Chị Kỳ Kỳ được xác định là mang thai và sẽ không làm việc vào ca tối nữa, Tiểu Tất được quay trở lại quán cà phê.

Đã lâu không gặp, Tiểu Tất có tăng cân đôi chút, nhưng cũng trở nên nhiều tâm sự. Cô ấy đã kể cho Mộc Khê Ẩn nghe về đời sống tình cảm của mình trong những ngày vừa qua. Tiểu Tất từ bỏ anh sinh viên năm cuối ngành hoạt họa và chọn anh nghệ nhân làm đồ gốm mỹ thuật, cả hai bắt đầu hẹn hò không mặn không nhạt. Điều khiến cô ấy nghi ngờ chính là anh ta cũng không còn quá trẻ, nhưng khi nói đến chuyện tương lai, anh chàng lại mất hứng và dùng câu “Anh chỉ muốn sống tốt mỗi ngày” để qua mặt mình. Tiểu Tất hỏi Mộc Khê Ẩn như thế có bình thường không, Mộc Khê Ẩn hỏi ngược lại cô ấy: “Nói nghiêm túc thì cậu có thích anh ta không?”

“Cũng được.” Tiểu Tất bĩu môi, “Cũng không đến nỗi đáng ghét, thỉnh thoảng cũng có vẻ đáng yêu.”

Mộc Khê Ẩn biết Tiểu Tất có nỗi băn khoăn của riêng mình nên không tiện nhiều lời. Cô nhìn đồng hồ, còn chưa đầy ba mươi phút nữa là đến giờ kinh doanh, nên bắt đầu công tác chuẩn bị.



Vừa đến bảy giờ, chị Lạc có mặt đúng hẹn và vẫn đến mua cho cậu con trai một cốc Americano. Mộc Khê Ẩn order cho chị, nhân tiện hỏi chị tìm việc như thế nào rồi, chị Lạc thở dài: “Cao không với tới thấp thì không bằng lòng, còn chưa giải quyết xong.”

“Từ từ rồi sẽ đến.”

Chị Lạc nghĩ tới một chuyện, đột nhiên hỏi Mộc Khê Ẩn: “Nếu như trước mắt em có một công việc, tiền lương đãi ngộ đều tốt, nội dung công việc cũng là lĩnh vực mà em đã quen thuộc, chỉ ghét một cái là người sếp tương lai lại không phải người mà em mong muốn, em có từ bỏ không?”

“Sao chị lại nghĩ là mình sẽ bất hòa với sếp?”

“Nói thật cho em biết, có một công việc như vậy. Chị đã vượt qua vòng phỏng vấn thứ nhất, vào ngày thi vòng hai chị đã gặp giám đốc đương nhiệm, hóa ra lại là bạn học nữ từ thời cấp ba của chị. Hồi đó chị và cô ta đã cãi nhau không ít lần, trong ấn tượng của chị thì cô ta là người rất giỏi mọi việc.” Chị Lạc suy tư, “Mặc dù đã là chuyện quá khứ của hai mươi năm về trước, cô ta không đến mức như xưa, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chị không tin vào nhân cách của cô ta.”

“Người đó từng ức hiếp chị?”

“Ờ, lúc đó chị rất xinh đẹp, nhiều con trai thích chị nên cô ta vô cùng ghen tị.” Chị Lạc cười khẩy, “Tất nhiên bây giờ cô ta cũng không đẹp bằng chị, nhưng lại ăn mặc đẹp hơn chị.”

“Tất cả đã là chuyện của hai mươi năm trước, em đoán là chị ta cũng quên rồi. Chỉ vì điều đó thì thật không đáng để chị từ bỏ một công việc phù hợp như vậy.”

“Ai nói không phải chứ? Mấy ngày nay chị đã suy nghĩ về chuyện này, chị còn hỏi Hiểu Hằng, nó nói chị bụng dạ hẹp hòi, EQ thấp, thảo nào chị lại thành ra thế này. Nghe vậy, chị suýt thì tức chết.”

“Em cũng cảm thấy luôn nghĩ về quá khứ sẽ chẳng giúp ích gì cho hiện tại.” Mộc Khê Ẩn nói.

Chị Lạc nhất thời không biết nói gì hơn, đợi Tiểu Tất đưa cà phê đã đóng gói xong thì một mình ra về.



Lúc không có khách, Mộc Khê Ẩn lật xem tài liệu ôn thi trên tay, đọc hai đoạn rồi đóng lại. Dạo này cô có tâm sự, cứ luôn nghĩ về khoảng thời gian không vui trong quá khứ. Cô còn có những giấc mơ lạ vào ban đêm, ngủ chưa được mấy tiếng đã tỉnh dậy, toàn thân vô cùng mệt mỏi. Mộc Khê Ẩn quyết định đêm nay sẽ không đọc cuốn sách đó nữa, càng đọc càng nghĩ về nó.

Sau khi hết giờ kinh doanh, Tiểu Tất và Hứa Chi Tùng về trước, cô ở lại quét dọn vệ sinh trên tầng hai và chờ Ứng Thư Trừng đến đón. Khi đang lau bàn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa đứt quãng từ tầng một. Ban đầu cô nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng khi dừng lại và im lặng lắng nghe thì đúng là có tiếng gõ cửa, đã vậy càng ngày càng dồn dập. Cô đi xuống dưới xem thử thì thấy có một người đang đứng ở ngoài cửa kính, càng đến gần cô càng căng thằng.

Khuôn mặt mờ ảo sau cửa kính không thể nào quen thuộc hơn, đó là Thạch Tranh Mỹ.

Vừa mở cửa ra, giọng nói của Thạch Tranh Mỹ đã vọng vào: “Là cô phải không?”

Mộc Khê Ẩn không hiểu gì cả, nhưng đoán rằng đó chẳng phải chuyện tốt gì.

“Có phải cô thuê người nói linh tinh trên mạng hay không?” Trong giọng nói của Thạch Tranh Mỹ là sự phẫn nộ khó kiềm chế.

“Cô nói gì vậy?”

“Để tôi nhắc cho cô nhớ, là cuốn sách do Đổng Thụ Nhạn viết. Đừng nói cô không nhớ cô ta, tôi biết cô ta đã đến quán cà phê của cô để quảng cáo sách cách đây không lâu.” Thạch Tranh Mỹ nói đầy đanh thép, “Cô hẳn là đã đọc cuốn sách kia. Vì vậy mới lên mạng nói lung tung, nói rằng chuyện người tên Tích Tích bị bắt nạt là có thật, chuyện xảy ra ở trường trung học thực nghiệm huyện Đằng Thụ, khóa nào lớp nào cũng nói ra, thậm chí còn vô liêm sỉ chỉ mặt gọi tên, vu khống tôi mà không có cơ sở!”

Mộc Khê Ẩn lấy làm ngạc nhiên, cô thực sự không biết là có chuyện này.

Thạch Tranh Mỹ nhận thấy bản thân có phần kích động, sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta mới ra vẻ lịch sự hỏi: “Hiện tại không còn ai khác, nói thật cho tôi biết, có phải là cô không?”

“Tôi nói không phải tôi, cô có tin không? Cô chỉ dựa vào phỏng đoán của bản thân mà tới đây chất vấn tôi? Cô không thấy mình thật vô vị à?”

“Vô vị? Cô có biết chuyện này đã tạo thành tổn thương thực sự cho tôi, số điện thoại của tôi đã bị tung lên mạng! Nếu đổi lại là cô, cô không thấy sợ sao?”

“Tôi không làm việc trái với lương tâm, đương nhiên là không sợ rồi.” Mộc Khê Ẩn bỏ qua vẻ bối rối của Thạch Tranh Mỹ, nhanh chóng nhìn màn đêm bên ngoài, chuẩn bị đi đóng cửa, “Quán cà phê đã hết giờ kinh doanh, nếu cô muốn uống cà phê thì đi tìm nơi khác, bây giờ tôi phải đóng cửa rồi.”

“Tôi còn chưa nói xong! Cô đóng cửa gì chứ!” Thạch Tranh Mỹ vội vã nói, tay trái đè vào nắm cửa, rồi chen vào.

“Cô làm cái gì vậy?” Mộc Khê Ẩn bị tư thế của cô ta làm cho hoảng sợ.

“Lần trước tôi đã xin lỗi cô rồi, tôi rất hối hận vì tất cả những gì mình đã làm với cô trước đây! Mặc kệ cô có tin hay không, những năm qua tôi luôn cảm thấy có lỗi, thậm chí là thấy xấu hổ về bản thân mình!” Thạch Tranh Mỹ kích động hét lên, thở ra gấp gáp, tiếng giày cao gót ma sát trên mặt sàn được khuếch đại lên gấp mấy lần trong màn đêm yên tĩnh, cô ta nghe cũng thấy run rẩy. Một lúc sau Thạch Tranh Mỹ mới nhận ra được hiện tại là mấy giờ, giọng cô ta hạ xuống, nhưng tay vẫn giữ chặt nắm cửa: “Coi như tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng phá hủy tất cả những thứ tôi đang có. Suy cho cùng, tôi và cậu cũng như nhau, cuộc sống không dễ dàng với tôi.”

“Thật sự không phải tôi! Cô thật nhàm chán!”

“Thật sự không phải là cô?” Thạch Tranh Mỹ buông tay, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, còn chưa nghĩ ra thì cánh cửa trước mặt đã bị đóng lại, cô ta trơ mắt nhìn Mộc Khê Ẩn tắt đèn tầng một, vội vàng chạy lên lầu.



Mộc Khê Ẩn lặng lẽ vén một góc rèm trên cửa sổ tầng hai, liếc nhìn xuống dưới nhà, thấy Thạch Tranh Mỹ vẫn đứng ở cửa, đờ đẫn mất vài phút mới chậm rãi rời khỏi đó.

Thực ra cô cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không muốn biết, trong lòng đã hạ quyết tâm không trộn lẫn nó với cuốn sách của Đổng Thụ Nhạn.

Cho dù có người biết Tích Tích bị bắt nạt trong cuốn sách là cô – Mộc Khê Ẩn thì sao? Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một trong hàng ngàn hạt bụi, ai mà quan tâm đến những gì đã xảy ra với cô và nghiên cứu nó cả ngày?

Chỉ là cô rất ngạc nhiên khi Thạch Tranh Mỹ lại có phản ứng lớn như vậy. Nhìn thế này mới thấy, vẻ mạnh mẽ của Thạch Tranh Mỹ chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực chất nội tâm của cô ta lại mỏng manh, yếu ớt như cánh ve.

Mộc Khê Ẩn chậm rãi hít thật sâu, đi đến góc tường rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch, đặt cốc xuống và tiếp tục lau dọn.

Khi Ứng Thư Trừng đến đón cô, anh nhận thấy trạng thái của cô có chút không ổn, hỏi cô có chuyện gì, Mộc Khê Ẩn chỉ lắc đầu. Khi anh đưa cô đến dưới nhà, trước khi về anh hỏi: “Em thực sự không muốn anh đọc cuốn sách kia sao?”

“Ừ, em không muốn.” Cô đã bày tỏ suy nghĩ của mình với anh, cô không muốn anh đọc cuốn sách do Đổng Thụ Nhạn viết, và cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.

Ứng Thư Trừng nhìn cô, một lúc sau nói: “Được, anh hiểu rồi.”

Mộc Khê Ẩn cười nhẹ, móc ngoéo như trẻ con và nói câu “Hứa rồi đấy nhé” mang theo chút ỷ lại và làm nũng.

Cô lên nhà vào phòng, tắm rửa xong nằm trên giường, không chịu đi ngủ. Thay vào đó, cô nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn Wechat để giải thích sự kỳ lạ của mình cho anh: “Hiện tại em chỉ muốn sống thật hạnh phúc bên anh, em sẽ phiền lòng khi nhắc đến những chuyện đó. Nhưng anh yên tâm, em biết người sai không phải em nên em sẽ không thấy xấu hổ nữa.”

Ngay sau đó, Ứng Thư Trừng nhắn lại: “Biết rồi, nàng Heo Con Ngốc của anh.”

Mộc Khê Ẩn nhìn thấy ba chữ “Heo Con Ngốc” thì ngẩn người ra, cô nghi ngờ mình đã đọc nhầm, nhưng một lúc lâu sau, cô mới nhận ra đây chính là biệt danh mà anh thầm đặt cho cô.

“Có thể đổi cái khác sao?” Cô hỏi.

“Được, nhưng anh chưa muốn đổi.”

“………..”

Một tay cô bó gối, tay kia cầm điện thoại di động, đọc tới đọc lui ba chữ “Heo Con Ngốc”, dường như cũng không có gì là xấu.

Cũng coi như là đáng yêu mà, cô cười bất lực, chậm rãi đổi tên anh thành “Ứng Trừng Trừng thích Heo Con Ngốc”, thế là vừa vặn thành một cặp.

Vào mùa hè, ánh nắng rực rỡ và ấm áp, ngày trở nên dài hơn, Mộc Khê Ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đằng sau tòa nhà trên đường đến quán cà phê mỗi ngày, tâm trạng của cô cũng được cải thiện trong vô thức.

Khách ra vào quán là chuyện thường, vài gương mặt thân quen ngày xưa đã biến mất, cả ông lão hay đến viết lách cũng lâu rồi không gặp, thỉnh thoảng Mộc Khê Ẩn lại nhớ đến ông, cô mong ông lão vẫn mạnh khỏe bình an.

Dạo gần đây Ứng Thư Trừng có chút bận rộn, rất ít khi đến quán cà phê, Mộc Khê Ẩn nghĩ như vậy rất tốt, chắc là anh đã có kế hoạch cho mình.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, hai cái tên Đổng Thụ Nhạn và Thạch Tranh Mỹ cũng như giọt nước mưa đổ vào sông, chẳng mấy chốc mà im bặt. Lời phàn nàn duy nhất còn lại lọt vào tai Mộc Khê Ẩn là từ Tiểu Tất.

“Anh ta không có chút trách nhiệm gì cả, quả thực chỉ đang lừa dối tôi thôi.” Tiểu Tất phẫn nộ, “Cậu biết không? Hôm qua tôi đi dạo phố với anh ta và gặp một người anh ta quen, anh ta cứ kéo đông kéo tây nhưng không chịu nói cho người kia biết tôi là ai. Về sau tôi hỏi anh ta tại sao không nói thì anh ta lại nói là không phải người quen, không cần giới thiệu, nghe mà tôi chỉ muốn đá bay anh ta.”

Sau khi nghe xong một đống lời than thở, Mộc Khê Ẩn mới hỏi một câu: “Vậy cậu có muốn tiếp tục ở bên anh ta không?”

“Tôi còn có thể làm gì nữa? Anh ta đã là người tốt nhất mà tôi có thể lựa chọn.” Tiểu Tất lượn quanh một vòng vẫn là quay lại.

“Vì sao cậu lại thiếu niềm tin như vậy?”

“Bởi vì tôi tên là Hà Tất*!” Tiểu Tất phát khùng lên, sau khi bình tĩnh lại, cô nàng nói với Mộc Khê Ẩn: “Tôi không tĩnh là trẻ, trình độ học vấn thấp, gia cảnh nghèo khó, thu nhập thấp, làm sao còn có tư cách để chọn người khác? Có đàn ông bản địa chịu nhòm đến tôi là đã may lắm rồi.”*hà tất: cớ gì.Mộc Khê Ẩn không cãi lại được.



“Có nhà có xe công ăn việc làm ổn định, nhân phẩm đàng hoàng và sẵn sàng tặng quà hứa hôn cho bố mẹ tôi, yêu cầu của tôi chỉ có thế thôi.” Tiểu Tất nhắc lại lần nữa.

“Tính cách, sở thích, sở trường không quan trọng sao?” Tiêu chuẩn về lựa chọn bạn đời của Mộc Khê Ẩn rất khác với Tiểu Tất.

“Những thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể đòi hỏi.” Tiểu Tất lắc đầu, “Con người ta luôn phải học cách thỏa hiệp.”

Như thường lệ, hai người không tiếp tục thảo luận, bởi vì họ biết rằng nhu cầu của mỗi người trong cuộc sống là khác nhau, có nhiều lời cũng vô ích.

“Tôi đi thu dọn lại giá sách.” Tiểu Tất xoay người đi đến tủ sách tường, không lâu sau có tiếng cuốn sách rơi xuống đất, cô ấy cúi xuống nhặt nó lên và phủi bụi, thấy góc sách đã cong lại, “Tại sao có nhiều người đọc cuốn sách này thế? Nó hay lắm à?”

Mộc Khê Ẩn biết cuốn sách Tiểu Tất đang cầm trong tay là Khu Rừng Ký Ức, từ khi nó được lên giá tường, Khu Rừng Ký Ức gần như trở thành cuốn sách yêu thích của những vị khách đến quán cà phê.

Tiểu Tất tùy ý lật ra rồi lẩm bẩm: “Nhiều chữ thế? Tiếc là bây giờ mình chỉ đọc truyện tranh.”

Mộc Khê Ẩn không nói, tiếp tục lau mấy cái ly còn lại.

“Đúng rồi, mấy ngày gần đây bạn trai của cậu không xuất hiện, quan hệ của hai người ổn chứ?” Tiểu Tất đặt sách lại.

“Rất tốt, dạo này anh ấy bận nên không tới đây.”

“Có thật không?” Tiểu Tất không nhịn được nói, “Cậu phải cẩn thận, đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ.”

Mộc Khê Ẩn cảm thấy Tiểu Tất đã trở nên sợ hãi sau khi nói chuyện yêu đương, điều này thật khó hiểu.

Không ngờ là, ngay khi vừa đến giờ kinh doanh tối nay, Ứng Thư Trừng đã đến và mang theo một túi đồ ăn, điều này khiến Mộc Khê Ẩn thấy rất vui, cô mang đi chia sẻ với Tiểu Tất. Cô ấy xua tay nói buổi tối ăn quá nhiều nên bụng thấy khó chịu. Trong vòng nửa tiếng sau, Tiểu Tất liên tục chạy vào toilet, Mộc Khê Ẩn thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, trên trán toát mồ hôi, liền đề nghị Tiểu Tất lên tầng ba nằm nghỉ một lúc, cô ấy cũng không chịu nổi nữa, chậm rãi đi lên tầng ba.

Hứa Chi Tùng và Mộc Khê Ẩn đã cùng nhau giúp Tiểu Tất hoàn thành phần công việc của cô ấy, cũng may là tối nay không có nhiều khách, mặc dù có phần luống cuống tay chân nhưng họ vẫn ứng phó được.

Sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn, Mộc Khê Ẩn vừa chốt đơn cho vị khách trước, vừa mở miệng nói “Xin chào, cho hỏi………”, ngẩng lên xem là ai thì không nói tiếp được nữa.

Thạch Tranh Mỹ và Mộc Khê Ẩn nhìn nhau vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Một cốc caramel latte.”

Mộc Khê Ẩn chốt đơn rồi nhanh chóng đưa cho cô ta tờ biên lai, Thạch Tranh Mỹ cầm lấy và đi thẳng tìm chỗ ngồi.

Chờ cà phê được bưng lên, Thạch Tranh Mỹ hơi cúi đầu xuống, cầm thìa khuấy cà phê, cư xử như một vị khách bình thường, nhưng trong lòng Mộc Khê Ẩn lại có cảm giác khác lạ.

Cảm giác kỳ lạ này kéo dài rất lâu, cho đến khi quán cà phê hết chỗ và các khách hàng lần lượt ra về, Mộc Khê Ẩn vẫn không thể gạt cảm giác này sang một bên.

Thời gian trôi qua, hầu hết khách hàng đều đã rời đi, Thạch Tranh Mỹ vẫn ngồi đó. Mộc Khê Ẩn thỉnh thoảng liếc nhìn cô ta thì thấy Thạch Tranh Mỹ vẫn đang khuấy ly cà phê trước mặt, có vẻ như Thạch Tranh Mỹ chưa uống một hớp nào, cô mơ hồ hiểu ra cô ta đến đây để tìm mình.

Quả nhiên, khi trên tầng hai chỉ còn lại vài người khách, Thạch Tranh Mỹ đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi tới và dừng lại trước mặt Mộc Khê Ẩn, mở miệng đã nói một câu không tài nào hiểu nổi: “Cô hài lòng chưa?”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

“Nhìn tôi bị hành hạ từng ngày, cô có hài lòng không? Nếu cô còn chưa hài lòng thì để tôi nói cho cô biết, hiện tại điện thoại của bạn trai tôi cũng nhận được tin nhắn nặc danh, có người nói cho anh ấy biết về tin đồn trên mạng, anh ấy cười hỏi tôi chuyện đó có phải thật hay không.”

“Điều này thì có liên quan gì đến tôi?”

“Có liên quan hay không thì trong lòng cô tự hiểu.” Thạch Tranh Mỹ lạnh lùng nói, “Hôm đó tôi gần như tin cô, nhưng nghĩ lại thì ngoài cô ra, ai mà tốn nhiều tâm sức với tôi như vậy? Nếu thật sự là cô làm, bây giờ cô có thể thừa nhận, cô có thể chỉ trích thẳng mặt tôi, nói rằng tất cả đều là tôi xứng đáng phải chịu.”

Mộc Khê Ẩn cúi đầu đếm số tiền xu trên tay, sau đó cất lại vào ngăn kéo, cô từ từ nói bằng giọng điệu vô cảm: “Nếu như tất cả đều là tôi làm thì tại sao tôi lại không chịu thừa nhận?”

Thạch Tranh Mỹ hạ giọng: “Nếu cô muốn trả thù thì cứ làm một cách quang minh chính đại, trốn trên mạng công kích tôi làm gì? Cô cho rằng cô có thể phá hoại mối quan hệ của chúng tôi bằng cách đổi hết số này đến số khác gửi những tin nhắn vô vị đó cho bạn trai tôi? Đừng ngây thơ nữa, cả hai chúng tôi đã bàn chuyện kết hôn, cô cho rằng anh ấy sẽ bỏ rơi tôi chỉ vì chút sai lầm mà tôi đã mắc phải hồi cấp ba?”

“Nếu nó đã không ảnh hưởng gì đến cô, vậy cô việc gì phải giận?”

“Tôi tức cô chính vì cái kiểu ăn nói này. Tôi đã xin lỗi cô rồi, nếu cô không vừa lòng thì có thể chửi thẳng vào mặt tôi, những ân oán năm xưa giữa hai ta có thể được giải quyết một cách trực tiếp. Cô dựa vào đâu mà lợi dụng cuốn sách kia, tìm chút điểm nóng, làm dậy sóng dư luận trên mạng? Cô nói cô không hợp tác với Đổng Thụ Nhạn? Vậy là cô ta vì tuyên truyền cho sách của mình nên phối hợp với cô? Hay là cô chủ động liên hệ với cô ta, cô đã mang lại cho cô ta những lợi ích gì?” Thạch Tranh Mỹ nói, tay cũng bắt đầu run lên, “Hóa ra là hai người bọn cô thông đồng có kế hoạch, đã vạch sẵn từng bước.”

“Cô đúng là mắc chứng vọng tưởng bị hại.” Mộc Khê Ẩn thấy ghê tởm, “Bệnh cũng không nhẹ đâu.”

“Chẳng phải chuyện này quá rõ ràng rồi sao? Cô làm việc ở đây, Đổng Thụ Nhạn tới đây quảng bá, hai người tình cờ gặp lại, sau đó cô ta đưa cho cô một cuốn sách của mình. Đọc xong, cô nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ, sinh lòng hận thù. Khi cô biết cuốn sách này giờ có tới mười mấy vạn người hâm mộ, cô liền liên hệ với cô ta, cùng nhau bày kế để chơi tôi. Trước tiên, cô vào diễn đàn đọc sách và đăng bài mình là bạn học cùng trường của cô ta, biết câu chuyện trong cuốn sách và biết người đã bắt nạt cô nàng là ai. Không chỉ thêm mắm dặm muối vào quá khứ mà còn dần dần vạch trần tên tuổi, đơn vị công tác của tôi!” Cảm xúc của Thạch Tranh Mỹ căng cứng như dây cung, cô ta cố hết sức kiềm chế, “Nói cho tôi biết, bước kế tiếp của các người là gì?”

“Tất cả chỉ là suy đoán của cô, cô có bằng chứng không?” Mộc Khê Ẩn cũng thấy phẫn nộ.

“Tôi biết ngay là cô sẽ không chịu thừa nhận, hôm nay tôi đến đây cũng chẳng mong đợi cô sẽ thừa nhận.” Thạch Tranh Mỹ tiếp tục mỉa mai, “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng nếu cô nghĩ rằng mình làm vậy là có thể hủy hoại cuộc đời tôi, thì đúng là nực cười. Tôi sẽ tiếp tục làm việc, tôi sẽ kết hôn với người bạn trai yêu tôi, tôi sẽ sống càng ngày càng tốt, còn cô mãi mãi chỉ là một nhân viên phục vụ quán cà phê mà thôi.”

Thạch Tranh Mỹ nói xong liền giơ tay định ném tiền trong tay thật mạnh, nhưng không thành công. Cổ tay cô ta bị người phía sau tóm chặt, Thạch Tranh Mỹ kinh hãi nhìn lại thì ra là một người đàn ông, cô ta gần như hét lên: “Anh làm cái thá gì vậy?”

Ứng Thư Trừng đột ngột bỏ tay ra, Thạch Tranh Mỹ lùi lại vài bước theo quán tính.

“Cô và cô ấy đang nói gì?” Ứng Thư Trừng hỏi.

“Mắc mớ gì tới anh?” Thạch Tranh Mỹ nhìn chằm chằm vào anh một cách đề phòng, “Anh sẽ không là người của cô ta chứ?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Ứng Thư Trừng nói.

“Bạn trai? Nếu đã như vậy thì hôm nay tôi để lại những lời này, quản lý bạn gái anh cẩn thận vào, bảo cô ta đừng làm chuyện lén lút sau lưng nữa.”

“Cô nghĩ mình là ai?” Giọng nói của Ứng Thư Trừng lạnh như đá, đôi mắt như đang nhìn bụi bẩn, “Ai lại đi bỏ thời gian và sức lực cho một kẻ như cô?”

Thạch Tranh Mỹ thầm giật mình khi nhìn thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, cô ta biết hôm nay tới tính sổ với Mộc Khê Ẩn sẽ không được lợi gì nên lập tức tỉnh táo, khôi phục lại lý trí. Mặc dù cô ta không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng vẫn quyết định rời đi trước, để tránh bị một người đàn ông bắt nạt.

Trước khi đi, Thạch Tranh Mỹ còn liếc nhìn Mộc Khê Ẩn với vẻ căm hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play