“Tại sao lại đi cách xa tớ như vậy?” Trương Tuyết Tề liếc xéo một cái.

Gió thổi từng cơn, vài mét lại có một ngọn đèn đường, chiếu ánh sáng trắng kéo dài đến cuối con đường. Trương Tuyết Tề đang giữ Doug, vị trí của anh là ở bên trái, Tưởng Tinh chắp tay sau lưng, chầm chậm đi bên phải. Khoảng cách giữa hai người là khoảng ba, bốn mét.

“Xa đâu mà xa.” Tưởng Tinh chẳng mấy quan tâm, hoàn toàn không để ý anh: “Đây là khoảng cách xã giao thông thường.”

Trương Tuyết Tề đã quen với mánh khoé nhỏ này của cô, bèn cười nhạo một tiếng: “Lại đây nắm tay.”

“Trời nóng, không muốn đi quá gần, sẽ đổ mồ hôi.” Cô dứt khoát từ chối.

“Tối qua chúng ta rất gần nhau mà.” Anh đáp trả.

Tưởng Tinh cảm thấy bên tai ong ong, cô mím môi, giơ nắm đấm về phía anh.

Nay đã khác xưa, Trương Tuyết Tề hiện tại là một con sói xám với đôi mắt sáng long lanh, mà bản thân cô cũng chẳng như trước nữa, hễ trông thấy anh là lòng như nở hoa, chủ động nhào vào lòng anh. Ôm anh thực sự rất thích, vai rộng eo hẹp, cơ bắp cuồn cuộn, lưng hõm, cô rất thích sờ vào vị trí đó.

“Cậu làm gì có sức mà đánh người.” Trương Tuyết Tề nói với giọng điệu không mấy nghiêm túc: “Không bằng cào tớ còn hơn.”

Tưởng Tinh vừa nghĩ “tớ cào cậu khi nào”, thì ngay một giây tiếp theo cô đã ý thức được rằng câu nói này không thể nói ra. Mà ánh mắt của anh lại càng khẳng định suy đoán của cô. Trương Tuyết Tề quá nham hiểm.

“Cậu đến giữ nó đi này.” Anh liếc nhìn Doug một cái, sau đó tầm mắt lại rơi trên người cô: “Ngày nào cũng gào thét tên nó, nửa đêm thì đòi mò sang nhìn, thế mà cho nó đi dạo, cho nó ăn đều là tớ làm, cậu nhàn nhã quá nhỉ.”

“Doug ngoan như vậy, nhìn thấy trẻ nhỏ còn biết tránh, đâu cần lúc nào cũng phải giữ.” Miệng thì nói là vậy nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn đi về phía anh.

Trương Tuyết Tề đưa dây cho cô, Tưởng Tinh vươn tay ra nhận. Sợi dây rơi thẳng xuống đất, anh nắm lấy tay cô, trong khi cô đang sững sờ thì anh lại cong môi nhìn cô, kéo về phía phía trước.

Tưởng Tinh thận trọng liếc nhìn xung quanh.

“Không có ai ở đây đâu.” Anh bất lực nói.

“Trời ạ, là do tớ phản xạ có điều kiện thôi, cậu đừng có mắng tớ.” Sau khi được nắm tay thì thái độ hoàn toàn không như vừa rồi nữa, những người yêu nhau thì da thịt luôn được kết nối như công tắc ma lực, tự động cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Tưởng Tinh cọ cọ vào người anh hai cái.

“Tớ mắng cậu khi nào thế?”

“Giọng điệu của cậu không tốt.”

Trương Tuyết Tề vừa tức vừa buồn cười: “Nếu lần sau cậu còn dám như vậy nữa thì tớ sẽ hôn cậu trước mặt mọi người đó.”

“Còn nếu cậu dám hôn trộm thì lần sau chúng ta sẽ bai bai đấy.” Tưởng Tinh không chịu bị đe doạ.

Anh cười lạnh: “Tưởng Tinh, cậu đúng là cái gì cũng dám nói nhỉ.”

“Tớ có cái gì mà…” Nói câu này, giọng cô mỗi lúc một nhỏ, thiếu tự tin liếc nhìn anh: “Không dám.”

Thấy Trương Tuyết Tề sầm mặt, như con mèo bị giẫm lên đuôi, cô không dám tiếp tục chọc anh nữa. Tưởng Tinh bị ánh mắt của anh khiến cho sững sờ, bèn lặng lẽ, khẽ nhích từng chút về phía anh, cọ cọ.

Trương Tuyết Tề bỏ qua chủ ý nịnh nọt này của cô, mặt không biến sắc: “Nếu cậu dám nói chia tay nữa, thì tớ sẽ nói thẳng cho mọi người biết rằng, cái gì chúng ta cũng đã làm rồi và lập tức kết hôn.”

Tưởng Tinh đã hoàn toàn bị đánh bại, cô nhào vào lòng anh, mỉm cười. Cô vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, tựa cằm lên ngực anh, trong lòng không khỏi gợn sóng, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hay là tối nay kết hôn đi, bây giờ chúng ta sẽ kết hôn.”

Đôi mắt chìm trong bóng đèn của Trương Tuyết Tề rũ xuống rất thấp, như thể muốn khắc ghi tất thảy dấu vết trên gương mặt cô lúc này. Anh im lặng cho đến khi tiếng cười của cô dần lắng xuống, đến khi cô bắt đầu tò mò chớp mắt nhìn anh, thì anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Được, ngày mai kết hôn.”

Tưởng Tinh lúng túng á lên một tiếng, rồi cầm lấy dây buộc do Doug tự mang tới, một người dắt một chó, thản nhiên như người vừa thắng cuộc, thuận miệng nói: “Ngày mai thì không, năm tới còn được.”

“Được.” Anh trả lời không chút do dự.

Chút bất đồng nhỏ nãy giờ đã hoàn toàn tan biến.

Đi ngang qua một bãi đậu xe nhỏ thông thoáng, vừa hay đón đầu gió, hai người dừng lại ở đây, Trương Tuyết Tề đang trả lời một cuộc điện thoại công việc, Tưởng Tinh chán nản đứng tại chỗ. Cô nhìn theo ánh mắt của Doug và nhìn thấy một chú chó săn lông vàng [1] đang chạy chậm về phía họ.

Lại một cơn gió khác thổi tới, Tưởng Tinh nheo mắt tránh cát trong gió, sau khi mở mắt ra, ánh mắt lập tức sững sờ. Sau chú chó săn lông vàng xuất hiện một người đàn ông trẻ. Đối phương cởi trần, cơ bắp vạm vỡ, cơ bụng ướt đẫm mồ hôi, cơ thể đang phả ra mùi nội tiết tố do vận động. Con chó săn lông vàng cũng nhận thấy sự hiện diện của chú chó chăn cừu, nên tốc độ dần chậm lại và dừng hẳn, rồi đứng giữa đường nhìn nhau.

Khóe miệng Tưởng Tinh cong lên, phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ của ai đó. Là một âm thanh nhắc nhở không mấy tốt đẹp.

“Fanny, quay lại đây.” Chủ nhân của chú chó săn lông vàng lên tiếng.

Mà hai chú chó dễ thương vẫn đang nhìn nhau chằm chằm, bất động, giống như một cuộc gặp gỡ tuyệt vời và đẹp đẽ trong đêm trăng thanh gió mát vậy.

Tưởng Tinh chỉ chú ý tới con chó săn lông vàng nhưng vẫn không quên lén lút liếc nhìn anh chàng đầy hoóc-môn đẹp trai này vài cái, khi thấy anh ta quay người đi về phía mình, cô liền mỉm cười, chào hỏi: “Chào anh, chú chó săn lông vàng này nhà anh mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi. Còn chú chó chăn cừu của cô thì sao?”

“Nó năm tuổi rồi, là một bé trai.”

Cơ thể người đàn ông tràn đầy hơi nóng, eo và bụng ướt đẫm mồ hôi khiến ánh mắt Tưởng Tinh càng thêm cong. Anh ta nghe xong liền mỉm cười: “Fanny là con gái.”

“Chúng tôi mỗi tối đều ra ngoài đi dạo, nhưng hình như chưa từng gặp anh.” Cô liếc nhìn thấy Doug bắt đầu vẫy đuôi, đánh hơi và chạy quanh chú chó săn lông vàng, bèn mỉm cười: “Anh cũng sống ở khu này sao?”

“Tôi không sống ở đây, thỉnh thoảng chạy bộ ngang qua thôi.” Người đàn ông nói xong, ánh mắt hơi dừng lại sau đó mỉm cười quay người: “Vậy chúng tôi đi nhé.”

“Fanny, let’s go.”

Tưởng Tinh và Doug đều nhìn theo hướng họ biến mất. Doug lưu luyến không nỡ rời Fanny, còn cô… Đương nhiên là cũng không nỡ rời chú chó dễ thương đó rồi.

Khi bóng người không còn nữa, Tưởng Tinh thở dài một hơi, chậm rãi quay người lại: “Trương Tuyết Tề, tớ cảm thấy chú chó săn lông vàng…”

Anh đứng trong nhà để xe, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô. Sắc mặt tựa Bao Chửng [2], ánh mắt như núi băng. Tưởng Tinh thầm cảm thấy không ổn, cô lon ton chạy tới muốn ôm anh, nhưng anh lại dửng dưng tránh sang một bên, gọi Doug một tiếng rồi chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi về phía trước.

Lần này, cả đường im bặt cho tới khi về đến nhà. Doug ngoan ngoãn lau chân trên tấm thảm nhỏ, Trương Tuyết Tề thì thay giày bước vào phòng vệ sinh rửa tay, Tưởng Tinh sầu khổ không biết làm thế nào để dỗ dành anh bạn trai cung Ma Kết của mình, cô khẽ liếc mắt lại phát hiện Tào Phớ đang tiến về phía mình.

“Trương Tuyết Tề tớ thấy trên mặt Tào Phớ có gì này.” Cô ôm con mèo đứng chặn ở cửa nhà vệ sinh.

Ào ào tiếng nước chảy, Trương Tuyết Tề nhìn qua. Anh tắt vòi nước, lấy chiếc khăn tắm chuyên dùng để lau tay xuống lau, toàn bộ động tác chẳng vội chẳng vàng, lại có thể bình tĩnh nhìn cô.

Tưởng Tinh ôm con mèo trước ngực, đôi mắt đen láy như có lời muốn nói nhưng vẫn đứng yên bất động. Trương Tuyết Tề đi tới trước mặt cô, hơi cúi đầu kiểm tra con mèo, cô nhân cơ hội kiễng chân nghiêng người, đột nhiên anh ngước lên, lùi người ra phía sau, né tránh sự “vụng trộm” của cô.

Dỗ dành cả đoạn đường, cứ tưởng rằng anh chỉ đang băn khoăn gì đó, hoặc là sắp nguôi giận và chỉ đang làm giá mà thôi, nào ngờ về đến nhà rồi mà vẫn bày ra vẻ mặt này. Trương Tuyết Tề quả thực là khó dỗ dành, nếu là cô của trước đây, thì cô đã quay người rời đi rồi, dù sao thì có chiến tranh lạnh lâu đến mấy thì anh cũng vẫn chuẩn bị quà cho cô.

“Nếu cậu còn không nói chuyện…” Tưởng Tinh rầu rĩ nhìn anh.

Đôi mắt của Trương Tuyết Tề như đắm chìm trong gió lạnh, bao phủ lấy cô trong gang tấc. Cho dù cô chưa nói, nhưng dường như anh có thể đoán ra hai chữ đó.

Chia tay.

Nhưng cái Tưởng Tinh nghĩ không phải là “chia tay”: “Tớ dễ dỗ dành hơn cậu nhiều, nếu cậu khó dỗ dành như vậy thì sang năm tớ sẽ không kết hôn với cậu nữa đâu, cậu cứ ở đó mà đợi đến năm sau nữa, sau sau nữa đi.”

Ngoại trừ yên tĩnh ra thì chẳng có từ gì có thể diễn tả được bầu không khí lúc này.

“Nói không chừng ngay từ ngày đầu tiên kết hôn tớ đã phải dỗ dành cậu, cứ thế cho đến đám cưới vàng cũng chẳng dỗ nổi.” Tưởng Tinh cúi đầu lẩm bẩm, cô đưa tay lên vuốt ve đầu Tào Phớ, thấy nó ngọ ngoạy, bèn đặt nó xuống.

Doug thì đang yên tĩnh ngồi một bên chờ đợi để được ngửi Tào Phớ.

Cuối cùng, Trương Tuyết Tề cũng chịu mở miệng: “Đẹp không?”

Biết anh đang giận vì việc này, cô chỉ nhìn một cái thôi mà, đúng là đồ nhỏ mọn: “Đẹp chứ, lông vàng đáng yêu, tớ cũng muốn nuôi một con.”

“Bớt giở chiêu với tớ đi.” Anh hừ lạnh một tiếng.

Tưởng Tinh bĩu môi, vờ như vô tình nhưng lại là cố tình, tiếp tục càm ràm: “Nếu vật nuôi đều na ná với chủ nhân của nó, thì hôm nay chú chó săn lông vàng kia có bộ lông bóng mượt, tứ chi đều đặn, được chăm sóc rất tốt. Còn Doug cũng như tớ, vui vẻ năng động, hoạt bát, đáng yêu…”

Đôi mắt đen của anh tập trung vào cô, đột nhiên mỉm cười: “Cậu đang cố ý chọc tức tớ phải không?”

“Đâu có, là do cậu hỏi tớ có đẹp hay không mà.” Cô nhỏ giọng thì thầm: “Tớ chỉ có sao nói vậy thôi.”

“Được.” Anh đột ngột nói.

Hai từ bật ra một cách khó hiểu, cũng giống như sự mâu thuẫn khó giải thích này vậy.

Khi lòng bàn tay nóng bỏng của Trương Tuyết Tề giữ lấy cổ cô, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Trương Tuyết Tề muốn hôn cô. Thế nhưng những điều bất ngờ luôn xảy đến trong giây tiếp theo.

Khi cô bị đè trước người anh, anh đã dùng một tay vén vạt áo phông của mình lên. Ánh sáng trước mặt chợt mờ mịt, như bị chìm sâu trong áo hay trong chăn ở sát người anh vậy, nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bao trùm cả khuôn mặt cô.

Trương Tuyết Tề ôm cả đầu và người Tưởng Tinh nhét vào trong áo phông của mình. Cánh tay anh vòng qua eo cô, đè chặt cô trước người, trêu ghẹo không chút áp lực: “Thích nhìn sao? Cho cậu nhìn, nhìn nhiều một chút, tớ không những có thể cho cậu ngắm mà còn có thể cho cậu sờ và tất nhiên là cậu muốn hôn cũng được.”

Môi của Tưởng Tinh ghé vào ngực anh, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cô không ngừng đưa tay lên đánh anh: “Trương Tuyết Tề, cậu là đồ lưu manh!”

“Cậu còn nói tớ, vừa rồi là ai cao hứng ngắm nhìn thế hả?”

Anh cảm nhận được sự va chạm mềm mại như có như không, có thể là khuôn mặt cô, cũng có thể là môi cô, tóm lại là khi khuất tầm nhìn thì cảm giác đụng chạm lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trương Tuyết Tề rũ mắt xuống, Tưởng Tinh rất thấp, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, đến đầu cũng không lộ được ra ngoài. Chú và dì đều cao và không hề thấp bé, trước giờ có đồ gì ngon đều nhường cho cô, vậy mà đều đi đâu hết cả rồi.

Lông mày anh khẽ động, bàn tay ôm eo cô cũng siết chặt thêm vài phần. Đầy đặn mà thanh tú, cái gì cần có đều có cả, xứng đáng với những món ăn mà cô đã ăn trong suốt bao năm qua.

“Tưởng Tinh.” Đột nhiên Trương Tuyết Tề nhíu mày, thấp giọng nói: “Bảo cậu hôn chứ đâu có bảo cậu cắn?”

“Thả tớ ra.” Giọng cô như bị bóp nghẹt trong lớp áo, ngón tay đâm chỗ này chọc chỗ kia, cuối cùng còn dám nhéo anh.

Bàn tay đang bám trên eo anh của cô chợt trượt xuống, bắt lấy mép quần, cảm giác đau đớn vì bị nhéo trên lồng ngực đã biến mất, người trong lòng anh như bị ấn vào nút tạm dừng, bỗng im bặt. Không lâu sau, anh cảm thấy có một đôi tay từ từ ôm lấy eo mình. Hai người cứ thế ôm nhau, yên lặng trong vài giây.

Trương Tuyết Tề rũ mi: “Ngày mai công khai.”

Tưởng Tinh bị chọc cười: “Trời ạ.”

Trương Tuyết Tề lại nói: “Hôm nay sẽ công khai.”

Tưởng Tinh thở hổn hển: “Cậu…”

Trương Tuyết Tề cúi đầu, đưa môi chạm vào đỉnh đầu cô: “Tối nay còn chưa hôn.”

Anh lôi cô ra khỏi áo mình, khiến tóc tai cô bù xù dính hết lên mặt, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn đen láy như phát sáng, tựa những vì sao trên bầu trời đêm.

Anh ôm mặt cô bằng cả hai tay, rồi cứ thế hôn cô. Nụ hôn thắm thiết giữa môi và răng khiến anh sản sinh cảm giác như bị tách ra một thế giới khác vậy. Rõ ràng là hai, ba tiếng trước mới hôn xong, nhưng hiện tại lại cảm thấy hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ là do… Sự thay đổi của tâm trạng. Cô đã nhắc đến “kết hôn” chứ không phải là “chia tay”.

Những cách hôn chưa từng thử, hiện tại anh đều thực hành cả trên môi cô. Sau khi nụ hôn kết thúc, cả người cô dựa hẳn vào người anh, mềm mại như không xương, xem ra hiệu quả không tồi.

Anh cọ môi mình vào vành tai cô, thấp giọng nói: “Không được thêm Wechat của người đó.”

“Tớ đâu có xin Wechat của anh ta.” Tưởng Tinh cũng bị nụ hôn khiến cho tâm trí nhộn nhạo, hồn vẫn chưa về lại thân xác, cô chỉ muốn dựa sát vào anh: “Tớ và anh ta chỉ nói một chút về tuổi và giới tính của cún con thôi mà.”

“Không phải anh chàng bán khoả thân kia.” Trương Tuyết Tề hừ một tiếng: “Mà là người ở kịch truyền thanh, không được kết bạn.”

“Ồ, Hứa Thư Trạch sao…” Thắt lưng bỗng truyền đến cơn đau, là anh cố ý nhéo cô. Tưởng Tinh tủi hờn nói: “Tớ đã liên lạc với người ta xong cả rồi, tuần tới sẽ gặp người ở phòng thu, nếu như trong đầu tớ chẳng có gì để diễn nữa thì mới cân nhắc đến việc hỏi cậu ta.”

“Hỏi cậu ta thì được, nhưng phải nói chuyện trực tiếp.” Trương Tuyết Tề xoa xoa vị trí mình vừa nhéo, rồi thuận tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cô, sau đó đối diện với ánh mắt đang nhìn về phía mình: “Tớ muốn đi cùng.”

Đột nhiên Doug đi ra cửa, ngồi xổm xuống, bắt đầu vẫy đuôi. Cả hai nhìn nhau chằm chằm trong vài giây.

Phương Diệu bước vào nhà và nhìn thấy cảnh tượng: Doug đang ra đón bà, Tưởng Tinh đang ngồi cạnh sofa cho mèo ăn, còn cả cậu con trai đẹp trai của bà, gương mặt không chút biểu cảm, không biết đang làm gì, mà đứng như trời trồng tại chỗ.

“Mẹ còn tưởng phải một lúc nữa hai con mới về cơ, hôm nay đi nhanh vậy à?” Phương Diệu có chút ngạc nhiên, sau đó nhún vai rồi nhờ hai con làm việc: “Tinh Tinh, A Tề, giúp mẹ lấy trái cây trong tủ lạnh ra, lát nữa mẹ làm thạch trái cây…”

….

Khi Tưởng Tinh quen Zizi, là khi cô mới lập tài khoản làm video. Vào thời điểm đó, mỗi tối chỉ có năm, sáu người vào phòng phát sóng trực tiếp và Zizi là người duy nhất luôn vào đúng giờ và rời đi muộn nhất, còn luôn không ngừng bình luận vào những tương tác của cô. 

Sau khi trò chuyện riêng tư trong nửa năm, cả hai đã trao đổi Wechat với nhau. Lúc này, Tưởng Tinh mới hiểu thêm về Zizi. Hai mươi bảy tuổi, là mẹ đơn thân, chồng đã qua đời, có một cậu con trai năm tuổi và đang làm việc tại một phòng thu kịch truyền thanh.

Ban đầu cô cũng có chút nghi ngờ về danh tính của người bạn trên mạng này, nhưng sau khi nói chuyện mới phát hiện đôi bên rất hợp nhau, các mối quan tâm cũng tương đồng, chủ đề nói chuyện không bị giới hạn trong chương trình phát sóng trực tiếp và kịch truyền thanh, mà thậm chí khi biết cả hai đều sinh sống tại thành phố J, thì sau đó họ đã hẹn gặp mặt. Tuy nhiên, vì tạm thời Zizi đang đi công tác nên buổi hẹn đã bị hoãn lại một thời gian, đợi khi cô ta quay lại, thì Tưởng Tinh đã có kế hoạch liên lạc với bên kịch truyền thanh rồi.

Ngày gặp mặt, thời tiết rất đẹp. Tưởng Tinh xuất hiện trong phòng khách với chiếc áo phông và quần jeans, kết quả là bị bà Tô đẩy thẳng về phòng, yêu cầu cô thay bộ đồ khác, bà đã đích thân chuẩn bị cho con gái những bộ đồ để phù hợp với mọi loại hoàn cảnh khác nhau.

Bà chọn ra hai chiếc màu be, rồi trang điểm nhẹ nhàng và duỗi tóc cho Tưởng Tinh, sau đó ngó nghiêng hai vòng, mới bất đắc dĩ gật đầu.

“Để mẹ chọn cho con đôi giày.” Bà Tô nói.

Mở tủ giày ra, bà hoàn toàn không thèm liếc mắt đến những đôi giày vải, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng, hai hàng lông mày dần dần nhíu lại, vừa định lên tiếng bảo cô đi mua mới một lượt thì đột nhiên lại nhìn thấy một đôi ở góc bên dưới.

“Lấy nó ra.” Bà Tô nhẹ nhàng chỉ.

Tưởng Tinh biết trong tủ giày này chỉ có một đôi là lọt được vào mắt xanh của bà, cô có chút chột dạ, chỉ cầm đôi giày đứng yên bất động. Đây là đôi giày cao gót mũi nhọn, đế mảnh có quai đeo.

“Con tự mua đôi này sao?” Bà Tô nhướng mày liếc nhìn vài cái.

“Vâng.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Hơn bảy ngàn tệ.” Tưởng Tinh thành thật khai báo.

“Ừm, còn tạm được.” Sắc mặt bà Tô dịu đi rất nhiều: “Chưa thấy con đi nó bao giờ.”

Cô cũng mới mua được hai tuần và không bỏ qua tính chất chạy theo xu hướng, bởi vì thương hiệu này có tên là “Đôi giày chặt chém phái nam”.

Cô vô cùng tò mò không biết rốt cuộc nó “chặt chém” tới cỡ nào, là “chặt chém” trái tim hay là “chặt chém” túi tiền. Vì vậy cô đã mua nó, muốn hôm nào đó thử với Trương Tuyết Tề. Thật không ngờ lại bị mẹ phát hiện trước một bước.

“Con cũng mới mua thôi, để đề phòng những trường hợp khẩn cấp cần dùng đến.” Cô khoác tay bà Tô: “Ma mi, hay là đi đôi kia nhé, con đã hẹn với người ta rồi, lần đầu tiên gặp mặt không thể đến trễ.”

Bà Tô liếc cô một cái rồi chậm rãi giáo huấn: “Con cũng biết là lần đầu gặp mặt cơ đấy, còn liên quan đến công việc nữa, vậy mà ăn mặc lôi thôi thế hả? Quần áo, giày dép phải chuẩn bị từ tối hôm trước, chứ không phải là mặc đại quần jeans và áo phông cho xong chuyện.”

Tưởng Tinh gật đầu như bổ củi.

Sau khi lời cằn nhằn của bà Tô kết thúc, cô lên xe của gia đình và được chú tài xế đưa ra ngoài, vào khoảnh khắc gặp Zizi, dường như cô đã nhận ra đối phương từ cái nhìn đầu tiên. Gặp gỡ ở ngoài cảm thấy tính cách rất giống nhau. Nhẹ nhàng như nước, tinh tế và dễ chịu.

“Tinh Tinh, em thật xinh đẹp.” Zizi tốt bụng đứng dậy, nắm lấy tay Tưởng Tinh và đưa cho cô một chai nước.

Tưởng Tinh bị đôi mắt như trăng lưỡi liềm của cô ta thu hút, cũng mỉm cười: “Em vẫn gọi chị là Zizi hay gọi là Hiểu Hiểu?”

Tên đầy đủ của Zizi là Vu Tư Hiểu.

“Gọi là Zizi đi, mọi người đều gọi như vậy.” Vu Tư Hiểu nhấn nút thang máy.

Studio Hurricane Thần Hiểu nằm ở tầng 18, từ chuyến tham quan văn phòng làm việc cũng như giới thiệu về nội dung công việc đến gặp gỡ nhân viên, Vu Tư Hiểu đều kiên nhẫn và chu đáo đồng hành cùng cô. Tưởng Tinh vừa nghe vừa thầm nghĩ, với quy mô này có vẻ như nơi đây tương đương với công ty của Trương Tuyết Tề.

Cô không mấy hiểu về công việc của Trương Tuyết Tề, Chỉ biết rằng gần đây anh đang bận bịu cho một dự án, là ba bệnh viện hàng đầu trong Tỉnh cùng kết hợp xây dựng một nền tảng cấp cứu khẩn cấp, có thể liên kết với vòng tay sức khỏe. [2]

Vì vậy anh suốt ngày phải chạy tới chạy lui tại bệnh viện. Vị chủ tịch ngọt ngào… À không, chủ tịch Hứa là người phụ trách kế hoạch phát triển của bệnh viện. Anh luôn phải tiếp đãi khách, lại thích gọi cô ra ngoài vào buổi tối, người đầy mùi rượu đè cô trong xe rồi hôn, khiến cô lần nào cũng phải tìm cớ để ra ngoài.

Vu Tư Hiểu cũng không giấu giếm cô: “Em cũng thấy rồi đấy, chỗ bọn chị không phải công ty lớn gì cho cam, toàn bộ dựa vào tâm huyết của mọi người, năm ngoái bắt kịp sản phẩm truyền thông, cho ra hai tác phẩm, nên cũng có đôi chút danh tiếng, vài năm trước đây đều duy trì nhờ vào tình yêu, chẳng mấy ai biết đến.”

“Bầu không khí ở đây rất tuyệt.” Tưởng Tinh: “Em chưa có kinh nghiệm cụ thể, nên muốn tìm một nền tảng để luyện tập và tích luỹ, mọi thứ đều chỉ mới ở bước bắt đầu thôi.”

“Công việc kinh doanh nửa năm tới của chúng ta là lồng tiếng, em có thể bắt đầu từ đây.” Vu Tư Hiểu nhìn theo ánh mắt của cô, dường như tìm thấy gì đó: “Đến khi đó chị cũng sẽ sắp xếp cho em một cộng sự, coi như là chỉ bảo, một nam một nữ cùng nhau phụ trách.”

Tưởng Tinh trầm ngâm: “Ý của chị là, em và một cộng sự nam nữa sao?”

“Đúng.” Ánh mắt Vu Tư Hiểu khoá chặt, cô ta đột ngột đứng dậy, vỗ vỗ lên tay cô, nói “đợi chút nhé”, rồi kéo cửa kính lao ra ngoài.

Lúc quay lại, chưa thấy người đâu đã thấy tiếng: “Là cô gái lần trước cô nói có giọng nói rất hay đó sao?”

Tưởng Tinh đột ngột ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại. Cô quay lại, khi bốn mắt nhìn nhau lại trông thấy một gương mặt có phần xa lạ sau một thời gian dài không gặp. Lông mày và mắt của đối phương không thay đổi nhiều, là kiểu rất cởi mở. Quần áo cũng đơn giản với áo phông và quần tây đen, không có quá nhiều thay đổi, khí chất trên người vẫn thư sinh như năm đó.

Vu Tư Hiểu đưa người đàn ông đến trước mặt Tưởng Tinh: “Tinh Tinh, nếu em đã cân nhắc kỹ rồi và muốn gia nhập đội ngũ của bọn chị, thì Tầm Kha chính là bạn đồng hành mà chị sắp xếp cho em, cũng chính là cố vấn của em. Anh ta là nam chính trong bộ “Tuyết rơi muộn” năm ngoái.

Hình như tên không giống, lẽ nào không phải?

Người đàn ông im lặng nhìn cô trong hai, ba giây.

Tưởng Tinh mỉm cười, ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi, tên thật của thầy hướng dẫn này có phải là Hứa Thư Trạch không?”

Sự bối rối trong mắt người đàn ông phút chốc tan biến, đôi lông mày hơi cau lại của anh ta đã thả lỏng, nhìn cô, đồng thời cũng nở nụ cười: “Quả nhiên là cậu, Tưởng Tinh.”

….

Thật là trùng hợp?

Khi Tưởng Tinh và Hứa Thư Trạch đứng cạnh nhau tại lối ra vào thang máy, cô nhìn chằm chằm vào số tầng đang tăng dần, trong lòng thầm cảm thán, lại có chút buồn cười. Có lẽ là do duyên số đã định, giống như việc sau bao nhiêu năm cô có thể hẹn hò với Trương Tuyết Tề và việc gặp lại Hứa Thư Trạch trong năm nay cũng vậy.

Nên giải thích với Trương Tuyết Tề thế nào đây? Hay là tối nay thuận miệng mang việc này ra để trêu chọc anh? Hôm nay anh có cuộc họp, còn cô thì đến tham quan công ty, hai người bận rộn cả một ngày nên chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.

Trong ba việc cô phải kiên trì làm hàng ngày thì có một việc cũng là việc quan trọng nhất vẫn chưa hoàn thành.

Cửa thang máy mở ra, Tưởng Tinh lập tức nói: “Không cần tiễn đâu, cậu quay lại làm việc đi.”

Năm phút trước, Vu Tư Hiểu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi họp. Lúc này, người tiễn cô đi đã đổi thành Hứa Thư Trạch.

Anh ta nhấn nút giữ thang máy, mỉm cười lắc đầu: “Tôi cũng chuẩn bị về rồi, không phải tăng ca.”

Tưởng Tinh mím môi, hơi ngượng ngùng gật đầu.

……

“Chân cậu không sao chứ?” 

Trong thang máy kín bưng, tại không gian chung của hai người, một giọng nói ấm áp vang lên. Tưởng Tinh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ánh mắt của anh ta đang từ trên mặt cô lướt xuống dưới.

Có vết máu tại vị trí giày ở mắt cá chân cô.

“Lát nữa tôi bắt xe về, không sao đâu.” Quả không hổ là giày chiến đấu hút máu, cái giá của vẻ đẹp.

Hứa Thư Trạch nhìn chằm chằm một hồi, sau đó trầm ngâm nói: “Bên cạnh có một hiệu thuốc, nếu cậu không thấy phiền thì đợi tôi dưới lầu, tôi đi mua băng dán cá nhân cho cậu.”

Tưởng Tinh nào dám làm phiền người khác vì chuyện vặt vãnh này, chưa kể người này còn là đối tượng mà cô tỏ tình thời niên thiếu, nên vội vàng xua tay: “Không cần đâu, con gái đi giày cao gót đều như vậy, phải ma sát vài lần mới ổn.”

Hứa Thư Trạch ngước lên nhìn cô.

Cô tiếp tục tìm ra một cách thoái thác không thể sai: “Hơn nữa đi kiểu giày cao gót này mà dán băng cá nhân thì không đẹp.”

Hai người nói lời tạm biệt nhau ở lầu dưới của toà nhà, Tưởng Tinh còn nhắc đến việc lần trước Phương Diệu xin Wechat của anh ta.

“Người đó là cậu à?” Khi Hứa Thư Trạch mỉm cười, đôi lông mày trải dài như nước mùa Xuân: “Mẹ tôi cũng có nhắc tới việc này, chỉ có điều gần đây không thấy ai gửi lời mời kết bạn trên Wechat. Nhưng… Mẹ tôi nói là bạn của bà ấy hỏi giúp con của một người bạn.”

Tưởng Tinh không chút do dự nói: “Đúng rồi, là mẹ của Trương Tuyết Tề đã hỏi giúp tôi.”

Hứa Thư Trạch nhớ cái tên này: “Tôi còn nhớ khi ấy cậu nói rằng cậu và cậu ấy là bạn thân. Sau bao nhiêu năm rồi mà mối quan hệ của hai người vẫn tốt nhỉ.”

May mắn thay là anh ta không kéo dài chủ đề này và giữ đủ thể diện cho cô khi nhắc đến chuyện cũ. Sau khi tiễn anh ta rời đi bằng ánh mắt, Tưởng Tinh đứng bên đường đợi chú tài xế quay lại đón, lúc này cô mới phát hiện bắp chân mình càng ngày càng đau. Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy vết máu lại đậm lên rồi.

Chỉ cần rời khỏi tầm mắt của bà Tô, thì Tưởng Tinh không muốn đóng giả làm một thục nữ nữa. Cô nhìn ngó xung quanh, thấy một vài trụ đá hình tròn phân cách đường, bèn rút khăn giấy ra lau qua vài cái rồi yên lặng ngồi xuống đợi xe.

Đột nhiên, cánh tay bị ai đó túm lấy nâng lên, một cánh tay rắn chắc cường tráng vòng qua eo cô. Trái tim cô đập nhanh như bay nhưng lại không ngăn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Cảm giác cùng mùi hương quen thuộc này luôn khiến cô cảm thấy yên tâm nhất. Cũng như việc gặp lại Hứa Thư Trạch vậy, cô có thể cảm nhận được bầu không như như vậy trên người anh. Đôi khi giọng nói và vẻ ngoài có thể sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng cảm giác và mùi hương sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí mỗi người.

“Trương Tuyết Tề…” Tưởng Tinh không giấu nổi sự kinh ngạc trong mắt: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Không biết từ bao giờ mà mỗi lần nhìn thấy anh, hoặc chỉ là một ánh mắt từ xa cũng đủ khiến trái tim cô dâng lên luồng cảm xúc mạnh mẽ và nóng bỏng, giống như dải Ngân hà lộng lẫy bùng nổ pháo hoa, chỉ cảm thấy mỗi một giây anh tồn tại trong tầm mắt cô đều là những thời khắc ấm áp, kỳ diệu và rực rỡ.

Trương Tuyết Tề đã trông thấy cô từ lâu, vẻ ngoài điềm tĩnh luôn mang đến cho người ta cảm giác thần bí khó diễn tả. Tất cả điều đó đều đến từ sự quyến rũ của anh.

“Nếu không biết hôm nay cậu đến đây thì tớ còn tưởng cậu ăn mặc xinh đẹp để đi hẹn hò với người khác đấy.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có một tia sáng chói lọi, nó chỉ vụt qua, khiến cô không tài nào bắt được.

“Cậu ta là nhân viên trong công ty, bọn tớ chỉ xuống lầu cùng nhau thôi.” Tưởng Tinh không chắc anh có nhận ra người đó là Hứa Thư Trạch hay không, nhưng trước mắt có thể giấu thì cứ giấu cái đã: “Chân tớ đau quá, cậu có lái xe đến không, đưa tớ về nhà nhé?”

Tầm mắt anh rơi xuống đôi chân trắng nõn của cô. Thật hiếm khi thấy cô đi đôi giày cao gót nữ tính và có tính xâm lược thế này. Đôi giày thiết kế mũi nhọn, cao bảy phân, tôn lên đôi chân thon gọn. Làn da của cô trở nên trắng nõn dưới sắc trời vào sáu giờ tối.

Trương Tuyết Tề nheo mắt khó hiểu, anh chậm rãi lên tiếng dưới ánh mắt chờ đợi và nghi hoặc của Tưởng Tinh: “Đôi giày rất đẹp.”

Chỉ nhìn thôi, thì sao có thể đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play