Dưới ánh đèn le lói, một thiếu niên trẻ tuổi lật từng trang sách chăm chú mà đọc, hắn cẩn thận đọc từng chữ lo sợ mình bỏ sót chi tiết quan trọng nào đó.

Vũ Phàm chăm chú ghi nhớ lại một lượt đặc điểm của linh thảo được tông môn trồng trong dược viên, tránh ngày mai xảy ra sai sót trong lúc khảo nghiệm mà tuột mất cơ hội quý giá lần này.
Một canh giờ sau, Vũ Phàm thở hắt ra một hơi, cuối cùng hắn cũng đã ôn lại một lượt các linh thảo quan trọng ở trong này, cẩn thận sắp xếp lại ký ức một lần nữa, Vũ Phàm mới an tâm nghỉ ngơi.

Hắn thổi tắt ngọn đèn, ngả lưng lên cái giường cũ kỹ đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn lên trần nhà.
Ánh sáng le lói len qua khung cửa sổ, chiếu sáng một góc nhỏ tối tăm trong phòng, vừa đủ cho hắn nhìn thấy năm đầu ngón tay, Vũ Phàm hạ quyết tâm siết chặt nắm tay lại, cơ hội này hắn phải nắm lấy, nếu không, hắn cũng không biết khi nào lại có cơ hội quý báu như thế này lần nữa xuất hiện.
Vũ Phàm miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay, lúc hắn tỉnh lại cũng đã tờ mờ sáng, cơ thể hắn đã hình thành phản xạ tự nhiên, cứ đến thời điểm này là hắn lại tỉnh giấc, đáng lẽ hắn sẽ đến chân núi tập luyện, nhưng hôm nay lại khác, hắn sửa soạn cẩn thận, chỉn chu rồi thẳng hướng Dược Viên mà đi tới.
Trước cổng Dược Viên lúc này chỉ có mỗi mình hắn, xung quanh vô cùng trống trải, gió thổi nhè nhẹ từng cơn mát rượi, báo hiệu mùa đông sắp đi qua, mùa xuân sắp tới.

Vị trưởng lão phụ trách tuyển mộ đệ tử lần này, hài lòng gật đầu nhìn thân ảnh của Vũ Phàm ở trước đại môn.

Lão chưa biết thực lực hắn cao thấp ra sao, nhưng rất có thiện cảm với thái độ cầu thị của hắn bây giờ.
- Ngươi vào đây!

Lão ôn tồn vẫy tay Vũ Phàm, ra hiệu cho hắn tiến vào bên trong.
- Vâng thưa trưởng lão.

Vũ Phàm cẩn trọng chầm chậm bước vào bên trong đi đến bên cạnh lão.
Vị trưởng lão này vuốt chòm râu quan sát thần sắc của Vũ Phàm, hành động của hắn cẩn trọng, ánh mắt tự tin, là con người đứng đắn đáng tin cậy.
Lão tùy tiện chỉ vào một cây linh thảo, hỏi hắn:
- Ngươi nói những gì ngươi biết về linh thảo này cho ta nghe.
- Thưa trưởng lão, linh thảo này được gọi là Hỏa Linh Thảo, ưa thích nơi khô ráo, có đầy đủ ánh nắng mặt trời, thường xuất hiện ở những vùng có nhiệt độ cao như những vùng phụ cận sa mạc, và hỏa sơn.

Dược tính hỏa chiếm ưu thế, thường dùng để luyện chế Luyện Khí Đan, cần bổ sung linh thảo dược tính hàn để trung hòa.

Mỗi tuần chỉ cần tưới một lần, chỉ tưới lá và thân không tưới rễ, hay bị hỏa trùng bám lấy hút dinh dưỡng làm chết thân.
Vị trưởng lão nghe xong liền gật gù.
- Không tệ, không tệ! Vậy làm sao giết hỏa trùng?
- Thưa trưởng lão, các vị tiền bối đi trước thường che đi phần rễ, lại dùng thủy thuật ủ thân làm cho hỏa trùng bị diệt, sau lại dùng hỏa thuật hong khô tránh cho cây bị úng nước.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm cẩn trọng trả lời.
- Hảo! Ngươi có đọc qua Đan Đạo Sơ Nhập sao? – Lão nghe xong liền tán thưởng hắn một câu.
- Vâng thưa trưởng lão, lúc rảnh rỗi đệ tử có xem qua!
- Ngươi gọi là gì? - Lão chậm rãi hỏi.
- Đệ tử gọi là Vũ Phàm!
Lão lại hỏi tiếp.

– Lúc luyện thành Luyện Khí Đan đan, cần chú ý điều gì?
- Bẩm trưởng lão, lúc Luyện Khí Đan vừa thành, bởi vì thuộc tính nhiệt chiếm chủ đạo, đan hay bị khô, rất dễ vỡ thành bột phấn, cần chuẩn bị một chút nước lạnh, lót qua một lớp vải mỏng, khi đan vừa thành liền để lên trên, hút lấy khí ẩm, cô đọng thành đan tránh cho đan bị vỡ.

Nếu như biết thủy thuật, có thể trực tiếp ủ đan.
- Ừm, ngươi thông qua, từ mai đến đây làm việc, mỗi tháng trông coi dược viên 15 ngày, 15 ngày còn lại được quyền tự do hoạt động, thay phiên với dược đồng khác.

Đây là lệnh bài thân phận của ngươi.
Lão vừa nói vừa đưa cho hắn một cái lệnh bài.

- Thật ạ? – Vũ Phàm mơ mơ hồ hồ hỏi lại lão.
Lão gật đầu, cười nhu hòa nói:
- Ta quý ngươi ở chỗ thái độ, lại thấy ngươi kiến thức không tồi, cho nên liền quyết định thu làm dược đồng, ngươi mau về chuẩn bị đi!
Vũ Phàm mừng quýnh, vội vàng thi lễ với lão.
- Đa tạ trưởng lão ưu ái!
Lão gật gù, hài lòng nhìn Vũ Phàm rời đi, cũng đã lâu rồi lão mới thấy một tên đệ tử thú vị như hắn.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm rời đi một lúc lâu, chúng đệ tử mới kéo đến, bọn chúng mơ mơ hồ hồ khi nghe trưởng lão thông báo chỉ tuyển thêm một dược đồng thay vì hai như trước, lập tức bên dưới xôn xao bàn tán không thôi.
Sau cùng, một nữ đệ tử ngoại môn đã thông qua khảo nghiệm, thành công trở thành dược đồng, nàng gọi là Tiếu Ngưng Nhi, là một trong những thiên kiêu chi nữ ở ngoại môn.
Làn da nàng trắng trẻo, mái tóc dài suôn mượt thả gọn ở sau lưng, đôi môi nàng nhỏ nhắn như quả anh đào căng mọng nước, thân hình kiều diễm thướt tha làm say đắm biết bao kẻ si tình ở ngoại môn.
Chỉ điều là bọn họ không ngờ tới, nàng lại có một niềm si mê với đan đạo, bởi vậy lúc nãy tham gia khảo nghiệm điểm của nàng là 100/100 trả lời không sai một chữ nào, mấy vị trưởng lão vô cùng hài lòng với biểu hiện của nàng.
Sáng hôm sau, lúc đến nhận công việc Tiếu Ngưng Nhi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Vũ Phàm.
“Chẳng lẽ hắn đi cửa sau?” Nàng nghĩ nghĩ một lúc, liền khẳng định suy đoán của mình như đinh đóng cột, bởi trong ký ức của nàng, ngày hôm qua không có ai trông giống như hắn cả.
- Hừ!
Nàng chu cái mỏ hừ lạnh, quay mặt sang hướng khác không thèm chào hỏi Vũ Phàm, nàng vốn dĩ rất ghét những kẻ đi cửa sau, nhất là đám con cháu thế gia.
- Cô nương, tại hạ là Vũ Phàm!
Tiếu Ngưng Nhi mặt lạnh như tiền.
- Liên quan gì đến ta?
Vũ Phàm nở một nụ cười khổ, hắn cũng không nhớ mình đã làm gì đắc tội nàng mà nàng lại lạnh nhạt với hắn như vậy, hắn đành chọn im lặng, đứng gọn sang một bên chờ vị trưởng lão ra phân phó nhiệm vụ.
- Ha, các ngươi đến rồi! Hôm nay Vũ Phàm phụ trách chăm sóc linh thảo, Tiếu Ngưng Nhi theo ta vào trong hỗ trợ mấy vị Luyện Đan Sư phối dược và luyện đan.

Tiếu Ngưng Nhi nghe vậy liền vô cùng vui vẻ, lập tức chạy vào trong, coi như không nhìn thấy Vũ Phàm.
- Vũ Phàm tuân lệnh trưởng lão! — QUẢNG CÁO —
- Ừm, ngươi đi đi!
Vũ Phàm cẩn thận đi đến khu dược viên, đảo mắt nhìn quanh một lượt, ở đây được chia thành nhiều khu vực nhỏ khác nhau, mỗi khu vực nhỏ lại được thiết lập các loại trận pháp thời tiết và đất trồng khác nhau, mô phỏng lại điều kiện sinh trưởng của linh thảo, tạo môi trường tốt nhất cho chúng sinh trưởng.
Về cơ bản, những khu vực này đã được ươm mầm, cây con đã sinh trưởng, hắn chỉ việc chăm sóc và diệt linh trùng mà thôi.

Công việc cũng không quá khó khăn nhưng đòi hỏi phải tỉ mỉ và cẩn trọng.
Một vị nữ trưởng lão đi đến gần Vũ Phàm, thuận tay cúi xuống nhổ một hai linh thảo con con, rồi nói.
- Mỗi linh thảo cách nhau khoảng chừng hai gang tay, nếu như có cây chen ngang, ngươi cứ tùy tiện nhổ bỏ là được.
Vũ Phàm vội vâng dạ đáp lời lão, hắn cẩn thận nhổ bỏ mấy cây linh thảo chen ngang hàng, nhưng trong lòng thấy tiếc vô cùng.

Vị nữ trưởng lão lại lên tiếng:
- Nếu ngươi không nhổ chúng đi, những cây phụ cận sẽ bị hút bớt chất dinh dưỡng, tốc độ sinh trưởng vì vậy mà cũng chậm hơn, ngươi hiểu chứ?
Vũ Phàm chợt đại ngộ, hắn chắp tay nói.
- Đa tạ trưởng lão chỉ dạy!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play