Đèn trong phòng ngủ chính đã tắt, ngọn đèn ngủ phản chiếu các hoa văn chạm khắc trên mặt tường. Anh luôn cảm thấy có điều gì đó khác lạ trong phòng ngủ, thì ra là một tuần không gặp, trong phòng đã lắp thêm một ngọn đèn ngủ hoa hoét lòe loẹt.
Nghe thấy tiếng động, cô gái đang trong chăn liền lật chăn ngồi dậy, vươn tay về phía anh: “Mau vào đây đi! Ấm lắm.”
Trương Tuyết Tề bước đến bên giường, cầm cốc nước trên chiếc bàn nhỏ lên uống, yết hầu chuyển động, rũ mắt nhìn cô. Tưởng Tinh ngẩng đầu mong đợi chờ anh, ánh mắt đảo qua nơi nào đó, rồi đột nhiên bị mắc kẹt.
Màu xám trông thật lộ…
Anh cong môi, dường như không nhìn thấy, vừa định đặt cốc nước xuống thì cô nhỏ giọng nói: “Cho tớ uống một chút.”
Anh không vạch trần con quỷ nhỏ háo sắc, thấy cô uống xong, bèn đón lấy chiếc cốc, thuận tay rót thêm đầy cốc nước, vì trước khi đi ngủ cô sẽ uống thêm một lần nữa.
Trương Tuyết Tề nhấc chăn lên giường, tự nhiên kéo eo cô lại. Cô di chuyển trong vòng tay anh, muốn tìm một tư thế ngủ thật thoải mái, anh lại khẽ cau mày vỗ nhẹ vào mông cô, cô lập tức không cử động nữa.
“Có phải rất ấm không?” Tưởng Tinh tì cằm lên ngực anh, hỏi như muốn nhận công lao.
“Ừm.” Chẳng đến mười phút, anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Món đồ cần thiết trên giường cho mùa Đông khi không có bạn trai chính là chăn điện.”
Từ khi ôm cô ngủ, anh mới thực sự hiểu rằng, nhiệt độ cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau một trời một vực. Cho dù là cô có mặc nhiều thế nào, bịt kín ra sao thì chân tay vẫn không đủ ấm.
Khi trêu chọc anh, cô thích lén lút nhét bàn tay lạnh cóng của mình vào trong áo anh, nhưng chẳng bao lâu lại tự giác rút ra vì sợ anh bị lạnh. Thích trêu chọc anh là thật và thương anh cũng là thật.
Một bàn tay nhỏ áp lên vị trí dạ dày của anh qua lớp áo.
Trương Tuyết Tề áp lên tay cô, nhắm mắt hôn lên má cô: “Kiếm tiền nuôi gia đình.”
Cô hừ một tiếng: “Nghe nói uống rượu sẽ già nhanh, mấy chục năm nữa cậu sẽ là một ông già, còn tớ vẫn là cô vợ dễ thương hoạt bát.”
“Có già đến mấy thì vẫn là chồng của cậu.” Anh nói.
Tưởng Tinh kiềm chế không để khoé miệng mình cong lên, rồi lại làm bộ rụt rè: “Vẫn chưa tính, còn chưa đăng ký mà.”
“Chưa tính cái gì?”
“Chồng.”
Trương Tuyết Tề thấp giọng đáp một tiếng.
“Cậu, cậu lợi dụng tớ.” Cô giơ nắm đấm về phía anh, nhưng lại bị anh bắt được, sau đó đè dưới người hôn thật sâu.
Cảm giác bồng bềnh như trên mây lại ập đến, người cô cứ thế tự nhiên dán chặt vào người anh, cùng chăn điện ấm áp, cơ thể người đàn ông lại nóng, cô bị quấn ở giữa, cảm thấy như đang ngủ bên bếp lửa, trong tiếng tí tách của củi khô, trái tim không kiềm chế được mà run rẩy.
Bất luận là tinh thần hay cơ thể, thì mức độ phù hợp giữa họ đều quá cao, nên sắp phát sinh điều gì cả hai đều rất rõ. Anh lấy đồ trong ngăn kéo bàn cạnh giường, xé ra, rồi lại cúi xuống tiếp tục hôn cô. Đột nhiên Tưởng Tinh nắm lấy ngón tay anh, khẽ nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu.”
Trương Tuyết Tề mơ hồ ừm một tiếng: “Qua 12 giờ rồi, là hôm qua mới đúng.”
“Đang là buổi tối thì vẫn là hôm nay.”
Anh rời khỏi môi cô, đưa chóp mũi đến cọ cọ: “Sao thế?”
“Để tớ giúp cậu.”
Đôi mắt ấy ẩn chứa tia ngại ngùng, anh thở chậm và nặng nhọc, từ từ hỏi: “Giúp cái gì?”
“Là việc trước đây cậu từng đề cập tới đó.” Tưởng Tinh xấu hổ nhìn anh, cô cắn môi: “Là sinh nhật cậu, nên tớ sẽ đồng ý một lần.”
Trương Tuyết Tề hơi nheo mắt lại, người cũng dần dần nằm xuống, khàn giọng nói: “Cậu có làm được không?”
Cô đỏ mặt, đổi thành tư thế chủ động. Bất luận là làm gì, thì vẫn phải lấy hôn làm chủ. Anh áp vào môi cô, vừa liếm mút vừa nói: “Bớt xem mấy thứ đó đi.”
Đèn tường kéo dài bóng người, mờ ảo mà nóng bỏng và đó cũng là chủ đề chính của đêm nay.
….
Vào đêm Vọng lễ, cả hai gia đình cùng nhau ăn tối. Tưởng Tinh vừa bước vào phòng, thì hai bông hoa chị em đang ngồi trên sofa lập tức đưa mắt qua nhìn. Phương Diệu tươi cười vẫy cô lại, đồng thời không giấu được sự phấn khích: “Tinh Tinh, nghe nói A Tề đã cầu hôn con rồi phải không?”
Tưởng Tinh bất giác liếc nhìn sang ánh mắt ẩn chứa nụ cười của bà Tô, sắc mặt ửng hồng: “Dạ, là hôm qua ạ.”
“Trời ơi, cuối cùng thì ngày này cũng tới.” Trong lòng Phương Diệu tràn ngập xúc động, bà ôm lấy Tưởng Tinh: “Ăn cơm xong thì qua bên dì, dì có quà cho con.”
Tưởng Tinh sửng sốt: “Tối nay bọn con có thể sẽ về bên đường số một Tân Hải.”
Phương Diệu chớp mắt, còn bà Tô nở nụ cười bất lực: “Bảo con đi lấy quà, chứ có giữ con lại cả đêm đâu, sao mà phải hoảng hốt thế?”
Tưởng Tinh xấu hổ, cô nói thêm vài câu rồi vào bếp xem dì Lưu làm cơm.
Giọng của Phương Diệu nho nhỏ truyền đến: “Tinh Tinh và A Tề ngọt ngào thật đó, suốt ngày dính lấy nhau, tình chàng ý thiếp, tốt thật…”
Cơm canh cơ bản đã làm xong, chỉ đợi những người đàn ông trong gia đình về ăn. Tưởng Tinh vào bếp lần thứ ba, ăn vụng từ sườn, thịt chiên giòn, cho đến cà tím, cô thỏa mãn muốn lẻn ra ngoài, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa bên khung cửa. Hai mắt cô sáng ngời, lập tức lao tới ôm anh, nhưng bị anh đưa lòng bàn tay ấn lên đầu, không có phép lại gần.
“Đã rửa tay chưa?” Trương Tuyết Tề nhàn nhạt nhìn cô: “Lại muốn lau tay lên áo tớ nữa hả?”
Tưởng Tinh bĩu môi, cô rửa tay rồi đi ra, anh mỉm cười muốn ôm cô nhưng bị cô nghiêng người né tránh, sau đó học theo miệng lưỡi anh, nói: “Đã tắm chưa, nếu chưa tắm thì không được ôm trong khi tớ sạch sẽ rồi.”
Một bắt một tránh, Tưởng Tinh giành chiến thắng, cô cứ thế chen ngồi vào giữa cặp đôi bông hoa chị em, khoác tay hai người họ, đầu thì tựa lên vai bà Tô và mỉm cười tự mãn với Trương Tuyết Tề đi ra sau đang ngồi phía đối diện.
Tất cả mọi người đi làm đều đã về và chuẩn bị ăn cơm. Tưởng Tinh vừa mở cửa phòng, thì một bóng người đột nhiên đẩy cửa đi vào, áp lưng cô lên cánh cửa rồi hôn, anh vừa cắn môi cô vừa thấp giọng cười: “Tối qua cả người như muốn bay lên rồi, thế mà hôm nay lại giở trò với tớ.”
“Là do cậu không cho tớ ôm…” Cô còn chưa kịp nói hết câu, thì đầu lưỡi của anh đã chen vào, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Ba mươi giây trôi qua lại chỉ như một khoảnh khắc. Ngay khi môi Trương Tuyết Tề chạm vào cổ cô, cô lập tức đập mạnh lên vai anh: “Không được! Xuống nhà ăn cơm.”
“Nhẫn đâu rồi?” Anh nắm lấy tay cô, trên ngón tay trống không, trơn bóng, chẳng có thứ gì.
“Tớ cất đi rồi.”
Anh cau mày: “Đã cầu hôn rồi thì lúc nào cũng phải đeo.”
“Viên kim cương to như vậy mà cứ đeo cả ngày thì phô trương chết đi được.” Tưởng Tinh thẹn thùng: “Hôm nào chúng ta đi mua một đôi đơn giản hơn chút nhé, còn chiếc nhẫn kia đợi khi nào tuyên thệ trong đám cưới thì đeo.”
“Không được.” Anh nghiêm nghị nói: “Đeo vào rồi hãy xuống ăn cơm.”
Khi đàn ông ấu trĩ quả thực rất giống trẻ con. Tưởng Tinh không thể chống lại, nên đành đeo nó ngay trước mặt anh. Sắc mặt anh đã dịu dàng trở lại, sau khi hôn môi lần nữa mới dắt tay cô xuống lầu, ngồi vào bàn ăn.
Không hiểu do viên kim cương quá bắt mắt hay là cặp đôi trẻ luôn thu hút sự chú ý của mọi người mà chỉ vài phút sau thì độ tập trung của mọi người đều theo giọng nói của Phương Diệu mà chuyển cả sang tay của Tưởng Tinh.
“Nhẫn của Tinh Tinh đẹp quá.” Phương Diệu ôm má khen ngợi: “Mắt thẩm mỹ của A Tề giống dì nên rất tốt.”
Bà Tô hỏi: “Tối nay hai con định qua bên đường số một Tân Hải phải không?”
Trương Tuyết Tề gật đầu: “Vâng ạ, cả hai ngày cuối tuần đều ở bên đấy.”
Một cặp đôi trẻ, cuối tuần lại không ở nhà thì sẽ làm gì, còn làm gì được nữa, hoàn toàn chẳng cần phải đoán. Độ nóng trên mặt Tưởng Tinh không hề giảm đi, đến ngẩng đầu lên cô cũng không dám.
“Đồ ăn đêm còn có bánh táo, là món Tưởng Tinh thích ăn.” Bà Tô nhìn con gái: “Hai đứa ăn một chút rồi hãy đi.”
“Là Tô Tô tự tay vào bếp làm đó.” Phương Diệu nói: “Với lại hôm nay là thứ sáu, thời gian còn nhiều, không cần vội về sớm.”
“Cảm ơn ma mi.” Tưởng Tinh mím môi nói.
“Được ạ, bọn con ở lại muộn chút rồi về.” Trương Tuyết Tề đáp lại.
Tại sao cái tên cẩu tặc này lại có thể tự nhiên thoải mái như vậy và chỉ có cô là người mặt đỏ tim đập?
Tưởng Tinh ủ rũ không lên tiếng, cô nhấc chân đá vào người bên cạnh dưới gầm bàn, sau đó ngẩng đầu lên vờ như vô tình, liếc nhìn anh. Anh cũng đang nhìn cô, sau khi tầm mắt giao nhau, anh khẽ cười hỏi: “Muốn ăn gì nào? Để tớ gắp giúp cậu.”
“Với tớ mà cậu còn khách sáo nữa hả?” Trương Tuyết Tề buồn cười, nói: “Khẩu vị hôm nay đã khá hơn chút nào chưa?”
Ai thèm khách sáo với anh chứ, là do không hợp khung cảnh mà thôi. Nếu không có người lớn ở đây, thì cô có thể ngồi lên đùi anh, để anh đút cho mình ăn và hoàn toàn không cần động tay.
Các vị phụ huynh đang trò chuyện vui vẻ, nên không còn chú ý đến hai người họ nữa. Cô dùng giọng chỉ hai người nghe thấy, bực bội nói: “Khẩu vị của tớ không tốt khi nào thế?”
“Khi mà không có Trương Tuyết Tề.” Anh nói.
Cô đang muốn vặn lại rằng “khi không có cậu thì khẩu vị của tớ cũng vẫn tốt”, nhưng không nói ra, vì nó đi ngược lại với mong muốn của cô, cô muốn có anh bên cạnh.
….
Sau bữa tối, phái nam thì lên phòng làm việc trên lầu hai bàn chuyện, còn phái nữ thì ngồi dưới phòng khách tán gẫu. Từ chuyện đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ cho tới chuyện sinh con và nuôi dạy con cái, Tưởng Tinh cảm thấy như cả cuộc đời mình đã trôi qua rồi vậy. Sau khi bà Tô rời đi, mãi vẫn không quay lại, cô đã vào phòng bếp tìm: “Ma mi?”
Bà Tô cắt một miếng bánh táo nhỏ đưa lên miệng Tưởng Tinh: “Nếm thử xem sao.”
Cô cắn lấy, vừa nhai vừa gật đầu: “Ngon quá, vẫn là hương vị trước đây!”
“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” Bà Tô khẽ cười: “Mẹ làm hai cái, lát nữa con về thì cầm theo một cái, cuối tuần có thể ăn.”
Đột nhiên Tưởng Tinh giật mình, bởi vì chữ “về”.
“Cứ cho vào tủ lạnh, lúc nào ăn chỉ cần bỏ vào lò vi sóng một chút là được. Nhưng phải ăn nhanh, để lâu quá thì mùi vị không ngon, tốt nhất là…” Câu nói của bà Tô đột ngột dừng lại, bà nghiêng đầu nhìn con gái, ngạc nhiên nói: “Sao lại khóc?”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi cái thì nước mắt cô lại càng rơi dữ dội hơn. Tưởng Tinh ôm eo bà Tô, áp má vào vai và cổ bà, giọng nói có chút run run: “Ma mi.”
Hai mẹ con luôn có sự gắn kết, cô có thể cảm nhận được cảm xúc hôm nay của bà Tô khác với mọi ngày, là một người mẹ, đương nhiên bà cũng sẽ đồng cảm được phần nào với những giọt nước mắt của con gái lúc này: “Cũng may là lấy chồng gần, ở ngay đối diện, mối quan hệ giữa hai gia đình lại luôn tốt đẹp, nếu con mà gả đi xa thì khả năng cao là lão Tưởng còn khóc dữ hơn cả con nữa kìa.”
“Con không muốn rời xa ba mẹ.” Tưởng Tinh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống làm ướt áo bà Tô.
“Vậy con muốn rời xa A Tề sao?” Bà Tô trêu đùa: “Hay là sau khi kết hôn, con và A Tề vẫn ai về nhà nấy, con ở với ba mẹ, không ở với thằng bé, được không?”
Khuôn mặt xám xịt của Trương Tuyết Tề hiện lên trong đầu Tưởng Tinh, cô khó xử nói: “Như vậy không ổn đâu… Bọn con là vợ chồng son mà.”
Bà Tô gõ nhẹ lên đầu con gái, không nhịn được mà bật cười: “Trong nhà chỉ có một mình con, cũng đâu có nhường lại phòng của con cho em trai hay em gái được, sợ cái gì.”
Tưởng Tinh sụt sịt, ủ rũ vâng một tiếng.
“Tinh Tinh.” Bà Tô nhìn xuống cô, nhẹ nhàng nói: “Con có hạnh phúc khi được gả cho A Tề không?”
Cô gật đầu: “Rất hạnh phúc.”
“Ma mi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần con tình nguyện, vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.” Bà Tô nắm tay con gái, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: “Những việc còn lại hãy để bọn mẹ chuẩn bị.”
….
Phái nam xuống lầu, vừa hay bánh táo được bê lên và phòng khách lại trở về với vẻ ồn ào khi nãy.
Tưởng Tinh vào phòng bếp lấy cốc, Trương Tuyết Tề cũng đi theo, anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Sao mắt cậu đỏ thế, vừa khóc à?”
“Tớ đâu có khóc.” Cô lẩm bầm, không chịu thừa nhận. Anh nhanh hơn một bước, cầm lấy chiếc cốc thuỷ tinh, kéo cô đối diện với mình, rồi vòng tay ôm cô: “Giận tớ rồi sao?”
Cô cụp mắt xuống, không lên tiếng.
“Cậu không muốn đeo nhẫn thì ngay tối nay chúng ta sẽ đi mua một đôi mới.” Anh rất có ý muốn lấy lòng.
Tưởng Tinh nhướng mày, hốc mắt có chút ẩm ướt, khiến anh nhìn đến mềm lòng: “Sau khi kết hôn thì tình cảm cậu dành cho tớ có thay đổi không?”
Hội chứng tiền hôn nhân? Trương Tuyết Tề trả lời vô cùng dứt khoát: “Sẽ không.”
“Tớ cũng cảm thấy là không.” Cô bĩu môi còn anh thì mỉm cười ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng cô như đang dỗ dành trẻ con: “Có phải không nỡ đi không? Hay là hai ngày tới ai ở nhà nấy, tối nay chúng ta không về bên kia ở nữa.”
“Không được.” Cô ôm lại anh, không vui nói: “Quà trên cây thông Noel còn chưa bóc nữa.”
“Sáng mai chúng ta sẽ qua đó bóc.”
“Tớ muốn bóc luôn tối nay.”
“Được, vậy thì bóc xong tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
“Không.” Cô cau mày làm nũng, ủ rũ nói: “Tớ không muốn về cùng cậu, tớ muốn ngủ cùng cậu.”
Anh mỉm cười: “Được, nghe theo cậu.”
….
Thời khắc chia ly thì cảm giác mất mát càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tưởng Tinh cảm thấy lòng dạ bồn chồn, cô viện cớ còn quên đồ trong phòng, nên đi ra tới sân lại vòng lại rồi vội vàng đi lên lầu. Khi ngang qua phòng ngủ của bà Tô và lão Tưởng, cửa phòng hai người hé mở, cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng từ bên trong truyền ra.
Bà Tô: “Kiếm tiền nhiều đến mấy thì khi người ngã xuống, sẽ lấy ai là người tiêu chỗ tiền đó?”
Lão Tưởng: “Có bà và Tinh Tinh tiêu chứ sao.”
Bà Tô: “Xì, ông có mỗi một cô con gái, sau này ông đổ bệnh nằm ra đó, thì chẳng phải lại đến lượt con bé phải chăm ông sao, ông có nỡ không?”
Lão Tưởng: “Haizz, giao lưu vì công việc, khó tránh khỏi việc phải uống rượu, tôi hứa với bà, sang năm mới sẽ uống ít hơn, bà thấy khi bà mới mang thai Tinh Tinh đấy, tôi đã thuận lợi cai được thuốc rồi đó, tôi rất có quyết tâm.”
Bà Tô: “Tôi chẳng thèm để ý đến ông nữa, dù sao thì tôi cũng ăn uống lành mạnh và tập thể dục đều đặn, sau này ông già nua ốm yếu rồi còn tôi vẫn là bà vợ xinh đẹp nhất nhóm, rồi nhảy nhót khiêu vũ cùng các ông khác, cho ông tức mà chết luôn đi.”
Lão Tưởng: “Tôi thề, tôi nói được sẽ làm được.”
Bà Tô: “Trước khi con gái kết hôn, ông liệu liệu mà tập thể dục cho cẩn thận, đến phòng tập cùng tôi, đã nghe rõ chưa?”
Lão Tưởng: “Đã nghe rõ thưa vợ đại nhân.”
….
Tưởng Tinh dựa vào tường, trầm mặc một hồi rồi lặng lẽ rời đi. Xe của Trương Tuyết Tề đã đậu ở cửa, cửa sổ phía sau hạ xuống, Doug đang ngồi xổm bên trong, lộ ra cái đầu nhỏ đầy lông. Khi thấy cô, nó cười toe toét, vẫy đuôi vui mừng. Còn anh thì mặc một cây đồ đen, yên tĩnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những bông tuyết mỏng manh rơi xuống.
“Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh xuất hiện ở cửa, khẽ lên tiếng gọi.
Anh dừng lại một giây rồi quay lại nhìn về phía cô. Khoảnh khắc này, dường như đã quay lại thời điểm đó, khi mà họ nhìn nhau từ xa trong đêm Giao thừa đầy tuyết.
“Tuyết rơi rồi.” Anh nói.
“Ừm.” Cô đi về phía anh, nắm lấy tay anh: “Chúng ta về nhà thôi.”
Có hàng ngàn ngọn đèn bên mỗi ô cửa sổ và có quá nhiều câu chuyện mà chúng ta không thể nhìn thấy được. Nhưng cô và anh đã tìm được ngọn đèn chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Đèn sáng, đèn tắt là cả một đời.
“Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT