Để thuận tiện cho công việc, các nhân viên của Studio Hurricane Thần Hiểu sẽ có một “nghệ danh” của riêng mình sau khi vào làm việc tại công ty. Vu Tư Hiểu là Zizi, Hứa Thư Trạch là Tầm Kha, nam đồng nghiệp có phong cách hip-hop mới vào tên Bổn Lam, còn Tưởng Tinh là Người Tuyết.

Hứa Thư Trạch nở nụ cười sâu xa nhìn cô.

Khuôn mặt Bổn Lam thì như núi băng vạn năm bất biến và ngơ ngác đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Vu Tư Hiểu đẩy cốc kem dâu của mình đến trước mặt Tưởng Tinh, rồi lại múc một thìa sô cô la của cô, thuận miệng hỏi: “Tinh Tinh, có phải em rất thích tuyết không?”

Tưởng Tinh không dám ngước lên vì sợ đối diện với ánh mắt của Hứa Thư Trạch, cô sẽ bị ánh mắt trêu chọc đó nhìn thấu mất: “Trắng xóa một vùng, rất đẹp ạ.”

“Tuyết mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng trong sáng.” Đôi mắt Vu Tư Hiểu cong cong: “Cũng như em vậy.”

Tuyết thật trong sáng. Nhưng cái người có tên “Tuyết” lại không được trong sáng cho lắm…

Tưởng Tinh đút từng miếng kem vào miệng, trời thu se lạnh, nhưng cô lại chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, hận không thể bỏ thêm vài viên đá để giảm nhiệt. Không phải cô đang nghĩ đến mấy bộ phim “đen”, mà là Trương Tuyết Tề ngày nào cũng không ngừng nhảy nhót trong đầu, chỉ cần cô lơ là một chút là sẽ bị ảo mộng lôi kéo rồi nhìn thấy anh.

Ngày đầu tiên không có Trương Tuyết Tề: Nhớ anh.

Ngày thứ hai không có Trương Tuyết Tề: Thú vị!

Ngoại trừ ngày đầu tiên cần phá vỡ rào cản, đọc diễn văn và mộ tả về triển vọng ngành ra, thì đến ngày thứ hai là bắt đầu tập huấn, nửa ngày giao lưu, có cả lý thuyết và thực hành, cũng như diễn giải tình cảnh tại chỗ và quan sát thực địa nữa. Tóm lại, hành trình mỗi ngày đều vô cùng thú vị và thoải mái, buổi tối còn có thể khám phá nhiều điểm tham quan khác nhau ở Nhiêu Hải.

Gọi một cách mỹ miều thì là: Công tác.

Vào đêm thứ ba, bốn người bọn họ xông vào một quán bar bình dân, ánh đèn rực rỡ cùng tiếng nhạc chói tai. Bổn Lam, người luôn chậm chân theo sau, tựa người chết rồi chẳng hề cử động, lúc này lại như được tìm thấy bản thân, anh ta hăng tiết gà lao lên sân khấu vài bước để “cướp nghề” của DJ. Dưới sự xâm nhập của người lạ, lại càng khiến bầu không khí mỗi lúc một thêm sôi động.

Ba người còn lại ngồi lạc lõng tại chỗ, Tưởng Tinh liếc qua một dãy tên rượu nổi tiếng, trong lòng có chút khó khăn bèn ghé bên tai Vu Tư Hiểu, hỏi: “Loại nào ngon? Em rất ít khi uống rượu.”

“Em thích rượu vị ngọt, chua, hay là vị nồng một chút?”

“Ngọt đi.”

Vu Tư Hiểu lướt nhìn nhanh như chớp và thuần thục chỉ ra cho cô vài loại. Tưởng Tinh xem xét rất lâu, cuối cùng chọn ra một loại có cái tên thú vị: Hà mã nghịch nước.

Uống rượu, tán gẫu, nói về sự phát triển của ngành, từ chuyện dài đến chuyện ngắn, men rượu khiến người ta trở nên xúc động, lúc trầm lúc bổng, cuối cùng khi quay về chuyện tình cảm thì mọi người đều chẳng nói mà hiểu, tự động im lặng trong vài giây.

Hứa Thư Trạch đang nhìn vào điện thoại, khi nghe thấy nhắc đến chuyện của mình mới nở nụ cười nhàn nhạt, đáp lại vài câu. Trên người anh ta luôn có một bầu không khí u uất sâu sắc quanh quẩn trước sau.

Với một vài ngày quan sát tại công ty, Tưởng Tinh hơi nghi ngờ rằng không biết liệu Hứa Thư Trạch và Vu Tư Hiểu có phải là một đôi ngầm hay không. Nhưng sau đó, Vu Tư Hiểu đã bí mật thông báo rằng Tầm Kha thích một người ở trong ngành và nghệ danh của anh ta cũng có liên quan đến người đó.

Kết quả là trong những ngày tập huấn vừa qua, Tưởng Tinh đã luôn quảng giao, thân thiện, câu mà cô nói nhiều nhất chính là: “Xin chào, tôi tên là Tưởng Tinh, xin hỏi bạn tên là gì?”

……

Sau khi uống vài ly rượu pha chế, men rượu dần dần bốc lên, cô đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, buồn ngủ nhưng lại chẳng thể ngủ. Vu Tư Hiểu và Tưởng Tinh kề sát vai bên nhau, đầu chạm đầu, lười biếng dựa vào nhau. 

“Tinh Tinh.” Vu Tư Hiểu nhẹ nhàng lên tiếng: “Tại sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện hẹn hò với trúc mã?”

Tưởng Tinh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Bởi vì cuối cùng em cũng đã phát hiện ra rằng mình thích cậu ấy.”

“Trước đây chưa từng nhận ra sao?” Vu Tư Hiểu tò mò nhìn cô.

“Em có hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm.” Tưởng Tinh xoa xoa mũi: “Hoặc có thể nói em có chút chậm hiểu về tình cảm dành cho cậu ấy, luôn cảm thấy sự yêu thích dành cho cậu ấy là yêu thích giữa hai người bạn, vậy nên đã bỏ lỡ rất nhiều năm.”

Đột nhiên Vu Tư Hiểu nói: “Vậy trúc mã của em chắc hẳn là thích em từ lâu rồi nhỉ?”

Tưởng Tinh nhìn cô ấy bằng ánh mắt mịt mờ, rồi chậm rãi nở nụ cười: “Ban đầu em còn tưởng giữa tình bạn khác giới thì luôn có một người phải lùi lại một bước, giấu giếm tình cảm của mình đi, để tình cảm của đôi bên được bình đẳng.”

“Thích một ai đó là cảm xúc hết sức mãnh liệt và thích dành cho bạn bè sẽ thấp hơn một chút.” Vu Tư Hiểu nói: “Nếu muốn ở cạnh nhau mà không bị phát hiện thì bắt buộc phải che giấu rất nhiều thứ.”

“Còn chị thì sao?” Tưởng Tinh khẽ hỏi: “Bây giờ chị có người mà mình thích không?”

Ánh đèn chuyển động chiếu qua khuôn mặt từng người trong quán bar, nụ cười của Vu Tư Hiểu ẩn hiện trong tia sáng: “Chị luôn có người mình thích mà, đó là chồng chị.”

Tưởng Tinh nhất thời thương cảm: “Nhưng anh ấy…”

Chồng của Vu Tư Hiểu đã mất cách đây ba năm, khi đó con trai của cô ấy mới được hai tuổi.

“Ai nói cả đời người chỉ được thích một người chứ?” Vu Tư Hiểu cảm nhận được cảm xúc chợt chùng xuống của Tưởng Tinh, bèn an ủi ngược lại cô: “Chồng chị rất yêu thương chị, nên nhất định không hy vọng chị sẽ cô quạnh cả đời.”

Tưởng Tinh nhẹ nhàng gật đầu, cô uống cạn nốt chỗ rượu trong cốc, cảm thấy trong lòng ngổ ngạt, khó thở.

“Đừng lo, có người thích chị mà.” Vu Tư Hiểu nhéo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Có một chàng trai rất đẹp trai theo đuổi chị, mà còn đang học Cao học nữa kìa.”

“Không phải là…”

Ánh mắt Tưởng Tinh có vẻ kỳ quái, con ngươi chuyển hướng nhìn lên người đồng nghiệp đang lắc lư trên sân khấu.

Nhìn theo ánh mắt của cô, Vu Tư Hiểu tìm được mục tiêu bèn bật cười, liên tục xua tay: “Sao có thể là Bổn Lam được chứ, hơn nữa Bổn Lam đâu phải là nam sinh nhỏ tuổi, anh ta lớn hơn chị đó, năm nay ba mươi mốt rồi.”

….

Quay lại khách sạn, Vu Tư Hiểu kêu buồn ngủ rồi cứ thế lao lên giường chìm vào giấc ngủ sâu. Tưởng Tinh từ phòng tắm đi ra, phát hiện cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế ngã úp xuống khi nãy, cô khẽ gọi, thấy đối phương chẳng có phản ứng gì mới ngồi xổm bên đầu giường giúp cô ấy tẩy trang, thay quần áo rồi kéo chăn đắp cho cô ấy. Sau khi hoàn thành mọi thứ, mới mềm nhũn người ngã lên chiếc giường nhỏ của mình.

Rượu vào lời ra, khi say là chân thành nhất.

Ngày thứ ba không có Trương Tuyết Tề: Chán nản.

….

Đêm thu se lạnh, Trương Tuyết Tề gấp máy tính lại, tay trái cầm cốc nước trên bàn, tay phải cầm điện thoại, vừa uống nước vừa bấm. Khung trò chuyện trên cùng của Wechat đã tích tụ rất nhiều chấm đỏ thông báo mới. Anh nhấp vào, lướt từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, theo ánh mắt đang cụp xuống, đôi lông mày luôn nhíu chặt cả tối lúc này đã dần thả lỏng.

Dường như cô rất nhớ anh.

Tưởng Tinh: “Trương Tuyết Tề, Trương Tuyết Tề, Trương Tuyết Tề.” 22 giờ 49 phút.

Tưởng Tinh: “Để ý đến tớ đi, để ý đến tớ đi, để ý đến tớ đi.” 22 giờ 49 phút.

Tưởng Tinh: Biểu tượng cảm xúc “nước mắt lưng tròng”. 22 giờ 51 phút.

Tưởng Tinh: “Tưởng Tinh” vỗ vỗ vào tay tớ, nói sờ thật thích.

Đây là gì? Trương Tuyết Tề cau mày. Bị cô lấy điện thoại đổi thành cái này từ khi nào thế? Anh bất lực thở dài. Nhóc “háo sắc” không có ai quản nên ngày càng bừa bãi rồi.

Không đợi anh trả lời, thì một vài tin nhắn khác lại tới.

Tưởng Tinh: “Cậu không thể đi ngủ vào giờ này được.” 23 giờ 07 phút.

Tưởng Tinh: “Cẩu tặc, cậu đang làm gì thế?” 23 giờ 07 phút.

Tưởng Tinh: “Không phải là đang ăn cơm với Ngọt tổng, Mặn tổng, Cay tổng, hay Tiêu Tiêu tổng đó chứ!” 23 giờ 08 phút.

Tưởng Tinh: Biểu tượng cảm xúc “Sam Thái xoè cánh bay vọt tới”. 23 giờ 08 phút [1]

Tưởng Tinh: “Cậu có tin là tớ sẽ về ngay trong đêm để đánh cậu không?” 23 giờ 09 phút.

Luồng ánh sáng dịu nhẹ chiếu trên đôi lông mày, anh đứng dựa người vào máy giặt, bắt đầu trả lời từng tin nhắn của cô.

Trương Tuyết Tề: “Tớ vừa làm việc.”

Trương Tuyết Tề: “Không được sửa bậy trong điện thoại của tớ, cẩn thận tớ xử cậu đó.”

Trương Tuyết Tề: “Chẳng có ngọt mặn cay gì ở đây hết, nhưng lại ngửi thấy có mùi chua nè.”

Trương Tuyết Tề: “Chuẩn bị đi tắm, lát nữa tớ sẽ gọi cho cậu.”

Anh vừa chạm vào nút khoá màn hình thì thấy khung chat hiện lên dòng chữ “Bên kia đang soạn tin nhắn”, nên lại kiên nhẫn chờ cô.

Tưởng Tinh: “Cho tớ nhìn.”

Tưởng Tinh: “Tớ nhìn cậu tắm.”

Một giây tiếp theo, màn hình thay đổi, cuộc gọi video của cô xuất hiện trên điện thoại anh.

….

Đèn tường bên Tưởng Tinh vẫn sáng, đây cũng là nguồn sáng duy nhất trong cả căn phòng. Cô kéo chăn che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe đang nhìn vào màn hình không chớp mắt.

Cuối cùng, đầu bên kia cũng được kết nối. Đường quai hàm của anh xuất hiện trong ống kính, còn cả đôi mắt đang nhìn xuống màn hình nữa.

Đôi mắt mệt mỏi của Tưởng Tinh lập tức cong lên như vầng trăng non khi trông thấy anh.

“Hừm, đi tắm cũng không thèm nói với tớ.” Giọng cô bị bóp nghẹt dưới lớp chăn, ở phía bên anh nghe lại càng thấy nhỏ hơn.

Điện thoại đang được anh cầm đi vào phòng tắm.

“Dựng màn hình lên và hướng về phía cậu.” Tưởng Tinh vẫn đang hạ giọng hưng phấn chỉ dẫn: “Không được hướng lên trần nhà.”

“Uống rượu hả?” Trương Tuyết Tề nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đột ngột lộ ra ngoài lớp chăn màu trắng cùng tâm trạng phấn khích khác thường của cô, bèn cau mày cảnh giác: “Cậu đang ở đâu thế?”

Tưởng Tinh đặt ngón tay trỏ lên môi, suỵt một tiếng: “Zizi ngủ rồi, tớ đang ở trong phòng của tớ mà.”

Xem ra là uống không hề ít. Cô đang đeo tai nghe, nên giọng của anh hoàn toàn không thể phát ra ngoài phòng, gào thét với ai thế hả?

Trương Tuyết Tề nghiêm mặt nói: “Tớ đã nói là không được uống nhiều rượu như vậy rồi cơ mà.”

Hai mắt Tưởng Tinh mịt mờ, gật đầu thật mạnh, miệng thì nói: “Sao cậu không tắm đi, mau cởi ra nào.”

Cũng biết chuyển chủ đề nhanh đấy chứ.

Trương Tuyết Tề trầm ngâm nhìn cô, nghĩ xem có nên ghi lại video màn hình đợi ngày mai cô tỉnh rồi, anh sẽ gửi cho cô hay không và gửi kèm theo một dòng giới thiệu nữa: Bàn luận về việc nữ lưu mạnh được ra đời thế nào.

Tưởng Tinh ngả người xuống giường, hai mắt chăm chú, mỗi một giây đều tập trung hơn là khi làm bài kiểm tra nghe tiếng Anh thời còn đi học.

Trương Tuyết Tề đặt điện thoại lên một góc hoàn hảo, cô có thể nhìn thấy rõ thân trên của anh qua màn hình, chỉ cần anh khẽ cử động thì việc nghĩ đến “cảnh Xuân” cũng chẳng phải là khó. 

Anh cởi từng cúc áo sơ mi của mình bằng một tay, sau khi cởi lại đặt áo lên mắc. Trong phòng tắm bật đèn ấm áp, cô chỉ cảm thấy cơ thể trước mặt hiện lên rõ ràng, sáng bóng trong suốt, không khỏi nuốt ngụm nước miếng. Vừa xấu hổ vừa bứt rứt, cô kéo chăn bông lên cao thêm một phân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt bên mép quần của anh.

Đột nhiên Trương Tuyết Tề nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy ấy. Sau một lúc im lặng, anh nở nụ cười thoải mái, tiến gần lại phía cô: “Đợi xem thật đấy à?”

Há?

Anh bật cười: “Khi nào về, cậu muốn ngắm bao lâu cũng được.”

Sau đó màn hình lắc lư một cái, rồi cứ thế hướng lên trần nhà sáng đèn, cùng với đó là tiếng nước chảy liên tiếp trong vòng mười phút.

….

Vào chiều ngày thứ năm, thời điểm hoàng hôn, bốn người nhìn thấy một sân khấu nhỏ đơn sơ tại một quảng trường gần đó. Bên cạnh có tấm bảng ghi chú, với dòng chữ: “Vừa đi vừa yêu, âm nhạc sẽ dừng lại bên bạn”, đây là một kế hoạch chương trình đặc biệt của thành phố. Có thể sử dụng nhạc cụ và micro tùy thích để biểu diễn bài hát mà bạn muốn hát nhất vào thời điểm hiện tại.

Bốn người dừng lại, Hứa Thư Trạch nghiêng đầu mỉm cười: “Tưởng Tinh, có muốn hát không?”

“Tôi sao?” Cả ba người cùng động loạt nhìn về phía cô, Tưởng Tinh ngạc nhiên, nói: “Nhưng năm đó cậu mới là người đứng đầu mà.”

“Cậu cũng vừa nói rồi, là năm đó.” Hứa Thư Trạch nhìn lên trên: “Tôi và Bổn Lam sẽ làm nhạc đệm cho cậu, cậu chọn một bài muốn hát đi.”

Lúc này ba người, trong đó có Tưởng Tinh lại nhìn về phía Bổn Lam. Bổn Lam nhún vai, không trả lời. Nhưng sau khi sống chung với nhau vài ngày, thì mọi người đều biết rằng đây là tín hiệu của sự đồng ý, họ có thể cảm nhận được điều đó từ chuyển động trên cơ thể anh ta, lúc này yếu tố âm nhạc đang rục rịch trong cơ thể anh ta.

“Tinh Tinh, chị sẽ quay video cho mấy người.” Vu Tư Hiểu cảm động: “Em muốn hát bài gì? Tốt nhất là chọn bào nào cảm xúc một chút, để đốt cháy bầu không khí.”

Tưởng Tinh ngẩn người, cô nhìn dòng người qua lại ở quảng trường, trong lòng chợt hiện lên tên một bài hát.

Bạn từng là thiếu niên. [2]

….

Tưởng Tinh đứng trước micro, Hứa Thư Trạch và Bổn Lam cầm đàn ghita, một người bên trái, một người bên phải. Vu Tư Hiểu thì giơ điện thoại lên, mỉm cười với bọn họ.

Đám đông dần dần tụ lại, có trẻ em, có thanh niên, còn có cả học sinh đang mặc đồng phục. Một trong số đó là bọn họ, cũng là cô.

“Có nhiều khi, bạn hoài niệm những tháng ngày xưa, nhưng khi sự hồn nhiên vụt tắt, bạn tuyệt nhiên chẳng nói một lời.”

Thời đại ngày nay, từ yêu đến không yêu diễn ra quá nhanh. Trong cuộc đời vừa bước đi vừa yêu thương ấy của con người, liệu bạn có dừng lại vì giai điệu của một bài hát và quay đầu giữa biển người mênh mông, để tìm kiếm người mà mình nhớ đến tại phút giây này.

“Rồi ta giật mình tỉnh giấc trong đêm nào đó ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thẩm Quyến, lẻ loi đứng bên ban công tĩnh mịch, chỉ muốn nhảy ra khỏi nơi cô quạnh vô biên này.”

Tưởng Tinh liếc nhìn trong đám đông có một đôi nam nữ thiếu nên mặc đồng phục màu xanh trắng. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt tròn trịa, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm lên sân khấu, vào lúc ca khúc đến đoạn cao trào, thì nước mắt cô gái đã rơi lã chã. Cậu thiếu niên bên cạnh đã thay đổi thái độ thản nhiên suốt cả quá trình của mình và sau một lúc kinh ngạc, cậu đã nghiêng người cúi gần đến để nhìn vào khuôn mặt của cô gái.

“Nhiều năm về trước, bạn có một đôi mắt trong veo, vụt chạy thật nhanh như tia chớp của thanh xuân.”

Nữ sinh che mặt bằng một tay, tay còn lại đẩy cậu bạn ra, không cho nhìn. Một tay chàng trai giữ cô gái, tay còn lại giữ đầu cô ấy, muốn nhìn bằng được. Cô gái khóc còn chang trai cười, bàn tay đang vuốt ve trên đỉnh đầu cô gái thật dịu dàng.

“Muốn khám phá thế gian này, phiêu bạt đến nơi xa xôi nhất, cảm giác như có thêm đôi cánh có thể bay qua núi cao và biển rộng.”

Đột nhiên Tưởng Tinh nhận ra, hoá ra tất thảy đều có dấu vết lưu lại, chỉ là do cô đã ném trí nhớ của mình vào trong thời gian mà thôi.

Vào kỳ thực tập khi học đại học, buổi chiều cô rời khỏi công ty, ngồi một mình trên xích đu tại công viên nhỏ, không nghe điện thoại cũng chẳng về nhà, tâm trạng chán nản đến cực độ. Có vài đứa trẻ đang chơi trên bãi cát, thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn cô rồi mỉm cười thì thầm bên tai nhau.

Sau đó, đám trẻ không cười được nữa, người nào người nấy một là đứng, hai là ngồi xổm tại đống cát, rất yên tĩnh nhìn về phía cô. Mà cô, lại chỉ lặng lẽ ngồi trên xích đu, không lên tiếng, không biểu cảm, âm thầm rơi nước mắt.

Cứ thế cho đến khi tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại, Trương Tuyết Tề đã xuất hiện trước mặt cô, hơi thở hổn hển, nhưng giọng nói của anh lại thoải mái hơn nhiều so với trong điện thoại: “Tớ biết là cậu ở đây mà.”

Tưởng Tinh từ từ ngước đôi mắt sưng húp của mình lên, khi bốn mắt chạm nhau là hai hàng nước mắt chảy xuống. Trương Tuyết Tề im lặng đặt tay lên gáy cô, ấn cô vào lòng mình.

“Nhiều năm về trước, bạn từng là một thiếu niên đơn thuần, trót yêu một người thì chẳng ngại hy sinh một đời.”

Nhà hàng hôm nay mà bọn họ chọn trùng hợp là cũng đang phát bài hát này. Tưởng Tinh ngồi trong nhà vệ sinh, lắng nghe giai điệu bên tai và gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác cho Trương Tuyết Tề.

Trương Tuyết Tề của mười năm trước sẽ cảm thấy thế nào vào mỗi lần nhìn thấy cô? Anh tại thời điểm trước khi bọn họ hẹn hò, trước thái độ như hai người anh em của cô mỗi lần đối mặt thì với anh đó lại là một lần chẳng thể diễn tả thành lời, chờ đợi từ nửa đêm yên tĩnh cho đến rạng sáng.

Rầm. 

Một tiếng động lớn từ phòng bên cạnh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Liếc mắt nhìn vào khung chat, một hàng dài tin nhắn, tất cả đều là của cô, ít nhất phải đến hai mươi tin.

Tưởng Tinh: “Tớ nhớ cậu rồi.”

Tưởng Tinh: “Tớ muốn gặp cậu.”

Tưởng Tinh: “Trương Tuyết Tề, tớ rất thích cậu.”

Tưởng Tinh: “Khoá tập huấn này bao giờ mới thúc đây… Năm ngày cậu chưa ôm tớ rồi.”

Tưởng Tinh: “Trước đây tớ không hiểu gì cả, cậu đừng trách tớ nhé.”

Tưởng Tinh: “Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, tớ sẽ không chọc giận cậu nữa.”

Tưởng Tinh: “Năm tới nhất định phải kết hôn.”

……

Thoát khỏi khung chat của Trương Tuyết Tề, Tưởng Tinh thấy tin nhắn của Vu Tư Hiểu gửi tới từ năm phút trước, hỏi có phải là cô bị đau bụng hay không. Tưởng Tinh cúi đầu, vừa đi vừa bấm trả lời. Khi nghiêng người sang một bên để tránh nhân viên phục vụ, cô phát hiện một tin nhắn thoại của Trương Tuyết Tề gửi đến một phút trước. Lúc này lại đang quá ồn, nghe không rõ. Nên cô đã chuyển thành dạng văn bản, sau đó cứ thế dán mắt vào màn hình.

Trương Tuyết Tề: “Tớ ở phòng 2314 tại khách sạn mà cậu ở, lúc nào quay lại thì đến tìm tớ.”
[1] Biểu tượng cảm xúc Sam Thái xoè cánh bay vọt tới (Ảnh minh hoạ).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play