòng chiếu phim thì trời đã tờ mờ sáng. Điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Lục Thu và Hạ Lập gọi anh. Hạ Bình Ý tu nửa chai nước lạnh, sau đó gọi Lục Thu.

Nghe giọng Lục Thu rất nghẹn ngào, bà lo lắng hỏi Hạ Bình Ý có chuyện gì. Hạ Bình Ý bỗng thấy mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế, day trán: “Mẹ, con không sao thật mà, con đang ở cửa hàng băng”.

“Đêm hôm con chạy ra ngoài, sao mà không sao được? Bình Ý, mẹ xin con đấy, có chuyện gì con đừng kìm nén nhé, mẹ sợ con… mẹ sợ con lại như hồi trước…”.

Hạ Bình Ý biết Lục Thu lo lắng quá nhiều, nhưng sau những chuyện đã xảy ra, anh cũng hiểu cho nỗi sợ của Lục Thu, anh bèn giải thích: “Không đâu mẹ, mẹ yên tâm, bây giờ tâm lý của con không có vấn đề gì hết. Mà vì… dạo này bạn con không được vui lắm”.

Lục Thu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa mà dặn anh mau nghỉ ngơi. Cúp điện thoại, Hạ Bình Ý mở điện thoại ra, tìm một số liên lạc. Sau đó anh ngồi thêm một lát nữa mới từ từ đứng dậy.

“Này”.

Hạ Bình Ý định đi ra ngoài, anh Hạo lại gọi anh lại.

“Cậu đi đâu đấy? Hồn vía lên mây thế này còn muốn lái xe à?”. Anh Hạo cầm chìa khóa mô tô lên, bảo: “Anh đưa cậu về”.

Hạ Bình Ý lắc đầu mở cửa: “Không cần đâu, em gọi điện đã, lát mới đi”.

Lát nữa anh còn phải đón Kinh Xán đi học.

“Hầy, được rồi,” anh Hạo nói: “Vậy lát nữa anh đèo cậu đi, coi như hóng gió luôn”.

Anh Hạo không bỏ được thói quen quan tâm đến an toàn giao thông của anh, lúc này Hạ Bình Ý cũng không còn sức từ chối nữa, bèn gật đầu. Ra khỏi cửa, anh ngồi xuống bậc thang, bấm nút gọi.

Không có người nhấc máy, cuộc gọi tự động chuyển sang tin nhắn thoại.

“Bác sĩ Văn, em là Hạ Bình Ý”.

Kinh Xán đã sửa mẫu nhà cho Năm Mới ba lần rồi, cuối cùng cậu quyết định chọn căn nhà có đỉnh tam giác, trông gần giống căn nhà đầu tiên mà cậu vẽ hồi nhỏ.

“Chắc là không sơn nhỉ? Tôi sợ có mùi sơn”. Kinh Xán viết thêm bốn chữ lên bản vẽ, sau đó khoe với Hạ Bình Ý: “Viết mỗi chữ một màu nhé, được không?”.

Hạ Bình Ý mỉm cười, không phản đối: “Được”.

Họ định làm nhà cho chó vào kỳ nghỉ sắp tới, nhưng không ngờ thành tích thi tháng của Hạ Bình Ý ngay trước kỳ nghỉ lại tụt dốc không phanh. Kinh Xán biết được thành tích thi của Hạ Bình Ý lúc thanh toán ở cửa hàng tiện lợi, cậu vô cùng ngạc nhiên. Cậu không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng dạo gần đây lúc hai người học cùng nhau, Hạ Bình Ý cũng rất nghiêm túc. Với hiểu biết của Kinh Xán về Hạ Bình Ý, đáng ra thành tích của anh phải tiến bộ mới phải.

“Lúc thi tôi buồn ngủ quá, ngủ gật trong giờ thi tiếng Anh”.

Kinh Xán ghé sát gần mắt Hạ Bình Ý, đúng là quầng thâm dưới mắt rất to.

“Vậy kỳ nghỉ này đừng làm nhà chó vội,” Kinh Xán đau lòng nói: “Lúc đó cậu ngủ bù đi”.

Hạ Bình Ý im lặng vài giây, cầm túi bánh mì vừa thanh toán.

“À, đợi tôi một lát,” Kinh Xán sực nhớ ra: “Tôi mua cà phê cho Chu Triết đã”.

Kinh Xán nhanh chóng khuất bóng sau góc rẽ cạnh kệ hàng, Hạ Bình Ý đứng trân trân tại chỗ, nhìn theo hướng cậu đi.

Thiếu ngủ thời gian dài làm anh phản ứng lại rất chậm, Hạ Bình Ý vô thức siết túi bánh mì trong tay, bọc ni lông vang tiếng “loạt xoạt”. Không lâu sau, anh bỗng cảm giác có thứ gì đó cọ vào đùi mình, Hạ Bình Ý cúi xuống, thấy một con Golden rất lớn.

Không biết có phải tiếng loạt xoạt làm nó chú ý không, chú Golden cứ ngửa đầu nhìn túi bánh mì mãi, sắp chảy cả nước bọt rồi.

Hạ Bình Ý thấy đáng yêu quá bèn xoa đầu nó: “Mày muốn ăn bánh mì à?”.

“Đại Hùng!”, chủ nhân của chú Golden là một cô gái trẻ, cô vung vẩy sợi dây dắt, khẽ mắng nó: “Không được cọ vào người khác”.

Chú Golden rên rỉ như đã hiểu, trông ấm ức cực kỳ.

“Không sao đâu”. Hạ Bình Ý xoa đầu chú chó, lúc này chú Golden mới thỏa mãn quay lưng đi.

Hạ Bình Ý thở phào, rồi không biết anh nghĩ gì mà nụ cười cũng tắt dần. Anh ngẩng đầu xem Kinh Xán đã quay lại chưa, nhưng lại bất ngờ va phải một ánh mắt.

“Cậu mua xong rồi à?”.

Hạ Bình Ý vẫn chưa hiểu ra vấn đề, anh cũng không thấy có gì khác thường. Đến khi thấy vẻ kinh ngạc, khó hiểu xen lẫn trong đôi mắt kia, lòng anh mới chùng xuống.

“Cậu…”, Kinh Xán cầm cà phê bước lên vài bước, cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải cậu dị ứng lông chó à?”.

Cần đến hàng trăm, hàng nghìn lời nói dối khác để che đậy một lời nói dối. Cuối cùng Hạ Bình Ý đã hiểu hàm ý của câu này.

Giọng Kinh Xán vẫn dè dặt như mọi khi, không chất vấn, càng không có chuyện hùng hổ, chèn ép. Nhưng cậu nhẹ nhàng hỏi anh thế này lại làm Hạ Bình Ý càng khó đối mặt hơn.

Anh rời mắt, nhìn về phía chú chó Golden kia. Chú Golden ngoan ngoãn ngồi cạnh chủ, cũng nhìn lại anh, dường như nó cũng nhận ra bầu không khí bên này khác lạ, không còn sôi nổi như hồi nãy nữa.

Chó luôn hiểu con người là vậy.

Thấy Hạ Bình Ý né tránh, Kinh Xán sững sờ, cậu không hiểu sao tình cảnh này lại bất chợt xuất hiện giữa hai người họ.

“Bạn ơi, hai mươi tệ ạ, bạn trả bằng gì thế?”.

Có người khác xếp hàng thanh toán phía sau, thu ngân thấy hai anh chàng phía trước im lặng mãi bèn nhắc họ. Kinh Xán vội vàng quay lại xin lỗi rồi trả tiền.

Cậu cầm cà phê đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua Hạ Bình Ý, anh bỗng giữ tay cậu lại. Kinh Xán dừng chân, âm thầm đấu tranh một chốc, cuối cùng cậu vẫn không vùng khỏi bàn tay cũng chẳng nắm chặt của Hạ Bình Ý.

Hai người sóng vai về trường, suốt một quãng đường dài, không một ai lên tiếng. Kinh Xán không ngờ lần đầu tiên họ cãi nhau lại thế này, cậu chờ đợi Hạ Bình Ý chủ động giải thích với cậu, nhưng người bên cạnh mãi vẫn chẳng nói gì. Ngoài lúc qua đường anh giữ tay cậu lại, bảo cậu đứng chờ xe qua hết, thì chẳng có hành động gì khác. Mãi đến khi gần về tới trường, Kinh Xán mới đứng lại ở một góc phố khá vắng vẻ, nhìn Hạ Bình Ý.

Hạ Bình Ý cũng đang nhìn cậu. Kinh Xán cảm giác được cảm xúc nơi đáy mắt Hạ Bình Ý rất phức tạp, nhưng cậu lại không hiểu cảm xúc đó là gì, cậu cố nén nỗi xót xa trong lòng, hỏi anh câu hỏi mình đã kềm nén suốt quãng đường: “Có phải cậu không thích Năm Mới không?”.

Đúng là Golden ngầu lắm, nhưng Năm Mới cũng đáng yêu mà. Nếu Hạ Bình Ý thấy Năm Mới bẩn, cậu có thể tắm cho Năm Mới…

Trông Hạ Bình Ý có vẻ phiền muộn, còn hơi lúng túng nữa. Anh nhìn Kinh Xán hồi lâu, sau đó chà tay lên cổ thật mạnh, thở dài.

“Không phải”.

Hai chữ đơn giản vậy thôi lại làm Kinh Xán thấy tủi thân, cậu ngoảnh đầu, không nói gì nữa.

Hạ Bình Ý cũng biết câu trả lời này của anh tồi tệ đến mức nào, nhưng lúc này anh không nghĩ ra bất cứ lý do nào khác để che đậy lời nói dối của mình nữa, lại càng không muốn Kinh Xán buồn, Hạ Bình Ý không ngừng thở ra.

Hai người im lặng nhìn nhau, thỉnh thoảng lại có mấy học sinh đi ngang qua họ, tò mò nhìn hai người. Không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng Kinh Xán vẫn nói trước: “Mau lên lớp đi”.

Cậu vừa định đi, Hạ Bình Ý lại giữ cậu lại, kéo cậu vào một con ngõ hẹp hơn cạnh đó. Hạ Bình Ý đè Kinh Xán lên tường, một nụ hôn bất ngờ ập xuống.

Hôn một lúc lâu, Hạ Bình Ý mới rời khỏi môi cậu, ngón tay cái không ngừng cọ lên mặt Kinh Xán.

Kinh Xán thật sự rất ngoan, lúc này rồi mà cậu vẫn nhắm mắt, mặc cho Hạ Bình Ý hôn cậu.

“Tôi xin lỗi. Cậu đừng nghĩ lung tung được không?” Hạ Bình Ý nói: “Kỳ nghỉ tháng lần này chúng ta làm nhà cho Năm Mới đi, làm xong rồi tôi sẽ giải thích với cậu”.

Khóe miệng Kinh Xán vẫn xìu xuống, cậu không thích cảm giác phải phỏng đoán suy nghĩ của Hạ Bình Ý chút nào, nhưng Hạ Bình Ý đã nói vậy, cậu không muốn làm loạn lên nữa.

“Ừ”. Cậu gật đầu.

Kinh Xán đã nhận định rằng Hạ Bình Ý không thích Năm Mới, tối hôm đó khi gặp lại Năm Mới, nỗi ấm ức cậu kìm nén cả ngày bỗng trào dâng. Cậu ôm Năm Mới vào lòng, ngồi trên vỉa hè.

Dường như chó rất nhạy cảm với sự yêu, ghét của con người. Lúc này Kinh Xán bỗng nhớ ra, thật ra Năm Mới rất ít đến nhà cậu vào lúc có mặt Hạ Bình Ý, thường là Hạ Bình Ý đi rồi, Kinh Xán mới nghe tiếng Năm Mới sủa bên ngoài.

Một người một chó nhìn nhau đầy đáng thương, Kinh Xán cúi đầu, xoa đầu Năm Mới: “Không sao đâu, cậu ấy không thích cậu nhưng tôi thích cậu mà”.

Sau hôm đó, hai người đều tự giác không nhắc đến Năm Mới nữa. Nhưng dù gì Kinh Xán cũng hơi giận dỗi, có một hôm đang làm bài tập, Kinh Xán vừa nghe tiếng Năm Mới sủa đã lấy thức ăn chạy thẳng ra ngoài, không nói với Hạ Bình Ý. Hai phút sau, Hạ Bình Ý cũng ra theo cậu. Nghe tiếng bước chân đang lại gần, Kinh Xán mới thấy nguôi ngoai phần nào.

Ra tới nơi, Hạ Bình Ý ngồi xổm cạnh Kinh Xán, mãi chẳng nói gì. Kinh Xán nhìn Năm Mới đang ăn rất ngoan, kìm lòng không đặng nói: “Năm Mới thật sự ngoan lắm đấy”.

Hạ Bình Ý khẽ đáp: “Ừ, tôi biết mà”.

Kinh Xán thật sự rất mong Hạ Bình Ý chịu vuốt Năm Mới như khi anh vuốt chú Golden ở cửa hàng tạp hóa kia, khi đó, mắt Hạ Bình Ý chứa đựng sự yêu thích, chiều chuộng. Năm Mới bầu bạn với cậu lâu vậy rồi, nó là con vật nhỏ đầu tiên mà cậu bạo dạn lại gần. Cậu nghĩ, chỉ cần Hạ Bình Ý chịu vuốt Năm Mới, chấp nhận Năm Mới, cậu sẽ không truy cứu lý do anh nói dối nữa.

Nhưng cậu chờ rất lâu, chỉ chờ được bàn tay Hạ Bình Ý đặt lên đầu cậu.

Anh dịu dàng xoa tóc cậu, như mọi lần vẫn vậy. Kinh Xán nghe thấy Hạ Bình Ý nói: “Để Năm Mới ăn đi, chúng ta vào nhà”.

Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, Kinh Xán vừa thức dậy đã xem đồng hồ, mới bảy giờ đúng, cậu bèn nằm trên giường chưa dậy. Ngày nghỉ, Hạ Bình Ý thường dậy muộn hơn mọi ngày một chút, nếu không có việc gì quan trọng thì thường phải chín, mười giờ anh mới dậy. Kinh Xán nhắm mắt lại, vừa định ngủ thêm thì nghe thấy tiếng mở cửa dưới nhà. Cậu hơi ngạc nhiên, cộng thêm thời gian qua bầu không khí giữa hai người không bình thường làm hôm nay cậu cũng luống cuống theo. Kinh Xán không kịp nói gì, chạy thẳng xuống nhà.

Nhưng cậu vừa chạy chân trần xuống cầu thang đã nhận ra người đứng ở cửa không phải người trong suy nghĩ của cậu.

Kinh Tại Hàng nhìn từ đầu đến chân Kinh Xán, bình tĩnh nói: “Sao không đi dép vào?”.

Kinh Xán bối rối dịch chân, đáp: “Con quên mất”.

Cậu hít sâu, cũng biết chuyện gì nên tới thì không thể tránh được.

Kinh Xán về phòng đi dép, thay một bộ đồ khác rồi mới xuống tầng. Lúc này Kinh Tại Hàng đã tự rót một cốc nước cho mình, ngồi thẳng lưng trên sô pha, đối diện hắn ta cũng là một cốc nước ấm, hiển nhiên, đó là chỗ hắn ta để dành cho Kinh Xán.

Kinh Xán qua đó ngồi nghiêm chỉnh, đợi Kinh Tại Hàng lên tiếng.

“Bố không truy xét chuyện Tiểu Duy lần trước nữa, nhưng con không được phép lặp lại hành động này. Nó còn nhỏ, con không thể làm nó phân tâm được”.

Đây là điều mà Kinh Xán không bao giờ có thể nghĩ giống Kinh Tại Hàng. Hồi nhỏ cũng vậy, lý luận của Kinh Tại Hàng luôn là con còn nhỏ, nên mới cần có bố cho con biết con nên làm gì, vạch sẵn kế hoạch cuộc đời giúp con. Nhưng Kinh Xán không hiểu, chẳng lẽ tương lai của một người đã được quy định sẵn từ khi chào đời rồi sao?

“Con chỉ nghĩ, thật ra vẽ tranh cũng cần trải nghiệm cuộc sống thôi”. Kinh Xán hít sâu, bình tĩnh nói: “Nếu chỉ học kỹ thuật mãi mà bỏ qua mọi cơ hội để vui chơi, thì tranh vẽ của em ấy cũng sẽ thiếu tình cảm”.

Nghe cậu nói xong, hồi lâu sau Kinh Tại Hàng vẫn không đáp lại.

“Thế Toán học thì sao?”, Kinh Tại Hàng không tỏ ra chút thái độ nào, chỉ có ngón tay đang không ngừng nâng lên đặt xuống cho cậu biết hắn ta đang suy nghĩ.

Mắt Kinh Xán run rẩy theo nhịp gõ của ngón tay kia, trong lúc thất thần, cậu nghe Kinh Tại Hàng hỏi: “Toán… cũng cần trải nghiệm cuộc sống à?”.

Kinh Xán lập tức tái mặt. Cậu cắn chặt môi, cố gắng để giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể, cậu chỉ có cách không ngừng “điểm mặt gọi tên” những thứ xuất hiện trong tầm mắt để phân tán bớt suy nghĩ, nhưng dù vậy, mọi thứ trong não cậu vẫn rối tung lên.

Cậu không nói gì, Kinh Tại Hàng cũng không ép hỏi cậu nữa. Hắn ta yên lặng uống hết cốc nước kia, rồi hỏi: “Con còn nhớ thứ tư tuần sau là ngày gì không?”.

“Nhớ ạ,” Kinh Xán cụp mắt nói.

Là ngày giỗ của mẹ cậu. Sao cậu quên được?

“Hôm nay bố đến đón con về, tuần sau chúng ta cùng đi tảo mộ cho mẹ con”.

“Giờ luôn ạ?”, Kinh Xán vẫn đang chờ Hạ Bình Ý, cậu nhìn ra cửa, nôn nóng bảo: “Không phải thứ tư tuần sau ạ? Còn mấy ngày nữa cơ mà, con sẽ về trước một ngày”.

Kinh Tại Hàng nghe vậy bèn nhíu mày.

“Con so đo gì mấy ngày này?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play