Hà Trân mặc hỷ phục, Mã địa chủ phái kiệu hoa đến rước đi. Chuyện này là Hà Lăng lúc đến thăm Lâm gia nghe được từ miệng Phương thị.
Trong nhất thời, y có chút hoảng hốt, Hà Trân cao ngạo không ai bì nổi cứ như vậy gả cho một lão đầu tuổi tác có thể làm gia gia y.
Thực ra, nếu Kỳ Việt không xuất hiện mà nói, đây sẽ là vận mệnh của y đi, không có quyền lợi, không thể quyết định bất cứ chuyện gì, sẽ bị gả cho người y không muốn sống hết quãng đời còn lại.
“Hà Trân vậy mà nguyện ý?” Ngô Ngọc Lan kinh ngạc ngừng công việc thêu thùa trong tay, nàng đang may cái yếm nhỏ cho hài tử trong bụng, có thể làm sớm thì sớm làm, tránh cho đến lúc đó lại rối ren.
“Làm sao có thể nha!” Phương thị gắn đế giày vào một bên, nói tiếp: “Nghe nói lúc Hà Quý cõng y lên kiệu hoa cả người y mềm nhũn, đoán chừng là không tỉnh táo”.
Hà Lăng kiểm tra con thỏ vừa thêu xong, nhớ lại đêm trước khi y thành thân bị Lưu thị lừa gạt cho uống thuốc, phỏng chừng Hà Trân cũng là bị cho uống cái đó đi.
“Hừ, vậy cũng là y đáng đời!” Ngô Ngọc Lan hừ lạnh: “Đây là ác giả ác báo!”
“Ai nói không phải đâu, không riêng gì y mấy kẻ kẻ cũng sớm sẽ gặp báo ứng thôi, một nhà toàn kẻ thất đức.” Tính toán đủ đường, cuối cùng kết cục lại rơi xuống đầu mình.
Ngô Ngọc Lan thấy Hà Lăng nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi: “Lăng ca nhi, ngươi không cao hứng sao?”
Hà Lăng ngừng tay, khẽ cười cười: “Không có gì có cao hứng hay không, chuyện của bọn họ không có can hệ gì với ta, sống có tốt hay không cũng là chuyện của bọn họ, ta sống tốt cuộc sống của chính mình là được.”
“Ngươi có thể như vậy nghĩ chúng ta yên tâm!” Phương thị chỉ sợ đứa nhỏ này trong lòng không buông xuống được, lo rằng vì chuyện của những kẻ không đáng, vô duyên vô cớ khiến mình ngột ngạt.
Biết bọn họ vẫn luôn lo lắng cho mình, Hà Lăng tất nhiên sẽ không để những chuyện không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng. Hiện tại nhiều người thật lòng thật dạ quan tâm y như vậy, y cũng nên chỉ quan tâm đến những người quan tâm y thôi.
Trong lòng Ngô Ngọc Lan cũng rất vui mừng, trước đây Hà Lăng gặp người còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn, hiện tại trở nên sáng sủa như bây giờ, nàng vui thay cho y.
Không muốn nhắc đến những người toàn ý xấu kia, nàng đổi chủ đề, hỏi đến việc dạo gần đây nàng rất tò mò: “Lăng ca nhi, chuyện Trịnh công tử kia là sao? Ta nghe Tảo ca nhi nói, gã ngày nào cũng chạy đến nhà Hoa ca nhi.”
Nhắc tới gã, Hà Lăng không nhịn được vui vẻ, cười híp mắt nói: “Còn có thể có chuyện gì, chính là muốn thú phu lang chứ sao.”
“Cái gì?” Phương thị cũng ngừng tay, nổi lên lòng hiếu kỳ: “Gã đối với Hoa ca nhi có hứng thú?”
“Còn không phải sao, lúc trước Hoa ca nhi còn chưa hiểu đã cảm thấy thái độ của gã rất kỳ quái, bây giờ Hoa ca nhi đã biết, xem chừng ngày thành sự cũng không còn xa.” Nhớ đến biểu hiện hôm trên trấn của Hứa Hoa, Hà Lăng cảm thấy Hứa Hoa không phải là không có ý với Trịnh Việt Phong.
“Vậy thì tốt, nếu hai người bọn họ có thể thành, ngươi cùng Kỳ đệ cũng được xem như là bà mối đi!” Nếu không thì hai người kia, một là thiếu gia nhà giàu trên trấn, một là ca nhi nông thôn, nào có cơ hội quen biết.
Hà Lăng nghĩ nghĩ cảm thấy rất đúng, càng vui vẻ. Nhờ bọn họ mà hai ngươi kia có thể có kết cục tốt, thế thì còn gì tốt hơn, Hà Lăng cười nói đùa: “Vậy sau này phải tìm y đòi tiền mai mối!”
Mà lúc này Trịnh Việt Phong được ba người nhắc đến, đang lấy lòng đoạt lấy bó củi trên lưng Hứa Hoa: “Hoa ca nhi, loại việc nặng nhọc này cứ để cho ta, ngươi nghỉ một chút đi!”
Hứa Hoa im lặng nhìn gã, người này chạy theo y lên núi, làm bẩn một thân áo bào, lúc này còn cõng bó củi trên lưng, làm gì còn dáng vẻ của một đại thiếu gia: “Trịnh công tử, thân thể ngươi kiều quý, vẫn là để ta tự mình làm đi.”
“Không quý không quý, chỉ là một bó củi, ta có thể làm!” Trịnh Việt Phong tránh khỏi tay y, khăng khăng tự mình cõng.
“Vậy nếu ngươi thấy mệt thì nói với ta.” Vì bó củi mà tranh tới tranh lui cũng không có gì hay, Hứa Hoa đàng theo gã.
Hai người đi trong thôn, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua, thầm nghĩ đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Hứa Hoa như vậy mà lại quen biết cái hán tử tốt, dạo gần đây bọn họ thường thấy vị công tử này hay đi chung với y.
“Hoa ca nhi, buổi trưa chúng ta ăn cái gì?” Tầm mắt xung quanh khiến Trịnh Việt Phong rất hưởng thụ, gã muốn để cho tất cả mọi người biết, gã có quan hệ không tầm thường với người đang đi bên cạnh mình.
Hứa Hoa không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
“Ừm…” Trịnh Việt Phong xoa cằm suy nghĩ, cuối cùng cười nói: “Hoa ca nhi làm cái gì ta cũng thích.”
“Trịnh Việt Phong!” Hứa Hoa dừng bước, quay đầu nhìn gã: “Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Bỗng nhiên bị y nghiêm túc gọi thẳng tên họ, Trịnh Việt Phong có chút bất ngờ, nghe được câu hỏi phía sau, gã sững sờ giây lát, sau đó vê mặt nghiêm túc trả lời: “Bởi vì ta muốn cùng ngươi.”
Mặc dù trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng chính tai nghe được lời gã nói, Hứa Hoa vẫn là không nhịn đợc tim đập loạn, y né tránh ánh mắt của gã, ngón tay lặng lẽ nắm chặt góc áo: “Vì, vì sao?”
“Ta không biết.” Vấn đề này chính Trịnh Việt Phong cũng không biết đáp án, gã cũng từng vố số lần tự hỏi chính mình: “Nụ cười của ngươi, ánh mắt của ngươi, ngươi kiên cường quật cường, ta không biết bị điểm nào của ngươi hấp dẫn, ta chỉ biết ngươi khác với tất cả mọi người, ta chính là yêu thích ngươi!”
Tay Hứa Hoa càng nắm chặt, bối rối trong mắt càng sâu, không biết phải nói gì mới tốt.
“Hoa ca nhi…” Trịnh Việt Phong vươn tay nắm lấy vai y, để y ngẩng đầu nhìn gã: “Ta là cái đại thiếu gia, cái gì cũng không biết làm, có lẽ cũng không phải một tướng công như ngươi muốn, nhưng ta thật tâm thích ngươi, tuyệt đối không phải mới mẻ nhất thời!”
Gã nghiêm túc nhìn thẳng vào Hứa Hoa, trong mắt gã đều là thân ảnh Hứa Hoa, chỉ có một mình y, không còn chỗ cho những thứ khác.
Hứa Hoa vội vàng chuyển tầm mắt không dám nhìn, lùi lại tránh thoát khỏi tay gã: “Cái kia ta, ta trở về làm mì sợi cho ngươi ăn.”
Trịnh Việt Phong thấy y bối rối, lỗ tai đỏ lên, gã mím môi cười, biết xấu hổ chứng tỏ y không phải hoàn toàn không có cảm giác với gã a. Nghĩ như thế, gã càng có động lực hơn, cõng thêm hai bó củi nữa cũng không thành vấn đề: “Được, ta rất thích ăn mì!”
Hai người về đến nhà, Hứa phụ đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân phơi nắng thấy hai người vào cửa, nói: “Về rồi à.”
Hứa Hoa cúi đầu “Vâng” một tiếng, liền vội vàng vào nhà bếp, giống như là sau lưng có hồng thủy mãnh thú đuổi theo.
Thế nhưng gương mặt đỏ bừng kia Hứa phụ nhìn thấy trong mắt, lại nhìn đến Trịnh Việt Phong đang cười miệng rộng đến mang tai, ông liền đoán ra.
“Hứa thúc!” Trịnh Việt Phong ân cần gọi, sau đó mới mang bó củi đặt vào một góc trong sân.
“Đi theo Hoa ca nhi lên núi nhặt củi có mệt không?” Hứa phụ nhìn gã đầu đầy mồ hôi, vỗ vỗ lên ghế bên cạnh ra hiệu gã ngồi.
Trịnh Việt Phong đặt mông ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Không mệt, ta cũng chỉ là chạy theo lên núi chơi ngày thường trên trấn cũng không có cơ hội này.”
Hứa phụ nhìn quần áo gã bị bùn đất làm bẩn trên tóc còn dính mấy cái lá cây, cảm thấy buồn cười, đưa tay gỡ xuống cho gã: “Lần sau đừng mặc y phục quý giá thế này nữa, chà đạp quá đáng tiếc.”
Trịnh Việt Phong bị hành động của ông làm cho sững sờ, trong lòng cảm thấy ấm áp, tuy rằng phụ thân gã không tính là nghiêm khắc, nhưng rất ít khi có loại hành động thân cận như thế này, gã cảm thấy rất tốt: “Cảm ơn Hứa thúc.”
Thấy gã ngoan ngoãn ngồi im bất động để cho mình gỡ lá cây ra, Hứa phụ cũng cảm thấy yên lòng, thuận tay vỗ vỗ lên vai gã: “Hoa ca nhi nhà chúng ta tính tình quật cường, còn phiền ngươi bao dung nhiều hơn.”
“Không có, Hoa ca nhi rất tốt!”Trịnh Việt Phong cản thấy Hứa Hoa mới là ngươi bao dung gã nhiều hơn, dù sao gần đây gã phạm phải không ít ngu xuẩn.
Nguyên bản Hứa phụ luôn nghĩ Trịnh Việt Phong là cái đại thiếu gia, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, khẳng định không chịu khổ nổi, nhưng dạo gần đây gã luôn đến, chỉ cần thấy Hứa Hoa làm gì, gã liền đoạt lấy, dáng vẻ ân cần lấy lòng, Hứa phụ nhìn thấy vừa buồn cười lại vừa vui mừng, hán tử này thực sự đem con ông để ở trong lòng.
“Quay về để cha nương ngươi tìm bà mối đến đây đi.”
Trịnh Việt Phong đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được những gì mình vừa nghe được: “Hứa thúc, người nói là…”
Lúc trước trong Yến Nguyệt Lâu, Trịnh lão gia tìm ông nói việc hai đứa nhỏ, Trịnh lão gia nói nhà ông rất vui nếu hôn sự của hai đứa nhỏ có thể thành, nhưng cũng tôn trọng Hứa phụ, biết trong lòng ông có lo nghĩ, cũng cần cho hái đứa nhỏ có thời gian chung đụng, chờ Hứa phụ có thể yên tâm giao ca nhi vào tay của nhi tử ông, lúc đó Trịnh gia sẽ tìm bà mối mang bái thiếp đến.
Lúc ấy trong lòng Hứa phụ rất kinh ngạc, không nghĩ lấy thân phận của đối phương, sẽ bình tâm tĩnh khí cùng ông thương lượng chuyện này. Thời điểm ông đi theo nói chuyện, đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nghe trào phúng trách cứ, lại không nghĩ đến kết quả này.
Trịnh lão gia nói thành khẩn như vậy, đứa bé Trịnh Việt Phong này ông cũng xem trọng, nơi nào còn không đáp ứng, đến lúc cùng đối phương bàn xong, ông vẫn còn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hứa phụ nghiêng đầu nhìn Hoa ca nhi đang bận rộn trong bếp, nói: “Ta nhìn ra được, trong lòng Hoa ca nhi cũng là có ý với ngươi, chỉ là tính tình nó nội liễm, không quen thể hiện, nếu ngươi có thể thành bến đỗ của nó, ta cũng yên lòng.”
Trịnh Việt Phong theo tầm mắt ông nhìn về phía người kia, bỗng nhiên đứng lên, véo vạt áo quỳ xuống trước mặt Hứa phụ: “Hứa thúc, người cứ yên tâm, nếu Hoa ca nhi gả cho ta, ta đảm bảo sẽ đối tốt với y, nhất định không để y chịu nửa phần ủy khuất!”
“Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan!” Hứa phụ nhận lễ này của gã, vành mắt đỏ lên.
Hứa Hoa đang nấu cơm trong nhà bếp, không hề hay biết phụ thân đã giao y vào trong tay người khiến y tâm thần không yên. Từ nay về sau, người này sẽ đau sủng y cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT