Kỳ Việt vừa về đến phòng đã nhìn thấy Đỗ Hoa Thường đứng trước cửa, dáng vẻ do dự, giơ tay mấy lần cũng không gõ xuống.

Giang hồ có lời đồn, phường chủ của Ngọc Lung phường tuy là nữ tử nhưng tính tình cường thế không kém nam nhi là bao, bây giờ xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn.

Kỳ Việt chậm rãi đi qua, nàng lớn tuổi hơn so với hắn, nên hắn chắp tay nói: “Không biết Đỗ phường chủ tới đây là có gì muốn chỉ giáo?”

Lúc Đỗ Hoa Thường xoay đầu nhìn hắn vẻ mặt đã thay đổi, vẫn là dáng vẻ không ưa gì hắn: “Ngươi đi đâu mà để người bệnh một mình trong phòng?”

Giọng điệu mang theo chất vấn, Kỳ Việt nhíu mày: “Ta đi tìm Tiêu công tử hỏi chút tình huống gần đây của A Lăng.”

“Nếu là quan tâm như vậy, sao lúc trước không bảo vệ y cho tốt?” Hình như Đỗ Hoa Thường rất tức giận, ánh mắt nhìn hắn càng thêm bất hảo: “Hay là nói, ngươi cũng chỉ biết nói ngoài miệng, chứ thật lòng không quan tâm đến y?”

“Đỗ phường chủ, ta có thật lòng lo lắng cho A Lăng hay không trong lòng y tự hiểu được, hình như không liên quan đến ngươi.” Tình cảm hắn đối với A Lăng, cần ngoại nhân như nàng xen vào sao?

“Ngươi…” Đỗ Hoa Thường bị hắn nói đến cứng họng, càng thêm không yên tâm, tiểu tử độc miệng như vậy, lấy tính tính kia của chất nhi nàng, làm sao tranh luận lại hắn, còn không phải bị áp chế gắt gao sao!

“Tướng công?”

Trong lúc hai người đang im lặng giằng co, trong phòng vang lên tiếng gọi khẽ, hẳn là Hà Lăng đã tỉnh, nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.

Tiểu phu lang đã tỉnh, Kỳ Việt không có tâm tư ở lại phí lời với nàng, hắn đẩy cửa đi vào, thấy Hà Lăng đã ngồi trên giường, nhìn thấy hắn liền nở nụ cười.

“Sao không ngủ thêm một lát, đến giờ cơm ta sẽ gọi ngươi.” Kỳ Việt ngồi xuống mép giường, xoa mồ hôi trên trán Hà Lăng, do y đang bị sốt, nên mới nãy hắn đắp chăn rất dày cho y.

Hà Lăng vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy có thêm một người nữa bước vào, nàng đứng đằng xa không đến gần, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn y. Hà Lăng nhớ đến chuyện nàng nói, trong lòng thoáng hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Đỗ… Đỗ phường chủ sao lại đứng đó, mau ngồi đi.”

Không nghe được xưng hô mong muốn từ miệng y, Đỗ Hoa Thường thoáng thất vọng, nhưng nàng hiểu việc này không thể nóng vội, y còn chưa hiểu rõ hết mọi việc, như thế cũng là bình thường. Đỗ Hoa Thường tiến lại gần hơn: “Không sao, ta chỉ là ghé qua thăm ngươi một lát.”

“Ta chỉ nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại.” Hà Lăng cũng không biết phải nói gì với nàng, y chưa từng được thấy nương, không biết nương có dáng vẻ như thế nào, bây giờ vị phường chủ trẻ tuổi mỹ mạo này lại nói là a di của y, trong lòng y có chút phức tạp.

Kỳ Việt nhận ra bầu không khí giữa hai người rất kì lạ, tựa hồ có chuyện gì đó, hắn càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ, rốt cục lúc hắn không ở bên cạnh A Lăng đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Hoa Thường thở dài, tự mình cầm một cái ghế đặt bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn người giống tỷ tỷ trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có muốn nghe chuyện lúc trước của ta và nương ngươi không?”

Hà Lăng gật nhẹ đầu, y biết rất ít về nương, phần lớn là biết được qua miệng của hương thân trong thôn, nhưng cũng là những việc sau khi nương đến thôn, còn trước đó y hoàn toàn không biết gì.

Đỗ Hoa Thường cho rằng nàng không có lỗi với bất kỳ ai ngoại trừ tỷ tỷ, cũng làm nàng áy náy hơn nửa đời, nàng hận mình lúc trước vô tri tùy hứng, làm tổn thương đến người yêu nàng nhất thế gian.

Lúc tỷ tỷ mới mất tích, trong lòng nàng vẫn ôm hy vọng, hy vọng tỷ tỷ chỉ là nhất thời tức giận, qua vài ngày sẽ lại trở về, vẫn là dáng vẻ ôn nhu như trước.

Lâu dần, nàng từ hy vọng đến thất vọng, từ thất vọng đến tuyệt vọng, thời gian gần hai mươi năm, tỷ tỷ không hề xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Có đôi khi nàng cũng oán trách tỷ tỷ nhẫn tâm, sao có thể quyết tuyệt ra đi như vậy, nhưng phần lớn thời gian nàng là tự trách bản thân, làm tổn thương thân nhân duy nhất của mình.

Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lúc nàng đau khổ tìm kiếm, tỷ tỷ mỹ lệ ôn nhu của nàng đã sớm không còn trên đời, cả đời này nàng không còn cơ hội nhìn thấy đối phương nữa.

Lúc này, đối mặt với hài tử duy nhất của tỷ tỷ, nàng nói hết thảy áy náy chôn sâu trong lòng, cũng không phải vì để mình an tâm, mà chỉ muốn y hiểu được, nàng thật tâm muốn thay tỷ tỷ chăm sóc y.

“Hài tử, ta không ép ngươi phải gọi ta là a di, ta chỉ hy vọng ngươi ghi nhớ một điều, ngươi có trưởng bối cho ngươi dựa vào.”

Trưởng bối cho y dựa vào? Chỉ một câu nói, lại làm Hà Lăng thổn thức không thôi. Từ nhỏ đến lớn, y không có lấy một trưởng bối có thể làm chủ cho mình, chịu ủy khuất cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống bụng.

Y không biết vì sao lúc trước nương lại rời đi, nhưng y biết nương không có trách người muội muội này, cho dù nương chỉ cùng cha đi được một đoạn đường ngắn ngủ, nhưng y tin rằng khoảng thời gian đó nương thật sự rất hạnh phúc.

Kỳ Việt nghe xong toàn bộ, nói không kinh ngạc là không có khả năng, hắn không thể ngờ tới, nhạc mẫu đại nhân chưa một lần được gặp mặt lại là tỷ tỷ ruột của phường chủ Ngọc Lung phường.

Nguyên do nàng chọn ẩn cư, Kỳ Việt có chút lý giải, ân ân oán oán trong giang hồ quá nhiều, tự nhiên là muốn tìm đến một nơi mà thể xác và tinh thần đều được bình yên, an ổn hết quãng đời còn lại, không phải hắn cũng là như thế sao.

Hà Lăng nhìn vẻ mặt ảm đảm của Đỗ Hoa Thường, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lúc chặn đường bọn họ. Y vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng cười nói: “Ta chưa đợc thấy nương, nhưng ta biết dựa theo tính tình của người, tấy nhiên không trách ngươi, nếu không phải xảy ra bất trắc,có lẽ nàng đã trở lại thăm ngươi.”

Cảm nhận đeợc nhiệt độ từ bàn tay kia vành mắt Đỗ Hoa Thường đỏ lên, nước mắt theo đó lăn xuống, nàng dùng ống tay áo lau đi, vẻ mặt nhu hòa: “Ngươi là hài tử tốt, nếu tỷ tỷ còn tại, nhất định sẽ vui mừng.”

Thấy hai người ở chung như vậy, Kỳ Việt cong môi, thế gian lại nhiều thêm một người yêu thương A Lăng, y sẽ có thêm nhiều phần hạnh phúc, là chuyện tốt.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, Đỗ Hoa Thường chuyển ánh mắt đến trên người hắn, dáng vẻ ôn nhu nháy mắt biến thành hung dữ, rất không khách khí nói: “Ngươi làm thế nào bắt cóc được y?!”

“A Lăng là phu lang ta cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể nói như vậy?” Biết rõ đầu đuôi, địch ý của nàng đối với hắn đã có thể giải thích, hết thảy đều là vì quan tâm.

“Hừ, đứa nhỏ này tâm tư đơn giản, không chừng là bị ngươi lừa gạt vào cửa!” Người trong giang hồ tâm tư phức tạp ra sao, Đỗ Hoa Thường hiểu rõ, nhất là loại người không thể nhìn thấu như Kỳ Việt.

“Tướng công không có gạt ta, là ta tự mình nguyện ý!” Hà Lăng không muốn người khác nói Kỳ Việt như vậy. Tướng công chịu thú y chính là phúc khí của y.

Kỳ Việt cười híp mắt xoa mặt y, cảm thấy dáng vẻ che chở mình của phu lang rất đáng yêu: “Ta không bao giờ lừa gạt A Lăng.”

Hà Lăng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tin tưởng: “Ta biết!”

Nhìn xem, bị hắn dụ dỗ đến mức bênh hắn chằm chặp! Đỗ Hoa Thường gấp muốn chết, trong phường nữ đệ tử đông đảo, có không ít người tổn thương vì tình, cái nào không phải là do bị hoa nhôn xảo ngữ lừa gạt.

“Hắn là nhân vật như thế nào trong giang hồ ngươi rõ không? Ngươi biết hắn từng giết bao nhiêu người sao?!”

Tâm ngoan thủ lạt đến mức nàng nghe mà sau lưng phát lạnh, nếu ngày nào đó chất nhi của nàng lỡ chọc giận hắn, hậu quả nàng không dám nghĩ đến.

“Ta biết, tướng công đều nói với ta!” Nhưng chuyện đó không làm y sợ hãi, mà chỉ cảm thấy đau lòng, nếu có lựa chọn khác, tướng công sẽ không ép bản thân đi trên con đường này.

“Nếu đã biết, ngươi nên hiểu hắn nguy hiểm cỡ nào, nếu hắn đối với ngươi…”Phần sau Đỗ Hoa Thường không nói ra miệng, nhưng nàng tin rằng Hà Lăng nghe hiểu, nàng mặc kệ hắn đang có mặt ở đây, cùng lắm thì nàng cùng hắn cá chết lưới rách.

“Đỗ phường chủ!” Lời khác Kỳ Việt có thể cho qua, trên giang hồ lười đồn về hắn rất nhiều, hắn cũng không để trong lòng,a nhưng loại lời này hắn không muốn nghe: “Cho dù có một ngày ta chết trong tay A Lăng, ta cũng sẽ không tổn thương đến y dù là một ngón tay!”

“Tướng công!” Hà Lăng nhào vào trong ngực hắn, không vui đấm lên ngực hắn. Sao hắn có thể nói lời như vậy, sao y có thể làm hắn bị thương được!

Bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chấn trụ, Đỗ Hoa Thường ngẩn ra hồi lâu, đến lúc lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy hắn đang ôn nhu dỗ dành Hà Lăng, một lần lại một lần đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy nữa. Dáng vẻ ôn nhu không có chút nào dính dáng đến kẻ giết người như nghóe trong lời đồn.

Trong lòng nàng thổn thức, nàng cũng không phải thật sự muốn tách hai người ra, bất quá chỉ là lo lắng hài tử duy nhất của tỷ tỷ bị tổn thương, để y đừng có dốc toàn tâm vì đối phương, hiện tại xem ra, lại là đối phương dốc toàn tâm trên người chất nhi nàng.

“Ta biết ngài là đang lo lắng ta, thế nhưng thời điểm ta bị toàn bộ thôn dân ghét bỏ, là tướng công không để ý ánh mắt ngươi khác, thú ta vào cửa, luôn che chở yêu thương ta, hắn là ngươi đối xử tốt nhất với ta trên đời này!” Nếu nàng cảm thấy tướng công không tốt, vậy y liền giải thích cho nàng hiểu, so với những người có vẻ ngoài đạo mạo, tướng công tốt hơn bọn họ rất nhiều.

“Ghét bỏ?” Lực chú ý của Đỗ Hoa Thường lại ở chỗ khác, chất nhi của nàng tướng mạo tốt tính tình tốt, cho dù không đến mức người gặp người thích, cũng không đến nỗi bị người ghét bỏ chứ?

Kỳ Việt vỗ nhẹ lưng Hà Lăng an ủi y, kể lại mọi việc trong thôn cho nàng nghe, lại không nói ra nguyên nhân cái chết của Đỗ Cẩm Tâm, người nhà họ Hà đã gặp báo ứng, nói ra cũng chỉ làm nàng càng thêm bi thống mà thôi.

Hắn cảm thấy để nàng tức giận đi giết bọn họ, không bằng để bọn họ sống trong gian khổ, mới có thể làm bọn họ sống càng thêm đau đớn.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này đã từng trải qua sinh hoạt như vậy, khó trách y ỷ lại tín nhiệm Kỳ Việt như thế, người nhà kia quả thực đáng chết, quá ích kỷ. Đỗ Hoa Thường vô cùng đau lòng: “Khổ cực cho ngươi rồi.”

Đối với Hà Lăng, những việc kia như đã trải qua rất lâu, hiện tại y sống rất thoải mái, có rất nhiều người yêu thương y, y đẫ rất thỏa mãn, không cần thời thời khắc khắc nhớ đến việc không vui trước đó, chỉ làm hỏng tâm tình.

Hai bên đã nói chuyện rõ ràng, chuyện khác sau này từ từ sẽ đến, bây giờ việc quan trọng nhất chính là bệnh của Hà Lăng, y không thể dùng thuốc, Kỳ Việt cũng không muốn y phải chịu đau khi thi châm, cho nên dự tính sau bữa cơm sẽ chuẩn bị cho y thùng nước thuốc.

Tắm thuốc trị phong hàn thực ta có chút đại tài tiểu dụng, nhưng với Kỳ Việt mà nói, chỉ cần phu lang của hắn không phải chịu tội, cỡ nào cũng không tính là lãng phí.

Đối với việc này Đỗ Hoa Thường không có ý kiến, vung tay, phái hai đệ tử ra ngoài mua dược liệu cần thiết, dùng cho chất nhi nhà mình chữa bệnh, đưong nhiên phải là nàng xuất bạc.

Hiểu nàng muốn dùng mọi cách đối tốt với tiểu phu lang nhà mình để bù đắp nhiều năm thua thiệt của y, Kỳ Việt cũng không cùng nàng tranh giành, dù sao hắn còn cả đời để yêu thương A Lăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play