[Anna nói thật lâu, rồi đột nhiên cô ấy lại an tĩnh lại, hỏi tôi một cách nghiêm túc rằng tôi có biết khiêu vũ không.
Tôi rất khó hiểu, thế rồi cô ấy bảo lễ Giáng sinh sắp tới rồi. Tôi không nhớ đã bao lâu rồi cô ấy mới lại nhắc đến việc lễ Giáng sinh, đón Giáng sinh tại Azkaban, nghĩ đến đúng thật là một chuyện có một không hai trên đời. Cô ấy hỏi lại tôi một lần nữa, tôi đành phải trả lời rằng, tôi đã không khiêu vũ từ rất lâu rồi. Chẳng lẽ cô ấy muốn khiêu vũ ở trong ngục giam sao? Đúng thật là một con người kỳ quái mà.
Cô ấy lại nói về chuyện lễ Giáng sinh một lần nữa, cô ấy rất kích động mà miêu tả cho tôi nghe về cảnh tượng đêm dạ vũ lễ Giáng sinh, cuối cùng, cô ấy nhắc tới Hogwarts.
"Etheline chắc chắn đã từng tham gia đêm dạ vũ năm ấy đúng không!? Năm mà sự kiện Thi đấu Tam Phép Thuật diễn ra ở Hogwarts ấy, cả ba trường cùng nhau tham gia đêm dạ vũ... đáng tiếc rằng khi ấy tôi mới chỉ là học sinh năm nhất."
Tôi rốt cuộc cũng chịu dừng bút, từ ô cửa sổ nhỏ trên vách tường những vệt sáng tự do len lỏi vào ngục tối, để cho tôi nhìn thấy được đôi mắt tỏa sáng của cô ấy.
"Rất nhàm chán." câu trả lời của tôi cũng rất bình đạm: "Chẳng có gì thú vị cả."
Anna cực kỳ kinh ngạc, cô ấy rất muốn phản bác lời tôi, thế rồi cũng chỉ lầm bầm một câu: "Đó rõ ràng là đêm dạ vũ mà siêu sao Quidditch Krum tham gia..."
Tôi dựa lưng vào bức tường lạnh băng kia, cái lạnh tận xương bao phủ qua chiếc bụng đói đang dày vò kêu vang của tôi, bức cho đầu óc của tôi trở nên thanh tỉnh.
Dạ vũ Giáng sinh năm ấy rất đặc biệt, cho đến bây giờ tôi vẫn luôn nhớ rất rõ.
Em từ rất sớm đã nhận được lời mời của Krum, mà em cũng rất cẩn thận mà bảo vệ bí mật này, kể cả là thân thiết với em nhất như Harry và Ronald thì em cũng không hề nói cho họ biết. Tôi nằm trên đầu giường em, nhìn em khẩn trương tập nhảy để chuẩn bị cho đêm dạ vũ, nhón chân trên thảm một mình xoay tròn, bắt chước các bước nhảy trong khiêu vũ. Em khiến biết bao nam sinh say mê – hơn nữa còn có một vị quốc tế siêu sao Quidditch. Tôi luôn cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường, nhưng mà lúc ấy em vẫn chưa có sự tự tin này, thiếu nữ thân mến của tôi, đem tất cả những lời trào phúng của Ronald dành cho em vứt hết vào sọt rác đi!
Nếu tôi là một nam sinh, tôi nhất định sẽ là nam sinh đầu tiên vươn tay mời em. Đáng tiếc tôi là Etheline Floris, đáng tiếc tôi chỉ là Crookshanks.
Nhưng là đêm đó, tôi vẫn đưa tay mời em, sử dụng từ trước cho tới nay chưa từng có quyết đoán mà mời em.
Em mặc trên người là một chiếc váy lụa dài màu tím nhạt pha chút màu xanh, mái tóc nâu rối xù thường ngày được em búi gọn gàng ở sau đầu, tôi đứng giữa một đám người nhìn em chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang làm bằng đá cẩm thạch, nín thở ngưng thần.
Xung quanh em là ánh sáng lấp lánh từ những vòng cây sồi xanh mơn mởn, trên tay vịn lấp lánh ánh sáng từ băng tuyết, tiếng cú mèo vang lên không dứt, còn có những giáp sắt biểu diễn thơ ca Giáng sinh, tất cả mọi thứ có trong lâu đài, từ lúc em xuất hiện đều trở nên ảm đạm mất đi màu sắc.
Tôi chưa bao giờ bỏ qua thời khắc xinh đẹp nhất của em, nhưng ở khoảng khắc này, từ trên người em tôi thấy được khí chất nữ tính thuần túy của em, điều ấy cũng hoàn toàn mang đến cho tôi cảm giác kinh diễm. Không còn chỉ là sự thông minh, dũng cảm hay là thương xót các loại phẩm chất tốt đẹp, mà chỉ duy nhất một thứ gọi là nữ tính – tim tôi loạn nhịp không ngừng, tầm mắt của tôi cũng không cách nào có thể rời khỏi em, trong đầu tôi lần đầu tiên xuất hiện một cái suy nghĩ thực điên rồ - tôi bức bách bản thân quên đi cái suy nghĩ ngông cuồng ấy.
Tôi cũng vĩnh viễn chẳng có cách nào có thể quên đi hình ảnh ngày hôm ấy, em cố tình không nhìn đến nơi mà học sinh Gryffindor đang tụ tập, lại nghiêng đầu nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt em vì thế mà ửng hồng, nở một nụ cười để lộ má lúm đồng tiền với tôi.
Nhịp đập trái tim tôi rất nhanh, tôi vẫn luôn đứng yên tại chỗ, không hề nhục nhích, giống như sợ chỉ cần chạm vào một cái thôi hình ảnh tươi đẹp này sẽ trở nên vỡ vụn vậy.
Em và Krum cùng nhau nhảy mở đầu cho đêm dạ vũ này, tôi không có bạn nhảy, có người mời tôi nhưng là tôi từ chối. Tôi ban đầu chỉ định dùng xong tiệc tối rồi rời đi, nhưng vào khoảng khắc kia, tôi đã thay đổi ý định của mình.
Tôi ngồi ở bên bàn, trên không ánh nến lơ lửng lập lòe ánh sáng, trần nhà trên đầu hiển lộ bầu trời đêm rực rỡ ánh sao lộng lẫy, đây là một đêm tuyệt đẹp.
Em nói chuyện với Krum rất hợp, tôi cầm lấy thực đơn mà thất thần gọi món, tôi nhìn thấy em cười dạy cậu ta phát âm tên của mình.
Hermione, Her-mio-ne, đây là một cái tên khiến người phải khắc sâu ấn tượng trong lòng, tôi ở trong lòng niệm đi niệm lại tên của em, Hermione.
Tôi cúi đầu thưởng thức bữa ăn, chỉ trong chốc lát, tôi liền nhìn thấy Ronald ngồi xuống bên cạnh em, thoạt nhìn giống như hai người lại bắt đầu cãi nhau, trên gương mặt cậu ta là không cách nào giấu được sự chanh chua, em lại bị chọc tức điên, em tức đến đỏ hết cả mặt. Thế rồi cậu ta lại bực tức hét lên một tiếng, mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người, đến cuối cùng, em mang theo bực tức rời đi sàn nhảy.
Trông rất giống một trò hề, tôi nhìn em chằm chằm cho đến khi mất hút khỏi đám người, tôi không chút do dự mà đuổi theo sau.]
Hermione từng từ từng từ đọc hết nội dung của mấy trang nhật ký này, thời gian thì cứ một giây rồi lại một một phút cứ thế trôi đi, sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối mù.
Nàng vẫn nhớ rất rõ ký ức về đêm dạ vũ Giáng sinh năm ấy, cùng với Etheline miêu tả không sai biệt lắm, nhưng mà chuyện kế tiếp là gì đây? Nhật ký rất lộn xộn, nội dung kế tiếp cũng không thấy.
Hermione nhớ rất rõ bản thân ngồi ở ghế dài dưới một gốc cây, một mình ngồi ở đó khóc – thế nhưng hiện tại nhớ lại, nàng cảm giác bản thân vậy mà lại không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng.
Đoạn ký ức kia tựa như hư ảo sân khấu, rõ ràng mà bình đạm, không hề mang đến chút cảm giác nào.
Thời khắc này, Hermione tin rằng lúc ấy Etheline đã xuất hiện cạnh bên nàng.
_____
Lucasta: Thật có lỗi, lâu như vậy tui mới lại edit tiếp, dẫu trình edit tui nó xi cà que vô cùng, nhưng tui đã cố gắng ròi:< Mà cũng mong được chỉ giáo nhé, tui cũng cần cải thiện nữa nha. Do dạo đây tui khá lười nên ngâm hơi lâu, thế nên giờ tui đền tội:< Tôi sẽ cố gắng xem có thể edit xong sớm khum, chứ lại vào học thì tui lại mòn còn mắt với việc viết code nữa, gất bùn ạ. Nhưng tui mong tui có thể hoàn thành xong sớm cho mọi người thường thức, tại bộ này cũng ngắn, nhưng do tui quá lười ạ. Nói chung gất xin lỗi dì đã để mọi người đợi lâu như dậy:<<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT