Hermine chợt khựng lại, chăm chú nhìn từng con chữ hàng chữ này, bút tích này mang cho nàng cảm giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, đột nhiên một loại cảm xúc chua xót không hiểu được mà ập đến.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng thấy được bút tích của Etheline, nhưng không hiểu sao nàng lại luôn cảm thấy nó thật quen thuộc.

Nàng lật sang trang khác.

[Chỉ mong hôm nay tuyết sẽ không rơi, tay đã sắp không thể nào tiếp tục cầm được bút lông chim. Anna hỏi tôi đang viết cái gì, tôi nói không biết, đây là sự thật. Tôi chỉ muốn làm chút gì đó, cuộc sống trong ngục giam rất nhàm chán, em biết đấy.]

Em?

Trang giấy này không có tựa đề, vì vậy Hermione cũng không dám khẳng định đây là viết cho chính mình.

[Anna nói rất nhiều, cho dù tôi có không trả lời thì cô ấy cũng có thể nói rất lâu, đáng xấu hổ chính là, tôi lại không có nghe cô ấy nói được bao nhiêu. Tôi nhớ em, dù em chẳng hề hay biết.

Nhiệt độ không khí quá thấp, nếu có thể sử dụng bùa chú thì tốt rồi, nhưng Azkaban hiển nhiên sẽ không cân nhắc đến vấn đề này. Đũa phép của tôi đã bị tịch thu, sợ là nó đã sớm bị Bộ Phép Thuật tiêu hủy mất rồi. Nó đã ở bên tôi hơn mười năm, không nghĩ đến kết cục sau cùng của nó sẽ là như vậy, là tôi có lỗi với nó. Còn có cú mèo Shirley của tôi, tôi thả nó đi, cũng không biết hiện tại đã bay đến nơi nào, hy vọng nó có thể sống tốt. Còn có Anny, nó rất thích em, đáng tiếc em chưa từng gặp được nó.

Anna vừa mới nói, sắp đến Lễ Giáng Sinh rồi. Tôi nhờ thế mới biết được thời gian, một nơi như Azkaban thì luôn chỉ có u ám bủa vây, cửa sổ nơi ngục giam rất nhỏ, ánh nắng chỉ có thể mịt mờ tiến vào phòng giam bằng một vài tia sáng yếu ớt, hiện tại là ban ngày hay ban đêm? Tôi cũng không rõ. Thần Sáng tuần tra mỗi ngày đều sẽ đưa đồ ăn đến, một ngày hai lần, trước kia tôi luôn ghi nhớ thời gian dựa vào điều này. Một ngày rồi lại một ngày, một phút rồi lại một phút, trong ngục giam thời gian là thứ không có ý nghĩa nhất, tôi cũng không còn tiếp tục tính xem hôm nay là ngày mấy tháng mấy nữa rồi. Nhưng Anna vẫn thường xuyên đếm, mỗi tuần luôn sẽ nói cho tôi một lần... nhưng cô ấy cũng thường xuyên tính sai, luôn sẽ là sớm mấy ngày, tôi cũng không muốn gây mất hứng nên tôi chưa từng nhắc nhở cô ấy. Anna mỗi lần thông báo về kết quả của mình đôi con ngươi đều rất sáng, đó hẳn là một đôi mắt ngập tràn hy vọng cùng với ước mơ, cô ấy chỉ bị phán năm năm, nhưng tôi thì lại là chung thân.

Vô thời hạn sao, thật sự là dài dằng dặc một đời người.

Ánh sáng không đủ, tôi sắp nhìn không rõ được những con chữ trên giấy, tôi muốn viết gì đó, nhưng tại sao lại muốn viết đây.

Quá lâu, tận cùng của cô đơn, mỗi ngày đều luôn là đáng buồn như thế, tôi chỉ có dựa vào hồi ức, không ngừng tưởng niệm ngày tháng đã qua, những ký ức ấy không những không có trôi đi theo bước chảy dòng thời gian, mà ngược lại ở những lần không ngừng nhớ về ấy lại trở nên càng thêm rõ. Em hẳn là đã hoàn toàn quên lãng tất cả đi, vậy có lúc nào em từng nhớ lại được ít ỏi chút điều gì không?

Khi ký ức người mình thích bị sửa đổi cùng xóa bỏ, thứ được gọi là chân tướng ai còn có thể chứng minh? Tại thời điểm mà Xoay thời gian chưa được sử dụng, lại làm sao có thể xác nhận được sự tồn tại thực sự đây?

Giờ phút ngày đây, tôi ở Ngục Azkaban lạnh lẽo viết nên những bức thư sẽ không bao giờ được gửi đi, em ở văn phòng Ban Thi hành Luật Pháp Thuật Bộ Pháp Thuật hay Trang trại Hang Sóc cười đến khoe ra má lúm đồng tiền, thứ đọng trên tay tôi lại là sương lạnh cùng băng hoa, bút lông chim vẫn đang viết lại run rẫy không ngừng vì đôi tay bị lạnh đến đỏ cả da thịt đau nhức kéo dài, đây chính là nhân sinh mà chính tôi đã lựa chọn.]

Bút tích càng ngày càng trở nên xiêu vẹo và cũng đơn giản dần, Hermione gắt gao nhìn chằm chằm vào những con chữ không thể nào có thể được xem là đúng với quy tắc chữ viết kia, phảng phất như là có điều gì đó muốn phá vỡ xiềng xích, từ tận sâu bên trong trí nhớ đã bị phủ đầy bụi từ lâu của nàng được giải phóng.

Một vài đoạn ký ức xám trắng không có cảm xúc trong nháy mắt trở nên sống động phong phú một cách bất chợt, đột nhiên đầu nàng bị một mớ những chi tiết rải rác xông đến nhiễu loạn.

Nhưng mà không đến nửa giây, hết thảy lại quay trở về sự bình tĩnh vốn có.

Lucasta: Quằn quại vì kỳ thi cùng sự lười biếng của mình rốt cuộc tui cũng lấy lại chút siêng năng để đặt đít edit tiếp rồi đây. Thật sự thì với một người chưa hề có kinh nghiệm edit mà chỉ với viết truyện như mình thì việc edit thật sự có chút quá sức, xin lỗi nếu bản edit của mình có í ẹ quá nha, nhưng mình đã cố hết sức rồi. Tại chuyên của mình vẫn là viết thay vì edit một bộ truyện nào đó. Thực lòng mà nói thì có đôi chỗ mình cũng không phải edit thế nào cho phải, mặc dù mình đã dùng tận vài phần mềm Quick Translate để từ những bản dịch qt ấy mà edit, nên có chỗ nào sai sai thì mong mọi người giúp mình sửa với nhe, mình cảm ơn nhiều. Ờm, nói chút về bộ truyện này thì với mình đây là một câu chuyện tình đơn phương khá là đau lòng, tình yêu của Etheline thật sự rất hèn mọn, từ đầu tới cuối... vẫn luôn hèn mọn như vậy, ôm lấy tình yêu của mình bảo vệ nó rồi để người mình yêu mình hạnh phúc, đó là Etheline, nói tới đây thôi, hơi Spoil quá rồi. Hẹn gặp lại mọi người sớm nhất có thể, nếu mình siêng:>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play