Sáng hôm sau, Kỳ Việt bồi Hà Lăng đến thăm hỏi Ngô Ngọc Lan. Hà Lăng đã lo lắng cả đêm, không biết Ngô Ngọc Lan thế nào rồi.

Lâm Sinh đi đưa Tiểu Hổ đến học đường, không có ở nhà. Kỳ Việt ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với Lâm Sơn và Phương thị, Hà Lăng thì tự mình đi vào phòng trong.

Vào phòng, Hà Lăng ngồi xuống bên giường, khí sắc Ngô Ngọc Lan không tệ, y cũng yên tâm. Hà Lăng đặt bình thuốc trên tay lên bàn, đó là thuốc dưỡng thai Kỳ Việt chuẩn bị tối qua: “Ngươi không có việc gì là ta yên tâm rồi, đây là thuốc tướng công phối, ngươi nhớ phải uống.”

“Vất vả ngươi hao tâm tổn trí.” Ngô Ngọc Lan cười cười, nhìn thấy vết thương trên cổ y, nhíu mày hỏi: “Ngươi không sao chứ? Hôm qua tướng công có về kể với ta, người nhà Hà gia đúng là không khi nào để người khác bớt lo.”

“Ta không sao, chỉ rách chút da, có Hoa ca nhi là bị nặng hơn.” Hôm qua Hứa Hoa dùng tay không đoạt dao, vết thương quả thực không cạn, lát nữa y cũng phải đến thăm một chút.

“Ca nhi kia cũng là người tốt.” Cho dù nàng chưa gặp qua, nhưng nghe Hà Lăng kể, cũng thấy được người kia không tệ.

Hà Lăng gật đầu đồng ý, sau chuyện này, tình cảm của họ càng sâu đậm hơn.

Hà Lăng ngẩng đầu nhìn Ngô Ngọc Lan, muốn hỏi vì sao đột nhiên nàng lại động thai khí, nhưng lại sợ đối phương không muốn nói, lại khiến nhau lúng túng.

“Ngươi là muốn hỏi ta hôm qua xảy chuyện gì đi?” Y nghĩ gì đều viết cả lên mặt, Ngô Ngọc Lan căn bản chả cần đoán.

Bị người nhìn thấu tâm tư, Hà Lăng ngượng ngùng cười: “Nếu ngươi không muốn nói thì không cần phải nói.”

“Cũng không có gì không nói được.” Ngô Ngọc Lan vốn muốn cong môi cười, nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Hà Lăng nắm chặt tay nàng, đây là là lần đầu y thấy nàng lộ ra vẻ yếu ớt như vậy. Từ khi biết nàng, nàng luôn mang dáng vẻ giỏi giang khôn khéo, chưa từng yếu thế.

“Ta có cái đệ đệ, gọi Ngô Húc, ta lớn hơn nó năm tuổi.” Ngô Ngọc Lan nháy mắt mấy cái, muốn xua tan ẩm ướt trong mắt: “Cha ta qua đời sớm, ta là theo nương lớn lên, ta là cô nương lại là đại tỷ, cho nên nương vẫn luôn cưng chiều đệ đệ, có gì ngon hay thứ gì vui, đều là cho nó trước.”

Nàng nói đến đây, hơi dừng lại một lát, trong mắt đong đầy nước: “Ta chưa bao giờ vì vậy mà oán trách, từ nhỏ ta đã có thể làm hết mọi việc trong nhà, không để nó động một ngón tay, bởi vì nó là độc đinh, cho nên nương yêu thương nó, ta luôn hiểu được, nhưng…”

Ngô Ngọc Lan không nhịn được rơi nước mắt, từng gọi trừng giọt rơi xuống không ngừng lại được.

Hà Lăng luống cuống tay chân móc khăn tay từ tay áo ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, mũi cũng trở nên chua xót.

Ngô Ngọc Lan nắm lấy bàn tay đang giúp nàng lau nước mắt, chăm chú nhìn y như thể y là chỗ dựa của nàng: “Nó cưới được tức phụ nhi không chịu thua kém, năm nay sinh được cái tiểu tử béo mập, hôm qua làm lễ trăng tròn, người là bá mẫu như ta cũng nên trở về nhìn xem. Từ lúc ta bước vào cửa, nương cùng tức phụ nhị đệ liền kẻ xướng người họa, quanh co nói ta phát đạt không để ý đến trong nhà, còn mua xe bò đưa nhi tử đến học đường, lại không biết chu cấp cho bọn họ chút ít.”

Nàng càng nói càng kích động, nước mắt rơi xuống như mưa.

Hà Lăng bị nàng nắm lấy một cái tay, chỉ có thể dùng tay khác vỗ lên vai nàng, trấn an: “Tẩu tử, ngươi còn đang mang thai hài tử, đừng quá kích động.”

Người mang thai cảm xúc vốn đã dễ dàng phập phồng. Ngô Ngọc Lan hít sâu mấy hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

“Xe bò vốn là ngươi và Kỳ Việt có tâm làm cho chúng ta mượn, tiền cho Tiểu Hổ đi học cũng là chúng ta nớt ăn bớt mặc dư ra, làm sao có dư dả. Lại nói, ta là cái tức phụ gả cho người, làm sao có thể mặt dày đòi nhà chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ?” Ngô Ngọc Lan vỗ vỗ tay Hà Lăng, cũng không biết là động viên y hay động viên chính mình: “Có lẽ đang mang thai nên dễ xúc động, ta có nói mấy câu với nương, nàng đẩy ta một cái, lưng ta đập vào góc bàn, lúc đó bụng đau không chịu được, Lâm Sinh vội vàng đánh xe đưa ta về.”

Nghe nàng nói xong, Hà Lăng trầm mặc, không biết phải an ủi thế nào. Tiền thị đối với y không tốt, nhưng nàng dù sao cũng không phải nương y, thậm chí y chưa từng gặp qua thân nương của mình, không biết cảm giác bị thân nương đối xử tệ bạc sẽ cảm thấy thống khổ biết bao nhiêu.

“A Lăng…” Ngô Ngọc Lan giương mắt nhìn y, có một loại khó chịu không nói lên lời: “Lúc Lâm Sinh mang ta đi, nương còn không thèm nhìn ta lấy một cái… Đệ đệ ta, lúc tức phụ nó chỉ trích ta, nó cũng không giúp ta nói một câu…”

Hà Lăng nhìn nàng rơi nước mắt, cũng vô thức khóc theo. Y luôn cho rằng rằng có được huyết mạch thân nhân là một chuyện rất hạnh phúc. Như nhà Lâm đại ca, như nhà huynh muội Trịnh gia, như Hứa Hoa cùng Hứa phụ, nhưng lúc này y phát hiện ra, có đôi khi người càng thân cận, lúc tổn thương mình, mình mới càng cảm thấy đau khổ.

Ngô Ngọc Lan cầm tay Hà Lăng khóc thật lâu, giống như muốn phát tiết hết ủy khuất trong lòng, Hà Lăng cũng im lặng chảy nước mắt cùng nàng.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Ngô Ngọc Lan mới dần ngừng khóc, vẻ mặt mệt mỏi, Hà Lăng cho nàng uống một viên thuốc dưỡng thai, đỡ nàng nằm lên giường, đắp chăn cẩn thẩn, im lặng nhìn nàng thiếp đi.

Lúc y ra tới phòng khách, ba người trong phòng đều có chút trầm mặc, Phương thị đứng dậy giữ chặt y: “Ngủ rồi?”

Hà Lăng gật đầu: “Ngủ rồi.”

“Ngủ là tốt rồi.” Lâm Sinh nói trong lòng nàng có tâm sự, cả đêm ngủ không ngon. Phương thị sờ mắt Hà Lăng: “Đứa nhỏ ngốc, lầm sao cũng khóc sưng cả mắt rồi?”

“Nhìn thấy tẩu tử khóc, ta liền nhịn không được.” Hà Lăng ngượng ngùng xoa mắt, y cũng không biết vì sao mình lại khóc theo.

“Đừng xoa” Kỳ Việt đi tới kéo tay y ra: “Về nha thoa chút thuốc cho ngươi, sẽ nhanh chóng hết sưng.”

Phương thị thở dài, trong giọng nói mang theo khó hiểu: “Nói sao cũng là khối thịt từ trên người rơi xuống, sao lại bất công như vậy.”

“Mỗi người có mỗi suy nghĩ khác nhau, tóm lại bây giờ tẩu tử đã là người Lâm gia, không còn tiếp xúc nhiều với bên đó, mọi người cứ yên tâm.” Kỳ Việt an ủi: “Tẩu tử đang có thai, càng không nên suy nghĩ nhiều.”

Tâm tình của mọi người đều không quá tốt, hai người cũng không ở lại lâu, nói thêm vài câu liền ra về.

“Làm sao? Còn đang khó chịu thay tẩu tử?” Kỳ Việt thấy tiểu phu lang nhà mình cúi đầu không nói chuyện, đưa tay sờ cằm y.

“Cũng không phải, chỉ là…” Hà Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa: “Có chút ủy khuất thay nàng.”

Nói xong, lại như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Kỳ Việt: “Tướng công thích nhi tử, nữ nhi hay ca nhi?”

Kỳ Việt biết vì sao y hỏi vậy, sờ mái tóc được mình bảo dưỡng rất tốt, nói: “Chỉ cần là A Lăng sinh cho ta, ta đều thích, tuyệt không bất công.”

Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Hà Lăng có chút xấu hổ, nhưng nghe được đáp án của hắn, lại cảm thấy trong lòng ấm áp: “Đáp án của tướng công chính là điều ta muốn nghe.”

“Điều này chứng tỏ, hai ta tâm linh tương thông!” Kỳ Việt khẽ hôn lên đỉnh đầu y.

Hà Lăng vội thối lui, nhìn bốn phía, còn đang ở bên ngoài đâu, bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ!

Kỳ Việt thấy y bối rối, cảm thấy thí vị, làm bộ còn muốn tiếp tục hôn.

Hà Lăng vội né tránh, chuyển dời sự chú ý của hắn: “Cha nương của tướng công là người như thế nào?”

Kỳ Việt đột nhiên khựng lại, thu liễm nụ cười, ánh mắt nặng nề, không biết đang nghĩ gì.

Ý thức được mình việc không nên hỏi, Hà Lăng luống cuống. Từ lúc quen biết đến nay, Kỳ Việt chưa từng đề cập qua quá khứ của mình, khả năng là có gì đó khó nói, y cũng không tò mò gì, vậy sao tự nhiên lại vô thức hỏi ra miệng? Hà Lăng vươn tay muốn giữ Kỳ Việt, lại không dám, sắc mặt hắn lúc này có hơi đáng sợ.

Kỳ Việt hồi thần từ trong hồi ức, nhìn thấy người trước mặt tay chân luống cuống, muốn chạm vào hắn nhưng lại không dám, như hài tử làm sai chuyện. Kỳ Việt thở dài, ôm người vào trong ngực: “Thật xin lỗi, dọa đến ngươi rồi.”

Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, tâm tình khẩn trương của Hà Lăng dần bình ổn, y nắm lấy tay áo đối phương, lắc đầu: “Không có, là ta không nên hỏi.”

“Không có gì là ngươi không nên hỏi.” Kỳ Việt ôm chặt lấy y, đây là phu lang của hắn, y có quyền biết tất cả mọi chuyện, là trong lòng hắn có vướng mắc, là lỗi của hắn: “Năm ta năm tuổi, họ đã qua đời.”

Hà Lăng chấn động, sau đó trong lòng xót xa, vô thức rơi lệ, thanh âm run rẩy: “Thật xin lỗi…”

“Đồ ngốc, tại sao phải xin lỗi?” Kỳ Việt buông y ra, ôm lấy mặt y, giúp y lau sạch nước mắt: “Vốn mắt đã sưng rồi, đừng có khóc nữa!”

“Ta khiến ngươi nhớ đến chuyện thương tâm.” Hà Lăng kiềm nén, không cho nước mắt rơi xuống, hai mắt ngập nước nhìn càng đáng thương hơn.

Kỳ Việt phát ra một tiếng cười khẽ, khẽ hôn ánh mắt của y, để nước mắt y dính vào môi hắn, hương vị mằn mặn lại làm cho hắn thấy rất mỹ vị: “Chuyện cha nương ta không phải là chuyện thương tâm gì, bọn họ giống cha nương ngươi, đều là người tốt nhất trên thế gian này.”

Hà Lăng dùng sức gật đầu, bổ sung: “Tướng công cũng là người tốt nhất thế gian!”

Sợ rằng trên đời chỉ có mình y cảm thấy như vậy, Kỳ Việt đỡ lấy gáy y, để trán tựa vào trán hán: “A Lăng của ta cũng vậy.”
“Ngươi đứng lại!”

Trịnh Việt Phong vừa vén vạt áo muốn bước lên xe ngựa, đã nghe thấy thanh âm muội muội vang lên phía sau. Gã thở dài, xoay người: “Chuyện gì?”

Trịnh Nguyệt Ngôn nhìn xe ngựa, nhíu mày hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Lừa nàng hiển nhiên là không được: “Trịnh Việt Phong đành phải nói thật: “Thôn Cổ Thủy.”

“Không phải hai ngày trước ngươi mới vụng trộm cưỡi ngựa đến đó sao? Còn không kịp về dùng cơm tối!” Nhắc tới chuyện này Trịnh Nguyệt Ngôn liền tức giận. Ra ngoài chơi lại không gọi nàng, lần này cũng vậy!

“Ta…” Trịnh Việt Phong không biết phải nói sao với nàng, nghĩ một lát, mới nói: “Lần trước xảy ra chút việc làm Lăng ca nhi bị thương, ta tới hỏi thăm y.”

“Cái gì?!” Trịnh Nguyệt Ngôn cất cao âm lượng: “Chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không nói với ta!”

Trịnh Việt Phong chỉ cảm thấy lỗ tai đều bị nàng chấn đau, gã đưa tay xoa xoa, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, đành phải kể lại sự tình một lần.

“Tốt, người nhà này còn dám khi dễ Hà Lăng ca ca, xem ra ta phải dạy dỗ bọn họ.” Trịnh Nguyệt Ngôn xách mép váy, muốn bước lên xe.

“Ai u, muội muội tốt của ta, Kỳ Việt người ta đã sớm giáo huấn xong, làm sao sẽ đến lượt ngươi!” Trịnh Việt Phong vội vàng ngăn cản nàng. Gã đi chuyến này là có mục đích khác, không mang nàng theo mới tốt.

Trịnh Nguyệt Ngôn không hề bị lay động, nàng nói: “Cho dù không cần ta giáo huấn, ta cũng phải đến xem Hà Lăng ca ca!”

“Thực ra cũng chỉ là trầy da một chút, không có hì đáng ngại, ngươi không đi cũng được.” Trịnh Việt Phong vội nói: “Đến quấy rầy người ta nghỉ ngơi cũng không tốt.”

“Tất nhiên sẽ quấy rầy người ta nghỉ ngơi…” Trịnh Nguyệt Ngôn nhìn gã từ trên xuống dưới một lần: “Vậy ngươi còn tới làm gì?”

“Ta…” Trịnh Việt Phong nghẹn lời, gã cũng không thể nói gã đi xem người khác a!

“Ca!” Trịnh Nguyệt Ngôn đột nhiên chống nạnh nhìn gã chặt chằm, cả mặt đều là ‘ngươi đừng hòng lừa ta’: Ngươi hẳn là còn có ý kia với Hà Lăng ca ca đi? Muốn đào góc tường nhà Kỳ công tử?”

“Phụt!” Khang Nguyên không nhịn được phì cười. Nhìn đi, đâu phải chỉ mình nó có phỏng đoán này.

Trịnh Việt Phong quay đầu trừng người, nhìn thấy nó thành thật mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, gã mới thu hồi tầm mắt. Lúc này não gã đau muốn chết, một người, hai người, vì sao cứ cho rằng gã thấy sắc liền mờ mắt?

“Có phải ta đoán đúng rồi hay không? Khang Nguyên! Có phải ngươi giúp gã hay không?!” Nhìn hai người hỗ động, Trịnh Nguyện Ngôn càng khẳng định suy đoán của mình: “Ca, sao ngươi có thể như vậy? Hà Lăng ca ca và Kỳ công tử là lưỡng tình tương duyệt, ngươi không xứng đâu!”

“Làm sao ta lại không xứng?” Trịnh Việt Phong vô thức phản bác, chờ tới khi nhìn thấy vẻ mặt ‘ ngươi thừa nhận’ của muội muội, mới vội vàng giải thích: “Ý ta không phải vậy, ta không có thích Lăng ca nhi!”

“Hà Lăng ca ca tốt như vậy, ngươi lại không thích, mệt y còn xem ngươi là bạn!” Trịnh Nguyệt Ngôn trái lại không hết giận, còn chỉ vào mặt gã chỉ trích.

Trịnh Việt Phong hít một hơi thật sâu, xem như hiểu: “Trịnh Nguyệt Ngôn, ngươi đang trêu đùa ta sao?”

Bị nhìn ra, Trịnh Nguyệt Ngôn le lưỡi, không tiếp tục đùa gã, trực tiếp để Xuân Tú đỡ mình lên xe ngựa: “Dù sao ta cứ muốn đi.”

Đời trước phải chắc gã tạo nghiệt gì, nên đời này mới lòi ra cái muội muội như thế? Trịnh Việt Phong liếc mắt, bất đắc dĩ theo lên xe.

Trên đường đến thôn Cổ Thủy, gã đều mơ hồ, có muội muội ở đây, gã làm sao tìm cớ đi gặp Hứa Hoa đây?

Mà loại mơ hồ này, khi nhìn thấy cửa lớn nhà Kỳ Việt khóa chặt, càng đạt tới đỉnh điểm.

“Bọn họ sẽ không phải lên trấn rồi đi?” Trịnh Nguyệt Ngôn đưa tay giật nhẹ ổ khóa mới tinh, tràn đầy tiếc nuốt nói: “Thật là, sao lại không khéo như vậy!”

“Không nhất định là đi lên trấn, không chừng là đi đến nhà ai đó thôi.” Trịnh Việt Phong nhìn chằm chằm cửa lớn thật lâu, không từ bỏ ý định, quay đầu nói: “Qua nhà Lâm Sinh thử xem.”

Gã gõ cửa nhà Lâm Sinh, đến khi Lâm Sinh nhìn thấy gã còn rất kinh ngạc: “Trịnh công tử? Sao ngươi lại tới đây?”

Bọn họ mới chỉ gặp nhau lần trước, không tính là quen thuộc, tùy tiện đến nhà người ta, quả thật có chút không thích hợp. Trịnh Việt Phong chắp tay: “Quấy rầy Lâm Sinh đại ca, thật có lỗi.”

“Không không không, không cần xin lỗi, Trịnh công tử đừng khích khí quá.” Lâm Sinh cũng chắp tay theo: “Mau vào nhà ngồi.”

“Không cần, đa tạ hảo ý của đại ca.” Trịnh Việt Phong khoát tay, khéo léo từ chối, cũng không phải gã thật sự đến thăm nhà: “Ta là tới hỏi thăm Kỳ công tử, nhưng nhà hắn không có ai, phải chăng là lên trấn rồi đi?”

“A, Kỳ đệ à.” Lâm Sinh giật mình: “Hắn và Lăng ca nhi đến nhà Hứa Hoa, không phải y bị thương ở tay sao, bọn họ đến thăm hỏi.”

“Đi Hoa ca nhi nhà rồi?” Mắt Trịnh Việt Phong sáng lên, thật sự là rất đúng ý gã.

“Đúng vậy, cũng chưa đi được bao lâu đâu, chắc trong chốc lát là chưa về được.”

Lần trước Hứa Hoa vì cứu Hà Lăng mới bị thương, Hà Lăng luôn cắn rứt trong lòng, hôm nay vừa ăn cơm xong đã kéo theo Kỳ Việt qua đó.

Trịnh Việt Phong cũng không trì hoãn, lại chắp tay nói: “Đa tạ Lâm Sinh đại ca cho biết, vậy ta liền trực tiếp đi qua đó tìm hắn.”

“Chỉ là chuyện nhỏ, không đảm đường nổi lời cảm ơn.” Lâm Sinh xua tay cười nói.

Trịnh Việt Phong quay người đi, trong lòng nhảy nhót, đây không phải là gã cố ý đi tìm, gã chỉ là đi tìm Kỳ Việt thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play