[Thợ săn hạng S
Tên: Đông Lam
Level: 3
Tuổi: 20

Giới tính: Nam Omega
Trí tuệ: 8

Sắc đẹp: 10
May mắn: 5
Nhanh nhẹn: 15

Thể lực: 16
Mana: 10
Kỹ năng: Ân sủng của Nữ thần(LS),

Ẩm Thực Gia(A),
Thẩm định thực phẩm(E),
Túi không gian(C),
Danh hiệu: Kẻ phá hủy trái tim máy(A)]
Tôi đã lên level 3, được cộng thêm một điểm cho Trí tuệ và một điểm cho Sắc đẹp.
Lên một level chỉ được tăng một điểm thuộc tính một cách ngẫu nhiên.

Và danh hiệu tôi đạt được từ cánh cổng đầu tiên sẽ giúp tôi tiêu diệt những quái vật dạng máy móc dễ dàng hơn.
Điểm mana của tôi quá ít, thật lãng phí cho công dụng của dây chuyền Trái Tim Bạc.
Tôi tự mình soi gương, cảm thấy làn da của bản thân có vẻ như láng mịn hơn trước đây, đôi mắt cũng sắc sảo và quyến rũ hơn.
"..." bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân sắp cong và tự yêu chính mình.
Sắc đẹp của một Omega thật đáng sợ.
Ngày hôm nay tôi dự định sẽ ra cửa hàng để mua áo sơ mi và quần tây màu đen, dùng để tham dự đám tang ba mẹ của Mạnh Gia.
Gia đình của Mạnh Gia không có nhiều họ hàng, và Mạnh Gia cũng không có nhiều bạn bè, ngoại trừ tôi, Hoắc Thế và một số người bạn học chung trường đại học ra, người tham dự buổi đám tang này khá ít.
Có lẽ Mạnh Gia sẽ không bận tâm chuyện đó đâu.
Vấn đề duy nhất là tôi với Hoắc Thế vẫn đang chiến tranh lạnh với nhau.
Thật đáng ghét, hắn ta thậm chí còn không chủ động gọi điện hay nhắn tin để xin lỗi tôi.
Đúng là tên vừa kiêu ngạo vừa cứng đầu mà!
Khi tôi đăng kí 4G để dò đường, tin nhắn từ ứng dụng mạng xã hội hiện lên liên tục.
[Hạt Dẻ] Anh Beer ơi! Anh có sao không?
[Hạt Dẻ] Trên đường xuất hiện nhiều cánh cổng quá! Em vừa thoát ra liền thấy lo cho anh.
[Hạt Dẻ] Sao anh không trả lời tin nhắn vậy? Anh cũng bị cuốn vào cổng?
[Hạt Dẻ] Khi nào đọc được tin nhắn nhớ hồi âm lại cho em với...
[Hạt Dẻ] Anh Beer...!anh còn sống không vậy?
[Hạt Dẻ] Anh là người bạn duy nhất của em...!Làm ơn hãy an toàn.
"Trời...! thằng nhóc này..." tôi quá quên bẵng đứa bạn chơi chung trên game này, không ngờ nhóc con đó lại lo lắng cho tôi như vậy.
Hình như trong thời gian đi học Hạt Dẻ bị bạn bè tẩy chay, cậu ấy cũng không nói rõ lý do, chỉ đôi khi không nhịn được mà than thở với tôi ở trong game.
Hạt Dẻ cũng trở thành thợ săn sao?
Tôi nên rủ cậu ta lập nhóm đi khiêu chiến cánh cổng không?
Bỏ qua suy nghĩ dông dài, tôi nhắn tin lại cho Hạt Dẻ.
[Mật Ong] Anh không sao, anh đã vào cổng và thoát ra thành công từ tuần trước rồi.

Chẳng qua mọi thứ trở nên bận rộn nên anh không mở internet hay 4G ra xem tin nhắn của em.

Xin lỗi nha!
Trong phút chốc tin nhắn của Hạt Dẻ đã xuất hiện, tôi có ảo giác cậu ta đã canh chừng điện thoại từ rất lâu.
[Hạt Dẻ] Mừng quá! May là anh không sao!
[Hạt Dẻ] Anh có thể cho em số điện thoại được không? Nếu anh không thấy phiền...
[Mật Ong] Được thôi, hiện tại nơi nơi đều có nguy hiểm, nếu em cần giúp đỡ thì cứ gọi cho anh.
[Hạt Dẻ] Thật không? Em có thể gặp anh ở ngoài đời sao?

[Mật Ong] Sao lại không chứ? Thấy em không thích đi off nên anh tưởng em không muốn gặp anh ngoài đời.
[Hạt Dẻ] Không phải vậy đâu...!Em chỉ không thích mấy buổi offline game thôi.

Em rất muốn gặp anh Beer.
[Mật Ong] Vậy thì tốt rồi, sau này đợi bữa nào rảnh anh đãi em đi ăn quán.

Bây giờ thì anh bận công việc mất rồi.
[Hạt Dẻ] Không sao! Em đợi được mà.
Tôi bật cười trước những dòng tin nhắn lễ phép và dễ thương của Hạt Dẻ.
Tên nhóc này đã lớn rồi mà vẫn nhắn tin ngoan hiền kiểu này, khiến tôi cứ lầm tưởng Hạt Dẻ là một cậu bé 9,10 tuổi như ban đầu.
Không biết Hạt Dẻ thức tỉnh năng lực gì nhỉ, thật tò mò quá đi.
Trong trò chơi cậu ấy hay sử nhân vật xạ thủ và sát thủ, mà tôi thì chuyên dùng nhân vật trợ thủ để hỗ trợ cậu ta.
Có khi là kĩ năng tầm xa hoặc ẩn nấp không chừng?
Tôi tắt ứng dụng nhắn tin và mở ban đồ lên tìm cửa hàng cần tới.

Một số nới bị phong tỏa do sự xuất hiện của cánh cổng, vì vậy tôi phải tìm cửa hàng nào dễ bắt xe đi tới một chút.
Cửa hàng thích hợp nhất nằm ngay bên đường của phố đi bộ, người thường vẫn đi ra đường để dạo chơi và bàn tán về những thứ đang diễn ra.
Rất nhiều người đã mất tích, nhưng mọi người cũng dần nhận thức được cơ chế và công dụng của hệ thống.
Bọn họ trở nên phấn khích khi bản thân xinh đẹp và khỏe mạnh lên, bắt đầu muốn ăn diện và mua sắm cho bản thân.
Tôi nhìn thấy được vài Alpha xuất chúng được mọi người vây quanh, thậm chí có những Omega cũng không biết ngại thể hiện sự cuốn hút và pheromone của bản thân.
Chà...!đây là nơi công cộng nên Omega mới can đảm như vậy.
Khi bắt gặp những ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi về thể chất của bản thân.
Đúng rồi, tôi là Omega mà.
Tôi ngửi được mùi hương từ pheromone của Alpha, nó rất nồng và khó chịu, không giống với lúc ở bên cạnh Mạnh Gia và...!tên khốn Hoắc Thế kia.

Tại sao vậy nhỉ?

Tôi đeo khẩu trang để giảm bớt sự tiếp xúc mùi hương, bước vào cửa hàng rồi tùy tiện chọn vài bộ.
Tôi không muốn ở ngoài đường lâu...
Cảm giác này khó chịu và ngứa ngáy quá.
Khi đứng chờ xe công nghệ tới đón, tôi bị một gã Alpha nắm lấy tay "Chào, anh là Omega nhỉ?"
"Có chuyện gì sao?" tôi khó chịu ra mặt.
"Chà...! tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc thôi, ngoại hình của anh rất ấn tượng.

Thì ra Omega có thể xinh đẹp tới mức này." gã Alpha nở nụ cười bỉ ổi "Nghe nói cứ 20 Omega thì có 19 Omega bị ăn sạch rồi.

Tôi tự hỏi anh đã ngủ được với bao nhiêu người sau sự kiện thức tỉnh."
"Đó không phải việc của mày!" tôi hất tay gã Alpha đó ra, kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng.
Chuyện này sẽ không phải lần duy nhất.
Tôi phải hành xử một cách đúng đắn, vả lại tôi cũng không thể khẳng định được bản thân có thể đánh lại một Alpha hay không.
Bực thật!
Lên level 10 chắc chắn sẽ chọn kỹ năng tấn công mạnh nhất.
Như Lôi điện hoặc Lửa chẳng hạn, để thiêu chết mấy gã khốn này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play